Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Chương 91



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đương nhiên, nếu niệm Liệt mà còn đứng đây, thì chắc chắn sẽ rất nghiêm túc mà trả lời Lạc Tử Dạ rằng, khi đối diện với người mà Vương căm ghét, thì Vương sẽ đều thẳng tay hủy diệt luôn người ta. Vì trong mắt của Vương, tồn tại tức là hợp lý, thế nên... nếu người hắn ghét còn tồn tại, thì quá bất hợp lý. Vì vậy, nếu Vương thực sự chán ghét Thái tử thì làm sao còn có tâm trạng mà gây chuyện với Thái tử chứ, chắc chắn đã sớm giết Thái tử không biết bao nhiêu lần rồi... Thế nhưng... không có “nếu như”... Phượng Vô Trù không hỏi ra câu hỏi này, tất nhiên Lạc Tử Dạ cũng không thể trả lời được. Diêm Liệt cũng không thể nào đáp lại nàng. Do đó, lúc này chỉ có2mình Nhiếp chính vương điện hạ tự rối rắm trong lòng mà thôi!

Trong lúc hắn đang rối rắm, Lạc Tử Dạ liếc nhìn bàn tay hắn một cái, giọng điệu không hữu hảo gì cho cam: “Nhiếp chính vương điện hạ, ngươi đã nghĩ xong xem nên đánh chưởng này như thế nào chưa? Hay là người thông báo trước cho ta một tiếng là người định tung chưởng vào đâu đi, ít nhiều gì gia cũng biết được là mình nên tránh như thế nào!”

Câu nói này của Lạc Tử Dạ mang theo sự tức giận. Nàng nghĩ rằng bất cứ một ai mà cứ hở ra tí lại bị người ta gây sự kiểu này, còn uy hiếp đến sự an toàn cho tính mạng, thì đều sẽ cảm thấy không vui! Thế nhưng hết lần này đến lần khác, tên này lại từng6giúp nàng. Chuyện nội lực, còn có chuyện cứu nàng ra khỏi hỏa hoạn, đây đều coi như là thiếu ân tình của người ta. Thế nên, nàng có thể đi báo thù Hiến Thương Dật Phong vì hắn hãm hại mình, báo thù Long Ngạo Địch vì hắn tỉnh kể mình, chỉ riêng Phượng Vô Trù là nàng không hề nghiêm túc đi xử lý hẳn một lần nào, cũng liên tục nhẫn nhịn tha thứ cho hắn.

Lần này, tự dưng bị hắn hỏi đến chuyện chiêu mộ trai bao một cách khó hiểu, sau đó còn bị ném vào nước để ép hỏi sự thực, giờ còn bị hắn giơ cao tay lên định tung chưởng, uy hiếp đến sự an toàn tính mạng, những lời trong lòng nàng muốn nói với hắn, trừ mẹ kiếp ra, thì cũng chỉ còn lại câu đệch3mợ mà thôi!

Câu nói này của nàng, cũng đồng nghĩa với việc lại một lần nữa khiêu chiến. Điều này khiến cơn giận khó khăn lắm mới đè được xuống của Nhiếp chính vương điện hạ lại một lần nữa bị cháy bùng lên dưới hành vi của nàng!

Thế nhưng, trong cơn giận dữ, hắn vốn định đánh một chưởng lên người nàng, giờ lại thay đổi mục tiêu, siết chặt lấy eo Lạc Tử Dạ!

Giọng nói từ tính ma mị mang theo sự giận dữ, lúc này nghe lại thấy nguy hiểm đến lạ kỳ. Hắn áp sát lại gần, như muốn cắn đứt vành tai nàng, khiến người ta phải run sợ: “Lạc Tử Dạ, hôm nay Cô định cho người hiểu rõ, việc đổi nghịch với Cô, chọc giận Cô sẽ phải trả cái giá đắt như thế nào!”

