Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Chương 829: Sau này xin thái tử cách xa hắn một chút (1)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Rất cao!” Lạc Tử Dạ nghe xong bèn nhíu mày nhìn Tiêu Sơ Cuồng, hỏi: “Vậy lúc nhỏ hắn có bị bệnh gì không? Ví dụ như bại não, viêm màng não, hay đại não và tiểu não bị đặt ngược chỗ?”

“Hả?” Tiểu Sơ Cuồng ngây người.

Thái tử đang hỏi gì vậy? Thái tử hỏi chuyện này để làm gì? Hắn cảm thấy tư duy của mình thật đúng là không sử dụng được nữa rồi!

Nhìn vẻ mặt Tiêu Sơ Cuồng, nàng cũng đã biết rõ hành động của Long Ngạo Địch không phải là vì đầu óc có bệnh

Nàng thở dài: “Nếu như không phải do đầu óc đầu có vấn đề, vậy Long Ngạo Địch chạy tới Thiên Diệu3nhất định là để mưu toan chuyện gì đó!”

Tiêu Sơ Cuồng: “...” Được rồi, thì ra tư duy của Thái Tử là như thế này

Nàng liếc hắn: “Được rồi, vậy ngươi nói xem ngươi nghĩ như thế nào!” “Thuộc hạ thề sống chết phục tùng Thái tử!” Tiêu Sơ Cuồng ôm quyền, nhìn về phía Lạc Tử Dạ.

Lạc Tử Dạ hơi buồn bực: “Thân phận Long Ngạo Địch không thấp, nếu như người có quen biết với hắn, chắc hẳn thân phận cũng không thấp, bây giờ vẫn định ở lại? Nói thật đi, có phải người thầm mến gia không?”

Tiểu Sơ Cuồng: “..

Không..

Không! Chỉ là ta cảm thấy khoảng thời gian này rất vui vẻ!”

Trong khoảng thời gian này, bên1cạnh hắn không còn đám người hầu kia vây quanh nữa, có đôi khi thậm chí còn phải nghe những lời lạnh nhạt của là người cha không yêu thương mình, cũng không hề ở trong căn biệt viện, không biết hôm nay mình sẽ làm cái gì, mai sau phải làm cái gì, vô tri vô giác, mờ mịt sống qua ngày

Bây giờ đi theo Lạc Tử Dạ, hắn biết thêm nhiều thứ mới mẻ, súng kíp, súng máy, mìn, có lẽ sau này còn có nhiều thứ hơn.

Tất cả bọn họ đi theo Lạc Tử Dạ đều có chung một mục tiêu, đó là làm một người nỗ lực hết mình, có cùng chung tín ngưỡng

Có thể cùng những6người anh em mới quen, cùng đám bạn bè nói chuyện trời đất, cuộc đời đã mãn nguyện, lúc rảnh rang thì đi theo Lạc Tử Dạ khoe khoang ra vẻ, mỗi ngày trôi qua đều sống vui vẻ như vậy.

Nếu đã như vậy, tại sao lại phải rời đi? Tại sao phải trở lại trong biệt viện lúc trước, sống một cuộc sống vô dụng, tối tăm mờ mịt?

“Cứ vậy đi! Sống trên đời, có người hy vọng sống một cuộc đời bình thường, bình yên là được

Có người hy vọng đứng trên đỉnh cao, khiến người đời phải thèm muốn ngước nhìn

Nhưng suy cho cùng, sống đơn giản là mặc sức mà vui vẻ là tốt rồi, điều này4quan trọng hơn tất cả

Bây giờ ngươi ở chỗ của gia, người cảm thấy vui, tất nhiên là gia chào đón ngươi, lúc nào người cảm thấy ở nơi khác khiến người vui hơn thì gia cũng sẽ không ép người ở lại

Những người đối xử thật lòng với nhau, tất nhiên sẽ hy vọng đối phương cảm thấy vui vẻ hơn

Chỉ cần đến khi đó, trước khi đi người nói một tiếng, sau này không phụ lòng nhau là tốt rồi!” Lạc Tử Dạ vỗ vai hắn, cười nói xong thì định rời

Tiêu Sơ Cuồng kinh ngạc, quay đầu nhìn bóng lưng của nàng, không ngờ nàng rộng lượng như thế

Hắn vốn cho là Lạc Tử Dạ sẽ cảnh cáo3mình một trận, nhắc nhở hắn phải trung thành, muốn ở lại thì ở lại cho đàng hoàng, lại không ngờ rằng đối phương lại nói ra những lời như vậy

Bỗng nhiên hắn cảm thấy nghẹn ngào không nói nên lời.