Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Chương 87



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Quả nhiên, hắn khẽ cắn môi dưới, cố nhịn xuống không để nước mắt rơi, dáng vẻ yếu ớt lại cố gắng tỏ ra kiên cường, nói: “Mẫu phi đã qua đời từ mười hai năm trước rồi, ở đây vẫn luôn chỉ có một mình ta thôi.”

“Xin lỗi!” Lạc Tử Dạ lập tức nói xin lỗi. Hỏi ra câu hỏi này thực sự cũng là do nàng suy nghĩ không chu toàn. Mà lúc này không biết vì sao, nhìn dáng vẻ đáng thương thế kia của hắn lại như chạm vào nơi mềm mại nhất trong tim nàng, còn có cảm giác đau lòng không chịu nổi. Nàng nói xong, Lạc Tiểu Thất như cố gắng ép nước mắt ngược vào trong, cười lắc đầu nói: “Không sao ạ, ta biết Thái tử ca ca không cố ý mà!”

Ngay khi đang tủi thân thể này2mà vẫn còn hiểu chuyện khéo léo như thế... Nếu đem hắn ra so sánh với tên Phượng Vô Trù, cuồng ma hở một tí là thích gây sự, mắt để lên tận trời kia, thì thật đúng là một trời một vực. Lạc Tử Dạ lại đưa tay ra xoa đầu Lạc Tiểu Thất, an ủi hằn: “Nếu ở đây một mình buồn quá, chừng nào ta có thời gian rảnh sẽ tới chơi với đệ! Nếu đệ muốn ra khỏi lãnh cung, ca ca cũng có thể đi xin phụ hoàng cho đệ!”

Nghĩ cách đưa hắn ra khỏi lãnh cung là điều mà nàng đã hứa với Tiểu Minh Tử. Thế nên, hiện giờ tuy nàng không rõ hắn đáng yêu thật hay là bụng dạ đen tối mới là thật, thì ý định này cũng vẫn có thể nhắc đến được.

Song, sau khi nàng6nói ra câu đó, sau khi nghe thấy những lời đó của Lạc Tử Dạ, đôi mắt như ngọc lưu ly của hắn kia như thoáng phủ lên một lớp màu sắc rạng rỡ như ánh sáng ban mai, có chút mong chờ nhìn về phía bức tường cao bao quanh lãnh cung này. Thế nhưng, hắn lại nhanh chóng thu hồi ánh mắt của mình, giống như vội vàng che đi sự kỳ vọng muốn được đi ra ngoài của mình vậy, sau đó lắc đầu với Lạc Tử Dạ, gượng cười nói: “Tiểu Thất không muốn ra ngoài. Thái tử ca ca đừng đi gặp phụ hoàng. Phụ hoàng sẽ mắng ca ca đó! Lần trước Đại hoàng huynh nói đỡ cho Tiểu Thất, phụ hoàng đã đuổi huynh ấy ra khỏi cung rồi...”

Nói xong câu này, trong mắt hắn lóe lên vẻ thống hận3và lạnh lùng, không để cho Lạc Tử Dạ nhìn thấy. Lạc Tử Dạ không chú ý đến điểm này, chỉ nghe hắn nói vậy xong, nàng cảm thấy đứa trẻ này thực sự không tồi. Hắn biết suy nghĩ vì người khác đến như vậy, vì lo nàng xảy ra chuyện nên thà không ra ngoài, thà để lỡ mất tự do mà hắn mong muốn, cũng không muốn để nàng đi cầu xin Hoàng đế. Cũng không biết đây là muốn mà cố nói cứng, hay thật sự là một đứa trẻ lương thiện nữa. Nàng còn chưa kịp nói gì, hắn lại bỗng ngồi xuống. Trên sàn có hai chiếc đệm hương bố, hắn đưa một cái cho Lạc Tử Dạ.

Sau đó, hắn nói: “Thái tử ca ca, huynh có ghét ai không?”