Nói xong, bàn tay to9của hắn kéo mạnh một cái. Tiếng vải bị xé rách vang lên, quần Lạc Tử Dạ cứ thể bị người ta lột ra! May mà nàng còn mặc tiết khố và quần lót bên trong, nên không đến mức vừa bị lột đã lộ hết cả ra. Nhưng lúc này nàng không còn bình tĩnh được nữa. Không chỉ không bình tĩnh, mà hiện giờ có thể nói là sắp phát điên luôn rồi! Nàng dùng một tay bụm vào đũng quần, một tay ra sức đẩy hắn ra, thậm chí còn dùng cả chân mà đạp: “Đệch mợ! Ngươi tránh ra! Ngươi định làm cái quái gì thế hå...”

Mẹ nó chứ! Phượng Vô Trù bị thần kinh chập mạch à? Chuyện nàng chọc vào hắn với chuyện hắn lột quần nàng có liên quan quái gì đến nhau chứ? Nàng vừa đạp vừa gào4thét, vẻ phẫn nộ lạnh lùng trong mắt hắn càng đậm hơn. Đôi mắt ma mị khóa chặt lấy mắt nàng! Giọng nói quyến rũ lãnh khốc mang theo áp lực bẩm sinh của bậc Vương giả, trong vẻ mặt ngạo mạn trời sinh đã cao hơn người khác một bậc của hắn còn mang theo vẻ cướp đoạt và xâm lược nồng đậm. Hắn trầm giọng nói: “Ngươi cảm thấy, Cô muốn làm gì?” Vừa nói, hắn vừa áp lại gần hơn chút nữa, khiến nàng gần như dựa cả vào thành bể.

Đồng thời, vì hắn đứng quá gần, thế nên nàng có thể cảm nhận rõ rệt dục vọng như thiêu như đốt của hắn đang kề sát vào người nàng, chỉ bị ngăn cách bởi lớp vải quần áo. Nhưng nhiều hơn cả, là ngọn lửa phẫn nộ đến từ chính hắn!

Chính xác là sự phẫn nộ! Hẳn liên tục bao dung cho sự càn quấy của tên tiểu tử này, thậm chí là bao dung cho y giở trò sau lưng hắn, cùng với sự ghét bỏ vừa công khai vừa âm thầm của y. Nhưng cuối cùng, thứ hắn nhận được không phải là sự mềm hóa về thái độ hay sự biết ơn từ y, mà là sự khiêu khích hết lần này đến lần khác, là tin tức y dám chiêu mộ trai bao, thậm chí còn cầm một thứ đồ của phụ nữ đến để sỉ nhục hắn! Điều này đương nhiên khiến hắn vô cùng phẫn nộ!

Tình hình hiện giờ khiến nàng kinh hãi đến khó tả. Nàng ngước lên nhìn dung nhan tuấn tú hơn thần ma của hắn, cũng biết rõ rằng giờ nếu bây giờ cố chơi cứng, thì chắc chắn mình đánh không lại được hắn! Nhưng nếu bảo nàng chịu mềm đi, thì cũng chưa chắc tên Phượng Vô Trù này đã chịu cái dạng đó!

Vì thế, dưới sự rối rắm đầy nhức trứng, nàng ngước mắt nhìn hắn, lên tiếng khuyên nhủ: “Phượng Vô Trù, ta biết gần đây người bị thất tình! Nhưng người bình tĩnh chút đi, đừng như thế này, được không? Ngươi nhìn cho rõ này, ông đây là một người đàn ông. Thấy không? Đàn ông và đàn ông, chẳng phải là một chuyện rất nực cười sao? Dù cho ngươi phải chịu đả kích vì bị thất tình, cũng không đến mức khiến mình dễ dàng phát triển thành một kẻ đoạn tụ được chứ!”

