Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Chương 848: Gia không sờ hắn, gia chỉ bị trúng yêu thuật mà thôi (2)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



3uy nàng không biết cái tên Thân Đồ Diệm này cạo râu xong có đẹp trai hay không, nhưng được sờ cơ thể vạm vỡ kia một phen cũng hơi lắm đó! Thế là trong lúc nàng kích động, cây quạt cũng tuột khỏi tay luôn! Lúc tay phải của nàng sắp chạm vào người Thân Đồ Diệm, chỉ còn cách hắn 0,01 xen-ti-mét nữa thôi, vậy mà cổ tay đột nhiên bị người ta túm lấy! Đối phương rất khỏe, cho nên sau khi nàng bị người ta túm chặt, dù tay nàng chỉ còn cách người Thân Đô Diệm 0,01 xen-ti-mét nữa thôi nhưng nàng lại không động đậy được, không thể tiếp tục duỗi tay về phía trước!

Mẹ nó chứ, mỡ dâng đến miệng còn bất ngờ bị kẻ khác phá rối

Tâm trạng Lạc Tử Dạ chợt trở nên kích động.

Nàng dứt khoát nghiêng đầu gào lên: “Ai thể: Không nhìn thấy ông đây đang làm việc quan trọng à?” Cùng lúc đó, bàn tay trái còn tự do lập tức vươn tới, thành công sờ lên người Thân Đồ Diệm! Hơn nữa, nàng còn thô bỉ vuốt ve vài lượt

Trong lúc nàng gào thét, Nhiếp chính vương điện hạ lập tức cúi đầu nhìn nàng đầy cảnh cáo

Nhưng không ngờ nàng lại dùng chiêu rút củi dưới đáy nồi, trong khi nàng gào lên với hắn, tay phải bị hắn túm chặt nhưng tay trái lại duỗi móng vuốt! Thân Đồ Diệm bị nàng chạm vào ngực, lập tức ngu người luôn

Đây là một bàn tay mềm mại như không xương, tạo cảm giác rất khác so với bàn tay của các cô gái đại mạc bọn họ

Bàn tay ấy khiến bụng dưới của hắn chợt căng lên, rõ ràng thân thể hắn đã có phản1ứng sinh lý

Nhưng nhìn đến Lạc Tử Dạ là một người đàn ông, hắn cố gắng gượng đè nén ngọn lửa dục vọng không tên kia trong lòng xuống.

Sau khi Lạc Tử Dạ gào xong liền quay đầu nhìn sang, đập vào mắt là một bức tường

Đó là một bức tường người

Bởi vì đối phương thật sự quá cao cho nên sau khi nàng nghiêng đầu nhìn sang, hoàn toàn không thể trông thấy mặt đối phương mà chỉ nhìn thấy ngực đối phương mà thôi

Áo ngoài bằng gấm màu đen.

Trên áo thêu hoa văn chìm màu vàng

Dưới ánh nắng gay gắt của đại mạc, những đường hoa văn chìm kia hắt ra quầng sáng u ám giống như mạch nước ngầm chìm sâu trong ma vực từ thời xa xưa đang tỉnh lại, khiến da đầu Lạc Tử Dạ chợt tê rần!

Rất hiển nhiên, đây là người-mà-ai-cũng-biết-là-người-nào-đó.

Đây chỉ có6thể là người nào đó!

Lúc này, tay trái của nàng vẫn đang đặt trên ngực Thân Đồ Diệm, còn đầu nàng đang quay về phía Phượng Vô Trù, mắt nhìn chằm chằm vào hắn

Ngoài ra, nàng có thể cảm thấy ánh mắt hắn tràn đầy áp lực giống như hai tia Xquang rọi thẳng vào tay trái nàng, khiến nàng có cảm giác tay mình như sắp tàn phế dưới cái nhìn chòng chọc của hắn

Vì thế cho nên lúc này Lạc Tử Dạ không hề có cảm giác hạnh phúc vì được sờ vào cơ bắp của trai đẹp

Nàng chỉ cảm thấy tay mình như đang đặt trên thớt, mà lúc này Phượng Vô Trù đang cầm dao, nghĩ xem nên chặt tay nàng kiểu gì!

Nàng khốn khổ nuốt nước bọt, ngẩng đầu tỏ vẻ đáng thương nhìn hắn

Trong lòng nàng cũng rất sốt ruột, cái ảo giác bị4bắt gian tại trận này là chuyện quái quỷ gì đây? Nàng ngước mắt nhìn hắn, đối diện với đôi mắt ma quỷ lấp lánh ánh vàng của hắn, run rẩy hỏi một câu: “Nếu gia nói là tất cả những gì người nhìn thấy đều là ảo giác do Phật tổ tạo ra để mê hoặc ánh mắt và tâm trí của ngươi; hoặc nói là hiện giờ người đang ở trong một trận pháp phức tạp nên người mới nhìn thấy cảnh tượng khiến người giận dữ, nhưng thật ra tất cả những cái này đều là giả, đều là ảo cảnh, vậy thì người có tin không?”