*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một người đàn ông mặc bộ thường phục màu đen, viền mép may bằng tơ vàng
Mặt mũi không tì vết, đường nét lạnh lùng kiên định, mắt phượng mày ngài, đôi mắt màu vàng rực rỡ chói lọi, đẹp tựa thần mặt trời Apollo! Bắt gặp ánh mắt của nàng nhìn sang hắn cũng nhìn lại, trên người có loại khí phách vương giả, vừa nhìn là biết người có địa vị cao
Đó là người đàn ông đã dùng nội lực đẩy thuyền của mình qua khỏi con sóng! Sau khi chuyển ánh nhìn qua một người đàn ông khác, trong khoảnh khắc ấy nàng đã thật sự không thở nổi, nhìn người nọ bằng vẻ ngây ngốc
Hắn mặc áo trắng, tay cầm kiểm, biển trời xám xịt mông lung lại giống như mạ lên đường nét tuyệt mỹ tinh tế của hắn3một lớp ánh sáng bạc, dung mạo như hoa như ngọc
Đôi mắt đó cũng đang nhìn lại Lạc Tử Dạ, đôi mắt đó..
Đôi mắt đó hiện ra như ánh trăng mờ nhạt, nhưng lại lạnh lẽo không chút hơi ấm
Dường như bất cứ kẻ nào hay bất kỳ chuyện gì cũng đều không thể lọt vào mắt hắn, mà vạn vật trên thế gian cũng đều bị hắn ngăn cách ngoài ba bước, xa vời không thể chạm vào! Trắng ngần như tuyết trên núi, sáng ngời như trăng trong mây.
Áo trắng nhiễm ánh trăng, quả thật là dung mạo của tiên giáng trần, có tư thế nhẹ nhàng phiêu dật
Ánh mắt Lạc Tử Dạ dán lên người hai chàng đẹp trai, trái phải ai cũng quá đẹp khiến nàng thật sự không biết mình nên ngắm ai trước, không kìm lòng được1muốn nhỏ dãi, suýt chút nữa thì chảy ra thật
Mân Việt lại hơi sửng sốt một chút! Hai người này..
Hắn không nhận ra người đàn ông mặc áo đen, nhưng trên đời này có thầy thuốc nào mà không biết người đàn ông mặc áo trắng kia là thần y Bách Lý Cẩn Thần! Hắn còn chưa kịp nói gì, Quả Quả đã lặp lại một câu: “Chiếp chiếp, Quả gia hỏi các ngươi có trai đẹp bị trúng xuân dược nào không, Quả gia bằng lòng dùng thân cứu giúp đấy!” Lạc Tử Dạ nghe nó kêu om sòm, rốt cuộc cũng nổi giận
Nàng quay đầu lại cầm quạt đập nó, cất giọng gào lên: “Quả Quả, nói ngươi bao nhiêu lần rồi hả, thấy trai đẹp thì kín đáo, ý tứ một chút
Cút sang một bên, để ông đây làm!” Nàng8vung quạt lên, Quả gia hứng trọn, rớt xuống boong thuyền lăn mấy vòng, đầu cũng va vào ván gỗ! Quả gia phát cáu, dùng cánh sờ sau ót, nói bằng giọng the thé: “Ngươi chờ đây cho Quả gia, xem Quả gia về có tố cáo là có người ngoại tình không...” Nó nói ra lời này thì trong đầu Lạc Tử Dạ bỗng nhiên hiện lên vẻ mặt hung ác nham hiểm của Phượng Vô Trù, khiến nàng vốn đang đắm chìm trong niềm hạnh phúc được ngắm trai đẹp mà không khỏi run lên.
Ánh mắt nhìn hai chàng đẹp trai cũng bớt phóng túng lại
Thế nhưng đôi mắt đầy vẻ ái mộ vẫn còn nhìn bọn họ một cách kín đáo, cũng chẳng buồn để ý tới cô gái bên cạnh đang nhìn chằm chằm vào nàng
Mà giờ khắc này,9người đàn ông áo trắng kia đang cho con hổ ly uống thuốc.
Lạc Tử Dạ nhớ tới lời nói của Mân Việt
Ngay khi biết thời điểm cho mình khoe khoang đã đến, nàng liền nhướng mày nhìn chằm chằm vào con hồ ly kia, giả vờ mình là người có y thuật cao cường: “Con hồ ly kia chắc là cần có Bách Linh nhỉ? Nhà ta có, nhưng nhìn dáng vẻ các người hình như không có!” Nàng vừa dứt lời, cô gái ở bên cạnh nhìn nàng chòng chọc, trán nhăn lại.
Lạc Tử Dạ cũng đúng lúc nhìn qua, ánh mắt hai người và vào nhau khiển Lạc Tử Dạ sợ đến ngây người, con ngươi không kiếm được trợn to ra! Gương mặt này..
Gương mặt này của đối phương giống hệt gương mặt của nàng kiếp trước
Trong lúc khiếp sợ,7nàng nói ra một câu: “Mẹ kiếp, trộm mặt của ta...”
Nàng nghi ngờ có phải mình đang nhìn lầm không
Vì vậy nàng nhún người nhảy lên con thuyền đối diện, đi vài vòng xung quanh cô gái kia để nhìn cho rõ, quả thật là gương mặt Yêu Vật kiếp trước đó của nàng! Nhưng sao có thể xảy ra chuyện như vậy? Điều này khiến nàng không kìm lòng được cho gương mặt cô gái kia vài cái, xem thử có phải là mặt nạ da người không.
Sao có thể quái dị như vậy được?
Mà cô gái bị Lạc Tử Dạ cào mặt có lẽ không phải người tốt tính gì, nàng ta nghe thấy Lạc Tử Dạ nói cái gì mà trộm mặt củay, nhưng lại nhìn thấy mặt Lạc Tử Dạ khác hoàn toàn so với mặt của mình
Vì vậy nàng ta gạt tay Lạc Tử Dạ ra, mở miệng nói: “Đủ rồi, mặt của ta là vậy đấy! Mặt ngươi rõ là khác còn gì, bị điên à?”
Đối phương đã nổi giận rồi, Lạc Tử Dạ không tìm được mặt nạ da người thì nhanh chóng thu tay lại, nhưng nàng vẫn không khỏi đánh giá cô gái này vài lần, cảm thán một câu: “Thần kỳ! Thật thần kỳ!” Hai người đối mặt một chốc, có lẽ xuất phát từ việc đang ở thế giới khác mà trông thấy gương mặt kiếp trước của mình khiến Lạc Tử Dạ cảm thấy thân thương, khiến nàng nảy sinh ý tốt, nhớ tới bọn họ cần có Bách Linh cứu con hồ ly này.
Vì vậy Lạc Tử Dạ cúi đầu nhìn cục lông tròn tròn trên trên mặt đất, đề nghị một câu: “Nhà ông đầy hơi xa, xem chừng đưa con hổ ly này đi ít nhất cũng phải mất sáu bảy ngày, đi rồi về chắc chắn không kịp
Nếu không thì trước hết đưa đến chỗ đó của ta, ta tính thử..
Chắc là nửa năm sau ta có thể đi ra biển, khi đó trả lại cho các ngươi được không?” Thật ra sau nửa năm nữa, nàng cũng không nhất định phải đi ra biển
Chẳng qua, không biết vết thương của Doanh Tần phải mất bao lâu mới có thể tốt lên, thế nên nàng đành phải xem thử xem nửa năm nữa mình có thời gian ra | biển để trả lại con hồ ly nhỏ này hay không.