Lúc nói những lời này, một tay nàng bảo vệ quần của mình, một tay vỗ vai hắn, mắt còn suýt trào nước mắt... Nghe nàng nói vậy, hắn lại thoáng sững sờ. Đôi mắt ma mị hơi nheo lại, hai tay chống vào thành bể, chắn hai bên thân người nàng, chóp mũi gần như sắp chạm vào nàng đến nơi, trầm giọng nói: “Ai nói với người rằng Cô thất tình?” Sao hắn lại không biết ở ngoài kia còn đang lan truyền mấy tin vịt như thế này nhỉ? Lạc Tử Dạ nuốt nước miếng một cái, đưa tay ra kéo quần lót của mình, siết cho nó chặt hơn, “kiên cố” hơn một chút, khí phách vừa rồi cũng bị hành vi hiện giờ của hắn dọa cho không còn được bao nhiêu nữa! Sau khi kéo quần lại cẩn thận, nàng mới nói: “Chẳng lẽ không phải sao? Chẳng phải gần đây cô công chúa Vô Ưu gì đó kia sắp thành thân à? Từ lúc tin tức nàng ấy sắp thành thần truyền tới đây, ngươi liền trở nên cực kỳ không bình thường rồi. Từ việc bắt tạ ngủ cùng, đến chuyện hôm nay còn sàm sỡ ta trong phòng tắm! Đây không phải là do người bị kích thích quá độ thì là cái gì nữa?!”

Đúng thế, trong mắt Lạc Tử Dạ thì hành vi thân mật của Phượng Vô Trù mấy hôm nay, chính là do bị phụ nữ vứt bỏ mà tạo thành! Nàng vừa nói xong, trong mắt hắn lóe lên vẻ không thể tin được. Giữa hai hàng lông mày lại xuất hiện nếp nhăn theo thói quen. Hắn nhìn nàng chằm chằm một lúc lâu, rồi mới lên tiếng: “Người cho rằng, Cô có những hành vi thân mật như thế này với ngươi, hoàn toàn đều là vì Cô bị thất tình sao? Vì chuyện công chúa Vô Ưu sắp thành hôn ư?”

Hắn thật sự không ngờ, tên tiểu tử này lại có sự liên tưởng không hợp với lẽ thường như thế!

Lạc Tử Dạ lại liếc nhìn hắn một cái, thấy hắn gần mình như thế này, nàng bất giác cảm thấy căng thẳng mà nguy hiểm lạ kỳ. Nàng cắn chặt răng, dùng khá nhiều dũng khí mới có thể lườm hắn một cái: “Nếu không phải vì chuyện này, chẳng lẽ lại là vì đột nhiên người thích ta, nên mới định thay đổi khuynh hướng giới tính của mình, biến thành một kẻ đoạn tụ sao?”

Nghe nàng hỏi câu đó, Nhiếp chính vương lại cứng họng, trong ánh mắt chợt xuất hiện vẻ mất tự nhiên. Một lúc lâu sau, khóe môi cuồng vọng của hắn khẽ cong lên, hơi thở khiến người ta sợ run người lại chưa hề vơi bớt. Trong đôi môi mỏng của hắn khẽ phun ra hai chữ: “Không phải!”

Không phải ư? Lại đến lượt Lạc Tử Da ngẩn người. Không phải cái gì? Không phải là bị kích thích do thất tình với công chúa Vô Ưu, hay là không phải vì thích nàng nên định trở thành đoàn tụ? Nàng cảm thấy như thế nào cũng được, chỉ cần đừng tiếp tục hù dọa nàng như thế này là được rồi. Nếu nàng có một con chim, hiện giờ hẳn lột quần nàng thế này, có lẽ nàng còn có thể vùng lên đè hẳn xuống, chưa biết chừng người tập kích được hoa cúc xinh của đối phương trước lại là nàng ấy chứ. Nhưng nàng lại không có ch”m, thì tất cả đều trở thành một sự bị thương!!!