Lạc Tử Dạ ngồi xuống theo hắn, quay đầu nhìn cậu thiếu9niên giống như thiên sứ, mỉm cười một cái là như tỏa ánh hào quang kia. Nàng cũng từ tổn mỉm cười, không cần phải nghĩ ngợi, đáp: “Có chứ!” Người mà nàng ghét à, Long Ngạo Địch thì không kể đến nữa, còn tên khốn kiếp Phượng Vô Trù kia chắc chắn là đứng hàng đầu rồi! Từ chuyện nửa đêm phái binh đến truy sát nàng, đến chuyện phá hủy phủ đệ của nàng, rồi bóp cổ nàng, đến chuyện bắt nàng đi sửa tường, rồi ép nàng chuyển cái đỉnh trong quốc tự... Lại còn chuyện “thị tẩm” cách đây không bao lâu nữa chứ!!! Lạc Tử Dạ thuộc như lòng bàn tay, thầm nghiến răng nghiến lợi tính từng chuyện từng chuyện trong lòng. Sau đó, nàng mới chợt phát hiện, những hành vi ác ý của tên kia thực sự là nhiều4đến mức không kém gì sao trên trời!

Nàng mải nghĩ đến xuất thần, Lạc Tiểu Thất quơ tay trước mặt nàng, gọi: “Thái tử ca ca!”

Tiếng gọi của hắn đã kéo hồn vía Lạc Tử Dạ quay về. Vừa hồi thần, tim nàng đã đập thịch một cái, nàng như thế này, có coi là nhớ Phượng Vô Trù mà nhớ đến thất thần không nhỉ? Tuy đây chỉ là hồi tưởng lại những hành vi ghê tởm ác độc của hắn, nhưng chỉ vậy thôi cũng đã khiến Lạc Tử Dạ toát mồ hôi lạnh rồi. Tình huống này thật đúng là... Nàng vội nhìn về phía Lạc Tiểu Thất, lắc đầu cảm thán: “Vừa rồi ta chỉ chợt nhớ tới người mà ta ghét thôi. Cái con người đó, vênh váo như thể trời sinh đã cao cấp hơn người khác một bậc vậy. Ngày nào cũng dùng ánh mắt cực kỳ khinh bỉ nhìn những người khác, hành vi ác ý của hắn thì nhiều không đếm xuể, chỉ nghĩ đến thôi đã thấy ghét rồi!”

Nói đến đây, vẻ mặt của nàng trở nên cực kỳ căm ghét.

Lạc Tiểu Thất chợt bật cười, nói: “Thái tử ca ca, xem ra địa vị của người đó ở trong lòng huynh, không nhẹ chút nào đâu!” Giọng nói của hắn ngọt ngào mềm mại, mang theo cái chất trời sinh khiến cho người ta cảm thấy trong lòng tê dại.

Lạc Tử Dạ gật đầu: “Đương nhiên là không nhẹ rồi, một trong những nhiệm vụ tiếp theo trong cuộc đời của ta, chính là bắt hắn phải tự trói hắn lại, sau đó quỳ trước mặt ta, cầu ta SM hắn! Cảnh tượng đó ấy à, chỉ cần tưởng tượng một chút thôi, ta đã cảm thấy hả hê lắm rồi, cơn giận cứ thể bùng" một cái bay đi hết vậy...” Thấy nàng miêu tả tới vấn đề này, nét mặt lại có phần điên cuồng, trong đôi mắt lưu ly của Lạc Tiểu Thất như lóe lên sự sợ hãi.

Lạc Tử Dạ cũng nhận ra đến tám phần là mình vừa dọa thằng bé này sợ rồi, bèn lắc mạnh đầu không nghĩ nhiều đến vấn đề này nữa. Sau đó, nàng quay sang cười hỏi hắn: “Đệ thì sao? Đệ có ghét ai không?”

Nàng hỏi xong, Lạc Tiểu Thất khẽ gật đầu, trong mắt như bị phủ sương mù, chậm rãi nói: “Có chứ ạ, ta rất ghét phụ hoàng. Ông ấy không quan tâm đến mẫu phi, không quan tâm đến ta. Đại hoàng huynh cầu xin cho ta, ông ấy còn đuổi Đại hoàng huynh ra khỏi cung, ta rất ghét ông ấy...” Lạc Tử Dạ cảm thấy từng câu từng chữ của hắn thực sự có thể khiến người ta cay mắt, nhất là khi hắn còn mang khuôn mặt thiên sứ như thủy tinh kia nữa. Lòng nàng mềm nhũn, xoa đầu hắn. Có lẽ là do nàng nghĩ quá nhiều rồi, hắn chỉ là một đứa trẻ thôi mà, nếu không, tuyệt đối sẽ không tùy tiện nói ra những câu như “căm ghét Hoàng đế” gì gì đó đáng chết này. Nàng mỉm cười rồi nói: “Sau này có chuyện gì thì sai người đến tìm Hoàng huynh, hoàng huynh sẽ giúp đệ. Phụ hoàng không quan tâm đến đệ, Thái tử ca ca sẽ quan tâm đến đệ!”.

