*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nàng nghe thấy hắn nhắc lại chuyện cũ liền nhìn chằm chằm vào mắt hắn, cặp mắt đào hoa của nàng híp lại: “Có điều, đối với người hay là Doanh Tần cũng vậy, tuy rằng các ngươi thường xuyên giúp ta, ta cũng luôn luôn tiếp nhận sự trợ giúp từ một phía, đồng thời không có gì để báo đáp các ngươi, nhưng mà từ đầu đến cuối ta đều không có cho rằng ta đang lợi dụng các ngươi, cũng chẳng bao giờ nghĩ về vấn đề có giá trị hay không?” Nàng vừa dứt lời, bàn tay hắn đang nắm lấy cằm của nàng lại chợt siết chặt hơn một chút, trong con người của hắn xuất hiện một tia tàn bạo
Hắn cất giọng hỏi: “Cho3nên, nàng muốn nói với cô rằng nàng đối xử bình đẳng với hai chúng ta?”
“Không, hắn là bạn của ta!” Lạc Tử Dạ thở dài, “Gia đã nói về đề tài này rất nhiều lần, vậy mà qua vài ngày ngươi cứ nhắc đi nhắc lại đề tài này rồi lại nghiêm túc tranh cãi với ta, ngươi thật sự không thể bỏ qua cho Doanh Tần à?”
“Hay là nàng nghĩ rằng Có nên chấp nhận hắn?” Hắn hơi nhưởng hàng lông mày rậm, không trả lời mà hỏi ngược lại.
Nàng nói không thông
Vậy thì không nói nữa!
Lạc Tử Dạ giơ tay tính gạt cái tay đang siết cằm của mình ra, nàng nghiêm túc thở dài một hơi: “Thổi Thổi, từ hành vi chẳng biết tại sao lại1đánh ghen bậy bạ rồi đánh mông của gia vào sáng sớm hôm nay cho đến việc so đo những thứ vốn không đáng để so đo vào lúc này; đồng thời còn có hành vi bất kể ta nói với ngươi cái gì ngươi cũng không tính dùng đạo lý để nói chuyện! Gia chỉ muốn nói rằng người như vậy rất dễ mất ta!” Lạc Tử Dạ vừa nói dứt lời là trên mặt nàng bắt đầu có vẻ rất thất vọng.
Nàng ra vẻ buồn bực quay đầu đi, nhìn về phương xa, chẳng qua sau gáy nàng lại xuất hiện một giọt mồ hôi lạnh
Nàng biết chỉ có hai kết quả sẽ xảy ra sau khi mình cố ý nói như vậy, thứ nhất là thật sự6nói trúng tâm tư hắn rồi, sau này hắn sẽ bớt bớt lại, còn kết quả thứ hai đương nhiên là làm hắn tức giận rồi!
Nàng vừa nói xong liền cảm thấy hô hấp của hắn nặng nề hơn một chút.
Nàng hơi run rẩy, da dầu cũng bắt đầu ngứa ngáy
Nàng đang định lên tiếng để bù đắp lại lời nói vừa rồi, tránh việc hắn tức giận rồi lại làm ra chuyện gì tai họa nữa thì chợt có tiếng bước chân truyền đến
Người đến nhìn rất quen mắt, là Minh Nhân vừa mới gặp mấy ngày trước!
Lạc Tử Dạ lập tức quay đầu nhìn về phía đối phương, hỏi: “Võ Tu Hoàng bảo người đến nói kết quả cho gia biết à?”
Minh Nhân lập tức gật đầu
Đầu tiên,4hắn khách sáo hành lễ với Phượng Vô Trù đang có sắc mặt không quá đẹp mắt đứng ở một bên kia, sau khi Phượng Vô Trù gật nhẹ đầu rồi hắn mới quay đầu nhìn về phía Lạc Tử Dạ, đồng thời nói: “Thái tử Thiên Diệu, Ngô hoàng bảo thuộc hạ nói lại với ngài rằng thần y đã nhận được thư của Bệ hạ, thế nhưng hắn ta từ chối giúp đỡ
Ngô hoàng vốn đã mượn danh sư phụ của thần y - Lãnh Tử Hàn để nhờ thần y cứu Đại hoàng tử và Công chúa! Đây là lần thứ hai nhờ vả, lần này thận y không dự định nể mặt Bệ hạ nữa!”
Lạc Tử Dạ nhướng mày.
Nàng nhớ khi Võ Tu Hoàng bắt cóc3mình vừa lúc là lần đầu tiên Bách Lý Cẩn Thần đến tìm Võ Tu Hoàng, khi ấy hắn ta quả thật không hề nể mặt Võ Tu Hoàng, vậy nên nàng biết rằng đối phương đang nói thật
Phượng Vô Trù chắp tay đứng thẳng ở một bên, không biết hắn đang suy nghĩ cái gì mà cặp mắt ma quỷ vẫn luôn đặt trên người Lạc Tử Dạ, trong ánh mắt có phần nguy hiểm
Hiển nhiên là vì Doanh Tần nên nàng mới tìm thần y
Cho dù hắn biết Lạc Tử Dạ quan tâm tới sự an nguy của Doanh Tần là vì Doanh Tần có ơn với Lạc Tử Dạ thì trong lòng hắn vẫn cảm thấy khó chịu
Phượng Vô Trù im lặng một lát, giọng nói mê hoặc từ tính đột nhiên vang lên: “Hay là Bách Lý Cẩn Thận muốn cái gì đó? Nếu hắn ta bằng lòng cứu người thì Cô sẽ dùng hết toàn lực để thỏa mãn hắn ta!”