Song, Nhiếp chính vương điện hạ cũng ý thức được đến một vấn đề! Hắn hơi nheo mắt lại, mang theo vẻ nguy hiểm cùng với áp lực trời sinh. Phượng Vô Trù liếc nhìn Lạc Tử Dạ, trầm giọng hỏi: “Như thế này, coi như là người cố tình nghe ngóng tin tức của cô sao?”

Hỏi ra câu này, tâm trạng của hắn tự dưng tốt hẳn lên, cảm giác phẫn nộ trong lòng cũng vơi đi khá nhiều.

Lạc Tử Dạ vừa tính nói không phải, chỉ là vô tình nghe người ta nhắc đến nên mới thuận miệng hỏi một câu thôi. Nhưng lời nói vừa lên đến bên môi, nhìn sắc mặt nguy hiểm của hắn, nàng lại với ngừng lại! Nàng gật đầu, nói ra những lời rất trái với lương tâm: “Đúng thế, tuy quan hệ của chúng ta không tốt lắm, nhưng ta cho rằng bản thân mình vẫn nên quan tâm đến người một chút...”

Nghe câu trả lời của nàng, vẻ lạnh lùng phẫn nộ trong mắt hắn cũng giảm đi một chút. Điều này khiến Lạc Tử Dạ không khỏi cân nhắc trong lòng, lẽ nào vì cuộc sống của tên này quá cổ tịch, nên mới hy vọng được người khác quan tâm sao? Bản chất là mong chờ sự quan tâm, mong chờ sự che chở à...? Nàng nói xong, còn chưa nghĩ xong mấy vấn đề được chăng hay chớ này, thì hắn lại chợt túm lấy cằm nàng, ánh mắt càng âm u lạnh lẽo hơn, lên tiếng hỏi: “Như vậy, ngươi nói cho cô biết, là ai cho ngươi lá gan khiến người lại dám chiêu mộ trai bao! Còn chiêu mộ tới một vạn gã?!”

Cái gì?!

Một vạn gã trai bao á?!

Mặt Lạc Tử Dạ sa sầm xuống, lập tức hiểu ra ngay! Nàng thò tay ra hất tay hắn xuống. Đương nhiên, động tác mạo phạm này của nàng cũng lại khiến nhiệt độ quanh người hắn giảm đi chút nữa! Lạc Tử Dạ cũng bất giác rùng mình vì gai lạnh, nhưng lời nói ra lại vô cùng rõ ràng mạch lạc, lý lẽ hùng hồn: “Ai nói gia muốn chiêu mộ một vạn gã trai bao?! Phụ hoàng hạ lệnh thành lập Thần Cơ doanh, đương nhiên, đây là kết quả mà hôm nay gia phải năn nỉ cả nửa ngày, nói đến sắp sùi bọt mép, rách khóe môi, ông ấy mới đồng ý cho phép gia nuôi một vạn tư binh! Thế nên, bản Thái tử quay về phủ liền lập tức ra bố cáo chiêu binh, chuyện này có liên quan quái gì đến chiêu mộ trai bao chứ?”

Khi nói ra những câu này, trong lòng của nàng cũng tức đền bùng lửa. Nàng mà biết tên khốn nào nói với hắn rằng nàng chiêu mộ trai bao, làm hại nàng bị Phượng Vô Trù chỉnh đến mức này, thì nàng nhất định sẽ lột quần tên đó ra, treo tên đó lên đánh tơi bời!