Hắn sững sờ, nhìn Lạc Tử Dạ với vẻ hơi kinh ngạc. Thấy trên mặt nàng đầy vẻ chân thành, không hề có một chút vẻ gì là nảy sinh ý đồ xấu hay dâm loạn do động lòng vì nhan sắc của hắn, ngược lại chỉ có sự quan tâm dành cho đệ đệ mà thôi. Hắn chợt cảm thấy bị thứ gì đó kích động một chút, trong lòng chợt có cảm giác tội lỗi. Thấy hắn ngẩn ngơ nhìn mình không nói câu gì, Lạc Tử Dạ suy nghĩ một chút, có lẽ do lần đầu tiên gặp mặt mình đã lỗ mãng thế này, nên khiến đứa bé này sợ mất rồi. Vì thế, nàng đứng lên, nói: “Nếu đệ bị ốm, thì đi nghỉ ngơi cho khỏe trước đi. Đừng nghĩ quá nhiều, hôm khác hoàng huynh lại tới thăm đệ!”

“Ừm!” Lạc Tiểu Thất gật đầu rất ngoan ngoãn. Dáng vẻ này khiến Lạc Tử Dạ lại không nhịn được, khẽ mỉm cười. Nàng lại đưa tay ra xoa tóc hắn. Rất mượt mà, cảm giác như đang vuốt ve thú cưng vậy. Nàng hơi thương tiếc lại hơi đau lòng cảm thán một câu: “Thằng bé này!”

Xoa đầu hắn một lúc, nàng mỉm cười rồi quay người bước đi. Trong lòng nàng thấy hơi buồn cười, đại khái Lạc Tiểu Thất là mỹ nam đầu tiên mà trừ sự kinh ngạc ngỡ ngàng lúc đầu ra, nàng không hề có bất cứ ý đồ mơ mộng ngập nghe gì cả, kể từ khi đến cổ đại tới giờ. Cảm giác này, thật giống như một tiểu đệ đệ mà cần có sự bảo vệ của nàng vậy, nên nàng hoàn toàn không có chút suy nghĩ bỉ ổi nào. Không muốn sờ tay, cũng chẳng ảo tưởng đến cảnh đẹp bên trong quần áo của hắn. Điều này đối với nàng mà nói, cũng có thể coi là hiểm có tới mức khiến người ta không thể tin được...

Thế nhưng, điều nàng không biết đó là, khi nàng nhấc chân rời khỏi đây, người vẫn ngồi yên tại chỗ đó, lại vẫn ngẩn người ra như cũ.

“Thái tử rất háo sắc, nếu điện hạ bằng lòng dụ dỗ y, chắc chắn sẽ có thể thành công...”

“Con người của Thái tử, không đạt được mục đích chắc chắn sẽ không chịu thôi. Nếu y thực sự động lòng vì điện hạ, e rằng đến tính mạng cũng chẳng cần nữa, cũng sẽ giúp điện hạ quang minh chính đại rời khỏi lãnh cung! Điện hạ, thứ ngài cần là một lý do quang minh chính đại để rời khỏi đây, mà không phải là dùng thân phận một kẻ mưu phản. Còn về Thái tử, ngài cũng không cần thật sự dùng thân thể để nương nhờ y, cứ cho y vài lời hứa hẹn suông là đủ rồi...”

“Tự cổ chí kim, kẻ làm nên chuyện lớn không câu nệ tiểu tiết. Nếu sau này điện hạ cảm thấy mình thua thiệt người ta, thì bồi thường cho Thái tử là được...”

Còn có chuyện mới mấy hôm trước đây thôi, Tiểu Minh Tử tới đây, vô tình nói lỡ lời, thuận miệng nói ra một câu: “Thái tử của chúng ta ấy à, dạo này khác hẳn trước đây! Tuy vẫn rất háo sắc, nhưng ta luôn cảm thấy, ẩn dưới lớp vỏ ngoài đó, còn có một thứ gì đó rất khác biệt, cũng rất đặc biệt...”