Ngoại trừ Lạc Tử Dạ ra, đối phương muốn cái gì hắn cũng có thể thương lượng được
Lạc Tử Dạ lại cảm thấy sửng sốt sau khi nghe hắn nói thế
Chẳng phải Phượng Vô Trù luôn mong ngày mong đêm, hy vọng Doanh Tần gặp chuyện không may sao? Sao bây giờ lại đồng ý giúp nàng mời thần y chứ? Nàng đột nhiên nhớ lại lời Thanh Thành từng nói, chồn đi chúc tết gà.
Minh Nhân vừa nghe vậy liền ăn ngay nói thật chứ không dám ngẩng đầu nhìn Phượng Vô Trù: “Tính tình của thần y lạnh nhạt, e rằng hắn sẽ không muốn thứ gì đâu, nhưng mà thuộc hạ nhất định sẽ bẩm báo lời Nhiếp chính vương điện hạ vừa nói với Ngô hoàng, đế Ngô hoàng truyền lời thay ngài!”
“Vậy được rồi! Gia cũng giống như hắn, nếu như Bách Lý Cẩn Thần có yêu cầu gì, chỉ cần Gia có thể làm được thì gia đều có thể đồng ý!” Lạc Tử Dạ thở dài một hơi
Lạc Tử Dạ vốn cho rằng mình có thể mượn mối quan hệ với Võ Tu Hoàng để mời Bách Lý Cẩn Thần, ai ngờ lại không thành công.
Nàng nói xong rồi nhưng Minh Nhân vẫn còn đứng tại chỗ chứ không đi.
Lạc Tử Dạ dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hắn ta, hắn ta lập tức lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, mở miệng nói: “Thái tử, Ngô hoàng xin thần y giúp ngài nhưng thần y lại không đồng ý, hiện giờ ngài biết được tin này rồi, vì sao ngài vẫn bình tĩnh thế? Lẽ nào ngài không hề tức giận, đồng thời cảm thấy Ngô hoàng nên tức giận rồi dạy thần y một bài học sao?”
“Có bị bệnh không?” Lạc Tử Dạ cười một tiếng, tuy rằng nàng không biết vì sao đối phương lại hỏi mình vấn đề này nhưng nàng vẫn trả lời, “Ngươi cũng đã nói rằng Bách Lý Cẩn Thần đã cứu người giúp các ngươi một lần rồi, hơn nữa còn là nể mặt sư phụ hắn ta! Người ta giúp các ngươi một lần thì các ngươi cảm ơn trời đất, nhưng mà lần thứ hai không giúp các ngươi thì các ngươi hận người ta à? Ngươi cảm thấy làm như vậy hợp lý không? Người ta không nợ gì của ngươi, dựa vào cái gì mà ngươi đòi mở miệng xin giúp đỡ bao nhiêu lần thì người ta đều phải đồng ý chứ? Bây giờ các ngươi còn muốn tức giận, muốn dạy dỗ người ta, các ngươi đều đã quên chuyện vài ngày trước người ta giúp các ngươi cứu người rồi à?”
Minh Nhân nghẹn lời khi nghe Lạc Tử Dạ nói thế, hắn suy nghĩ một lát, hình như thật sự là như vậy
Thảo nào khi ấy Bệ hạ cũng hỏi tại sao lại tức giận?
Lạc Tử Dạ lắc đầu: “Người đời chính là như vậy đấy, nhờ người ta một lần, người ta giúp rồi lại muốn nhờ người ta lần hai, người ta không giúp lần thứ hai thì người lại có thành kiến với người ta
Các ngươi làm như người ta thiểu các ngươi, phải giúp đỡ các ngươi mới được vậy
Thời buổi này, người có đức hạnh xuất sắc, có thể hiểu những chuyện này một cách thấu đáo hơn nữa nhân cách lại cao thượng như gia thật sự không còn nhiều lắm!”
Bề ngoài thì nàng dát vàng lên mặt mình một cách vô tâm như thế nhưng trong lòng nàng lại khó tránh việc cảm thấy nặng nề.
Vì vậy sau khi nàng nói xong câu ấy rồi lại tiếp tục: “Gia cảm thấy Hoàng đế bệ hạ của các ngươi không có lập trường oán giận, dạy bảo người ta đâu, bảo ông ta tắm rửa rồi ngủ đi! Về phần gia, cho dù Bách Lý Cẩn Thần không có nghĩa vụ phải giúp gia những gia vẫn cảm thấy không vui, tốt nhất là đừng có ngày hắn ta có chuyện cần đến nhờ vả gia, nếu có ngày đó thì dù hắn ta có cầu xin gia cũng không đồng ý, trừ phi hắn ta cứu người giúp gia trước!”