*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diêm Liệt cũng nhìn Quả Quả rồi thở dài.
Vì sao thời buổi này ngay cả chim cũng duỗi cánh ra bên ngoài vậy? Lạc Tử Dạ không đi theo sau, nàng dừng chân lại một lát rồi đi về phía lều trại của Doanh Tần...
***
Cách đó không xa, một người mặc áo bào bằng gấm màu lam nhạt lặng lẽ đứng đó, trường bào phe phẩy trong gió như mây bay trên bầu trời, thanh tú tao nhã đến mức khiến cho người ngắm mê mẩn nhưng lại không dám tùy tiện chạm vào.
Người đó chính là Hiên Thương Mặc Trần
Hắn nhìn thấy Lạc Tử Dạ và Phượng Vô Trù cách đó không xa dường như đang tranh cãi điều gì đó, cuối cùng hai người ra về chẳng vui gì
Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, tâm trạng của hắn3có vẻ không tệ lắm.
“Chủ nhân, ngày mai là đại điển tiếp nhận đầu hàng, sau khi tham gia xong, hình như chúng ta không còn lý do gì để ở lại Thiên Diệu nữa thì phải!” Mặc Tử Uyên nhìn chằm chằm bóng lưng của Hiến Thương Mặc Trần, đồng thời nhẹ giọng nhắc nhở hắn
Hiên Thương Mặc Trần nghe xong rồi nói: “Không sao cả, chúng ta không thể quang minh chính đại ở lại đây thì cũng có cách lặng lẽ ở lại
Huống chi người cho rằng đại điển tiếp nhận đầu hàng vào ngày mai sẽ kết thúc đơn giản như vậy à?”
“Chủ nhân, ý ngài là ngày mai sẽ có chuyện chẳng lành?” Mặc Tử Uyên kinh hãi.
Sau khi bọn họ đến, thái độ của Quân chủ nước Nhung vẫn luôn rất cẩn thận dè1dặt, hơn nữa còn khá chân thành mà
Vì sao Bệ hạ lại cho rằng ngày mai sẽ có chuyện? Hiến Thương Mặc Trần liếc nhìn hắn ta, không tiếp tục nói về việc này nữa.
Lúc này Mặc Tử Uyên cũng không dám hỏi về việc đó nữa, đành nói tiếp: “Nếu quả thật xảy ra chuyện thì chủ nhân tính làm gì? Yên lặng theo dõi tình hình hay là...” “Biết thời biết thể là được!” Hiên Thương Mặc Trần thản nhiên trả lời một câu.
Mặc Tử Uyên gật đầu, tiếp đó hắn lại nhìn bóng lưng của Lạc Tử Dạ rồi hỏi tiếp: “Chuyện Lạc Tử Dạ là con gái...”
Hiên Thương Mặc Trần hơi ngừng lại một lúc, đột nhiên khẽ cười nói: “Chuyện này quả thật có một chút tác dụng.” Mặc Tử Uyên ngẩn ra, nghiêng đầu6liếc nhìn đối phương: “Chủ nhân, ý của ngài là tính mượn việc này...” Tính kế Lạc Tử Dạ? “Không sai!” Mạc Tử Uyên còn chưa dứt lời thì Hiên Thương Mặc Trần đã lên tiếng cắt ngang: “Trong thời điểm đặc biệt thì tất nhiên là thế cục của Thiên Diệu càng rối loạn càng tốt
Tuy rằng chuyện Lạc Tử Dạ là con gái không có tác dụng quá lớn, thế nhưng cũng chắc chắn không nhỏ!”
Mặc Tử Uyên dùng một lát, không tiếp tục nói nữa.
Trong lòng hắn cảm thấy không hiểu rõ chủ nhân cho lắm
Trước đó hắn có thể nhận ra rằng chủ nhân có chút hứng thú với Lạc Tử Dạ, nhưng..
Nếu chủ nhân thật sự có hứng thú với Lạc Tử Dạ thì sao lại muốn tính kế đối phương chứ?
Hắn nghĩ như thế,4trong lúc nghiêng đầu lại nhìn thấy bên khóe môi của Hiến Thương Mặc Trần xuất hiện một nụ cười hờ hững dịu dàng
Hắn bỗng nhiên hiểu ra một điều
Đúng rồi, từ trước đến nay thứ mà Bệ hạ coi trọng nhất chính là thiên hạ, Bệ hạ là người dịu dàng nhất trên đời, đồng thời cũng là người lạnh lùng tàn nhẫn nhất trên thế gian
Nếu sự tồn tại của Lạc Tử Dạ không xung đột với mưu tính và sự nghiệp vĩ đại của Bệ hạ thì tất nhiên là Bệ hạ sẽ bày ra vẻ dịu dàng với nàng
Chẳng qua, nếu như cả hai xung đột với nhau thì Bệ hạ sẽ chọn cái nào có lợi cho mình! Hắn nói: “Lạc Tử Dạ cũng không phải là kẻ dễ đối phó
Kết cục của đám người3Long Ngạo Địch hôm nay đã đủ để cho người ta biết tính nết của Lạc Tử Dạ
Nếu như ngài thật sự tính kế với nàng thì e rằng nàng sẽ không nhân từ nương tay với ngài đâu! Nhưng...”