Trong lúc hắn mải suy tư, Lạc Tử Dạ đã bước qua cửa lãnh cung rồi. Hắn hơi vô thức đưa tay sờ lên đầu, đó là nơi mà tay y đã chạm vào. Trong đầu hắn chợt hiện lên câu nói của Tiểu Minh Tử, Thái tử, thực sự đã khác rồi sao? Có chút gì đó rất đặc biệt, rất khác biệt, mà thứ đó, lúc này lại khiến hắn cảm thấy như chạm vào hơi ấm của ánh mặt trời vậy.

Thái tử... ca ca à?!

Ra khỏi lãnh cung, Lạc Tử Dạ cùng Lộ Nhi và Đáp Đáp đi thẳng về phủ. Hai người họ muốn nói lại thôi. Lạc Tử Dạ liếc họ một cái rồi nói: “Không cần phải khuyên ta rằng phụ hoàng rất không thích Thất hoàng đế, để ta duy trì khoảng cách với Thất hoàng đế. Mấy điều này, dù các ngươi không nói, ta cũng có thể hiểu được! Tự ta biết chừng mực thế nào!”

Nàng nói vậy rồi, Lộ Nhi và Đáp Đáp đành phải im lặng không nói gì nữa. Sau khi rời khỏi hoàng cung, gần về đến phủ Thái tử, họ lại nhận được thành chỉ từ trong cung truyền ra. Trong thánh chỉ nói về chuyện liên quan đến Thần Cơ doanh, cũng coi như cho phép nàng xây dựng một vạn tư binh. Nàng tiếp nhận thánh chỉ sau đó bắt đầu phân phó Lộ Nhi và Đáp Đáp, viết các thị chiêu binh. Nội dung cần viết là: “Yêu cầu: yêu cầu quan trọng nhất, chính là phải có đủ cả dung mạo và khí chất!” Như vậy đến lúc nàng tới quân đoàn đốc binh mới cảm thấy vui mắt vui tai được. Nàng vừa nói xong, khóe môi Lộ Nhi và Đáp Đáp đều run lên, đây mà là chiêu binh à?! Mà Diêm Liệt đang lạnh mặt vừa bước đến gần phủ Thái tử để truyền lệnh của Vương, yêu cầu tối nay Lạc Tử Dạ phải tới tặng áo ngực kia, cũng vừa khéo nghe được câu này của nàng. Khóe môi hắn cũng thoáng co giật!

Nhưng lúc này Lạc Tử Dạ đâu có chú ý tới hắn, nàng lại lên tiếng phân phó tiếp: “Tốt nhất là hình thể phải cao thon, thể trạng uyển chuyển, mềm mại. Nếu có cơ bụng và cơ ngực thì càng tốt!” Hình thể cao thon, thể trạng uyển chuyển, mềm mại, nếu phân vào đội cung tiễn hoặc đội đột kích thì chắc chắn sẽ vô cùng trâu bò! Nếu có cơ bụng và cơ ngực, thì chắc chắn là đã từng có rèn luyện trước rồi, ít ra trong sinh hoạt thường ngày cũng có rèn luyện thân thể, người như vậy, đến lúc huấn luyện sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều!

Môi Diêm Liệt lại run lên. Hiện giờ hắn vẫn chưa biết là Lạc Tử Dạ đang chiêu mộ tư binh, chỉ có điều nghe yêu cầu của nàng, thực sự hơi giống với chiêu mộ trai bao!

Lộ Nhi và Đáp Đáp cùng giật run khóe môi, gật đầu, trong lòng cũng xuất hiện suy nghĩ giống như Diêm Liệt. Có điều, điều mà họ nghĩ là, Thái tử đang mượn cái danh chiêu mộ tư binh, để chiêu mộ một đống nam sủng về cho mình phải không?

Sau khi nói xong câu này, Lạc Tử Dạ lại nói tiếp: “Ưu tiên những người chưa kết hôn, tốt nhất là không nên chiều những người trên có cha mẹ già, dưới có con thơ, giữa có vợ lớn vợ bé!” Chưa kết hôn sẽ không có quá nhiều ràng buộc, còn người mà trên có cha mẹ già, dưới có con thơ, giữa có vợ lớn vợ bé đó, nếu đi đánh trận hoặc đi làm nhiệm vụ, lỡ có xảy ra chuyện gì đó, thì cả một nhà biết lấy ai chăm sóc. Vấn đề này cũng cần phải tính toán kỹ càng!

Nghe vậy, Diễm Liệt vốn đã hoàn toàn coi rằng Lạc Tử Dạ đang chọn một đám trai bao ấy, giờ cũng chẳng thể nào run được khỏe môi đã tê liệt kia nữa. Nhìn tình hình này, thì xem ra Thái tử đang định cưỡng chế trói cả đám người về đây sao?

