*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
3hông ít người nghi ngờ liệu rằng ba người bọn họ có phải đã chết cùng sư tử hay không, hoặc là..
hoặc là bầy sư tử đã cắn xé bọn họ rồi, bây giờ bầy sư tử cũng đã mệt mỏi nên đang nghỉ ngơi!” Diêm Liệt thuật lại những lời này, cảm thấy hơi buồn cười.
Người như Long Ngạo Địch xưa nay vẫn luôn lạnh lùng kiêu ngạo
Võ Hạng Dương lại càng ngạo mạn hơn
Còn Minh Dận Thanh trước giờ vẫn tự cho mình là người phi phàm
Thế nhưng có lẽ bọn họ không ngờ rằng sẽ có một ngày bọn họ bị Lạc Tử Dạ hãm hại, suýt chôn xác trong bụng sư tử đâu nhỉ? Lạc Tử Dạ gật đầu, cho nên rốt cuộc bọn họ có chết hay không, vấn đề này phải đợi tới khi đi3vào trong mới có thể biết được.
Nàng xuống khỏi người Phượng Vô Trù, ném áo dài bên ngoài cho hắn: “Được rồi, gia tự đi! Ngươi tự mặc quần áo đi, lát nữa thời tiết bắt đầu nóng lên, gia mặc nhiều dễ bị cảm nắng!”
Nàng nói vậy, nhưng trong lòng Nhiếp chính vương điện hạ thừa biết rõ ràng là nàng không thực sự nghĩ như thế
Chẳng qua là nàng cảm thấy ở đây có nhiều người, nàng không muốn để mọi người cảm thấy nàng là người nằm dưới mà thôi
Thế nhưng cảnh tượng này lọt vào mắt Hiến Thương Mặc Trần lại làm cho tâm trạng hắn tốt hơn rất nhiều! Lạc Tử Dạ xuống dưới đi vài bước, lúc đi ngang qua Hiến Thương Mặc Trần, nàng bỗng dưng nhìn hắn, đặt câu hỏi: “Đợi chút, chắc1là người chưa biết đâu nhỉ?”
Hôm qua nàng ngất xỉu trước mặt Hiến Thương Dật Phong
Mặc Tử Uyên là thầy thuốc.
Chỉ cần hắn bắt mạch..
Không phải là hắn đã biết nàng là con gái rồi đấy chứ? Hiên Thương Mặc Trần thoáng khựng lại, sau đó mỉm cười, ung dung nói: “Biết cái gì?” Dáng vẻ thản nhiên kia không nhìn ra chút manh mối nào
Khóe môi mỉm cười, dường như hắn không biết Lạc Tử Dạ đang hỏi cái gì.
Phượng Vô Trù đang ở đây, nếu mình nói với Lạc Tử Dạ mình đã biết nàng là nữ, vậy thì sẽ khiến Phượng Vô Trù không vui, có thể sẽ ngáng chân mình
Vì vậy hắn vẫn nên giả vờ chưa biết gì thì hơn.
Hắn vừa dứt lời, Lạc Tử Dạ lập tức duỗi tay vỗ vai hắn: “Không biết thì6tốt, gia đỡ phải nghĩ cách giết người diệt khẩu!”
Nàng nói xong liền sải bước rời đi.
Khóe miệng Hiền Thương Mặc Trần chợt run lên, nụ cười bên môi không duy trì được nữa, sắc mặt cũng tối sầm
Nhiếp chính vương điện hạ thì ngược lại, nghe nàng nói vậy, tâm trạng hắn rất tốt, cất giọng cười sang sảng
Lúc Lạc Tử Dạ biết là hắn đã biết giới tính thật của nàng, nàng chưa từng nghĩ đến chuyện giết người diệt khẩu
Thế nhưng bây giờ Hiến Thương Mặc Trần lại vấp phải câu nói kia, cho nên tâm trạng hắn cực kỳ tốt.
Lạc Tử Dạ ngoái đầu nhìn hắn, thấy hắn đang chắp tay đi đến.
Hắn đã mặt xong áo ngoài từ lâu
Hắn đi tới đâu, khí chất đặc trưng của quân vương ma giới lấn át tới đó
Trên gương4mặt đẹp trai như thần như ma kia tràn đầy vui vẻ, khóe môi khẽ cong lên, dường như tiếng cười sang sảng kia chưa bày tỏ được hết niềm vui của hắn.
Lạc Tử Dạ không biết mình đã chọc vào huyệt cười nào của hắn