*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
3*) Ngọc thụ lâm phong (cây ngọc đón gió): người con trai có nét đẹp kiêu hùng, người con gái có nét kiêu sa, được ví như cây ngọc đứng trước gió mạnh mà không hề bị đổ, lại càng đẹp hơn
Nàng hơi nâng mắt, nói ra một câu suýt nữa khiến tất cả mọi người ngã nhào: “Nhường ống đây ba chiều thì có bản lĩnh gì? Ngươi có giỏi thì nhường ba mươi chiêu đi!”
“Rầm!” Người ngã đầu tiên chính là Vân Tiêu Náo
Lúc Thái tử bày ra dáng vẻ này, toàn bộ rung động và tình cảm đối với Thái tử đã từng giữ trong lòng lại ngoi lên quấy phá, một nàng lầm tưởng người mình đã từng rất thích sắp nói ra lời gì hào sảng phóng khoáng, cũng xem như một cái tát, tát thẳng vào mặt bên kia!
Nhưng hoàn toàn không ngờ tới..
Thái tử3lại nói một câu như vậy! Thân Đồ Diễm cũng khiếp sợ trước tinh thần vô sỉ của nàng
Đám người Trung Nguyên kia giỏi nhất là sĩ diện hão, điều này hắn biết rất rõ
Trước khi tới, người của Gia Trác Phong hồi báo cũng nói Lạc Tử Dạ này được coi là tài năng xuất chúng trong việc sĩ diện hão, nhưng không ngờ lúc này đối phương lại...
Nói ra lời không biết xấu hổ như vậy!
Hắn ngẩn người, cười nói: “Mười chiêu cũng có thể nhường, ba mươi chiêu sợ là không được!” Nói xong, chính hắn cũng sửng sốt.
Hắn chợt phát hiện hình như mình chỉ vì một câu nói của Lạc Tử Dạ mà đã tự chui đầu vào bẫy! Vốn chỉ định nhường ba chiều, nhưng lúc này lại muốn nhường mười chiều, nhường mười chiếu còn không nói, còn không thể hiện được sự rộng1lượng của hắn, là đối phương ra giá ba mươi chiêu, sau khi hắn trả giá mới biến thành mười chiêu! Hắn đang suy nghĩ, Lạc Tử Dạ quả nhiên đã nhíu mày, mở miệng nói: “A! Ngươi thật là hẹp hòi, vậy mà chỉ nhường có mười chiêu! Được rồi, mười chiêu thì mười chiều, không nên quá so đo!” Mọi người: “.”
Người ta đã nhường rất nhiều rồi đó được không? Nàng còn mang cái giọng điệu ghét bỏ chê bai, trình độ không biết xấu hổ thật sự khiến người ta nhìn mà than thở! Sau khi Thân Đồ Diễm im lặng và sững sờ một lát, hắn cũng không để ý tới, cũng coi như là tính tình trời sinh không thích chấp nhặt.
Hắn nhướng mày: “Vậy thì tới đi! Để ông đây xem xem người Trung Nguyên có dũng mãnh như đàn ông đại mạc chúng6ta hay không?”
Hắn vừa nói ra lời này, Lạc Tử Dạ ngẩng đầu nhìn hắn rồi lắc đầu, nói: “Vương tử Thân Đồ, ngươi định xem thử người Trung Nguyên có phải cũng dũng mãnh như thể không mà chỉ thử trên người một mình gia, đó là điều không thể”
“Hả?” Thân Đồ Diễm lại cười, khoanh hai tay, cất giọng nói: “Vậy ý Thái tử là lát nữa cho dù một mình người bị bản vương đánh ngã xuống đất, vậy cũng chỉ là một mình người bất tài, không thể tính trên đầu người Trung Nguyên?”
Nếu Lạc Tử Dạ thật sự nghĩ như thế, vậy hắn phải coi trọng Lạc Tử Dạ thêm một chút, không muốn vì một mình mình không có năng lực mà khiến tất cả đàn ông Trung Nguyên cũng phải xấu hổ theo! Nhưng mà hắn tuyệt đối không thể ngờ rằng Lạc Tử4Dạ nghe thấy thể lại nhướng mày nhìn hắn, nghiêm túc mở miệng nói: “Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, điều gia thực sự muốn nói là, người như gia cũng coi như nhân vật số ít đứng trên đỉnh cao, tài năng xuất chúng trong số những người Trung Nguyên, dùng để đánh giá thực lực trung bình của tất cả mọi người trong phạm vi đó là không đúng!”