Sau khi nói xong những lời đó, Lạc Tử Dạ lại bổ sung thêm: “Đương nhiên, trừ những người có thể hình cao thon, thể trạng mềm mại uyển chuyển ra, chúng ta cũng vẫn cần tuyển thêm một số người cường tráng nữa. Phân làm hai đội, thành lập một đội siêu mẫu, và một đội thể hình!” Cao thon thì đưa vào đội cung tiễn và kỵ binh, cường tráng đương nhiên có thể làm bộ binh và kỵ binh hạng nặng rồi. Đến lúc chém giết, thì lực chém giết cũng sẽ rất mạnh mē!

Lộ Nhi và Đáp Đáp đương nhiên không thể biết được những suy nghĩ này trong lòng nàng. Mặt hai người ngây ra, gật đầu: “Nô tỳ biết rồi! Thái tử, chúng ta cần chiêu mộ bao nhiêu người?”

“Một vạn!” Lạc Tử Dạ nói ra câu này một cách vô cùng khí phách.

Môi Diệm Liệt lại tiếp tục run rẩy, đến trai bao mà còn muốn chiêu mộ tận một vạn người, Thái tử không sợ tinh tẫn nhân vong sao?! Hắn đen mặt bước tới, nhìn Lạc Tử Dạ một cái rồi chắp tay nói: “Thái tử, Vương có lệnh, mời ngài tối nay tặng áo ngực mà ngài đã hứa sang đó. Mạt tướng chỉ đến truyền lời, xin cáo từ trước! Cũng mong Thái tử tự giác làm việc này, đừng để nửa đêm nửa hôm mạt tướng còn phải làm việc vất vả!”.

Câu nói này chính là muốn cảnh cáo nàng đừng tiếp tục tính chuyện chạy trốn nữa, đừng để nửa đêm hắn còn phải tới bắt người.

Khóe miệng Lạc Tử Dạ co giật, kỳ thật nàng rất muốn hỏi một câu, Phượng Vô Trù đã mong muốn được mặc áo ngực đến không chờ đợi nổi nữa rồi sao?! Nhưng nàng còn chưa hỏi ra miệng, Diễm Liệt đã quay đầu đi trước rồi, nói cũng chẳng kịp nói nữa. Nàng vẫn luôn biết rõ rằng Diễm Liệt và Phượng Vô Trù đều vênh váo như nhau, thế nên nàng cũng không thèm ho he tiếng nào nữa, quay đi phân phó Lộ Nhi và Đáp Đáp, mau chóng đi lo việc chiêu binh

Nàng đen mặt quay về phủ, nghiền ngẫm một chút xem nên làm áo ngực như thế nào... Cái tên Phượng Vô Trù chết tiệt này, để xem nàng làm xong rồi hắn có dám mặc thật không...

***

Sau khi Diêm Liệt quay về, trong đại điện, Nhiếp chính vương điện hạ ngồi dựa vào vương tọa, khẽ nhướng mày. Đôi mắt ma mị nheo lại, hỏi: “Đã truyền lời qua đó chưa?”

“Khởi bẩm Vương, thuộc hạ đã truyền đạt ý của ngài rồi. Nhưng còn có một chuyện, thuộc hạ muốn bẩm báo với ngài một chút!” Sắc mặt của Diêm Liệt rất xấu, Vương “có ý” với Thái tử như thế này, vậy mà Thái tử vẫn còn định chiêu mộ trai bao. Có lý nào lại như thể được chứ! Phượng Vô Trù nghiêng người dựa vào ghế, giọng nói uy nghiêm truyền xuống: “Nói đi!” Diêm Liệt hơi tức giận nói: “Chính tại thuộc hạ vừa mới nghe thấy, Thái tử muốn chiêu mộ trai bao. Hơn nữa, còn chiêu mộ hẳn một vạn người!” Cũng không biết liệu có phải Thái tử bị điên rồi không nữa!

Hắn vừa dứt lời, Nhiếp chính vương điện hạ lập tức bừng bừng lửa giận!

“Rầm” một tiếng, chiếc cốc trong tay hắn đập mạnh xuống mặt bàn, bàn bị nứt ra một mảng to. Giọng nói uy nghiêm như nghiến răng cất lên, vang vọng trong đại điện: “Y dám!!!”
— QUẢNG CÁO —