Suy nghĩ này của nàng vừa xuất hiện, Diêm Liệt đang đứng thủ ngoài cửa kia, không biết vì sao lại bỗng cảm thấy một cơn gió âm u lạnh lẽo lướt qua, quần cứ như thể muốn bay đi theo gió luôn vậy. Có điều, Lạc Tử Dạ cũng cảm thấy rất kỳ quái, dù mình có muốn chiếu một trai bao, thì cũng có liên quan quý gì đến Phượng Vô Trù đâu chứ?! Hắn tức giận cái con khỉ gì vậy? Lẽ nào vì trước khi chiêu mộ trai bao, nàng không báo trước với hắn một tiếng, để đạt được sự phê chuẩn từ người cầm quyền là Nhiếp chính vương hắn đây, nên khiến hắn cảm thấy mình không tôn trọng hắn, rồi mới phẫn nộ như vậy sao? Nghe nàng nói vậy, Nhiếp chính vương thoáng sửng sốt ngạc nhiên, sau đó mới miễn cưỡng lý giải được một chút. Lẽ nào là chiêu mộ tư binh, nhưng Diêm Liệt nghe nhầm sao? Nhưng mà... hẳn là Diễm Liệt sẽ không phạm những sai lầm như thế này. Nếu vậy, chỉ có thể là...

Hắn bất chợt áp sát lại thêm một chút, khẽ cắn chóp mũi nàng, khiển Lạc Tử Dạ lại rùng mình, thần trí hoảng loạn thêm vài phần! Sau đó, hắn hỏi: “Chiêu mộ tư binh ư? Điều kiện là gì?” Động tác của hắn khiến tâm trí Lạc Tử Dạ hỗn loạn, thế nên nàng rất thẳng thắn nói hết yêu cầu của mình, cùng với những suy nghĩ dẫn đến những yêu cầu đó ra! Nhiếp chính vương điện hạ nghe nàng nói xong, đôi mày rậm nhíu lại, nhìn vào khuôn mặt của Lạc Tử Dạ, hắn lại bỗng không biết nên nói gì mới được. Nhưng cơn giận của hắn cũng vẫn chưa vơi hết hoàn toàn, cuối cùng, hắn trầm giọng đánh giá: “Đám quân binh này, đến một người ngươi cũng không thể chiêu mộ nồi!”

“Hả? Gì cơ? Vì sao chứ?” Lạc Tử Dạ ngẩng đầu hỏi, “Chẳng lẽ ngươi định nhúng tay vào phá hoại sao?” Hắn phì cười. Nụ cười đó bá đạo cuồng ngạo, tuy vẻ giận dữ vơi đi một chút, nhưng cũng chưa thay đổi được quyết định muốn trừng phạt tên tiểu tử này của hắn! Bàn tay to của hắn đưa ta, kéo mở vạt áo của nàng, giọng nói từ tính quyến rũ cũng thản nhiên vang lên: “Thái tử cho rằng, với danh tiếng của ngươi, còn cả điều kiện ngươi chiêu mộ binh sĩ đó, thì có mấy người dám đến cửa ứng cử chứ?”

Lạc Tử Dạ nghẹn lời. Nàng nghĩ một chút mới thấy, đúng là có chuyện như thế thật! Thế nhưng, chuyện này thì lại có quan hệ gì với chuyện hắn lột quần áo của nàng? Nàng vội đưa tay lên đẩy hắn ra: “Ngươi lại định làm cái gì hả?”

Nàng đẩy như vậy, hắn cũng không cởi của nàng nữa, mà quay sang cởi luôn của mình. Lạc Tử Dạ vừa thấy tình hình hoàn toàn không bình thường, liền vội vàng quay đầu định chạy. Nàng vừa lăn vừa bò lên trên bờ bể tắm, thì ống quần đột nhiên bị hắn túm chặt lấy!

Vì thế, quần lót của nàng lỏng ra, trượt xuống đến quá nửa! Nàng đen mặt, hai dòng nước mắt như hai sợi mì tươi cứ thể rơi xuống! Nàng vội quay đầu xé ống quần của mình ra, sau đó tiếp tục chạy trốn! Thế nên, một nửa ống quần lót, cứ thể rơi vào trong tay Nhiếp chính vương điện hạ, còn bản thân nàng, thì đã chạy ra xa vài mét rồi...

Song, nàng còn chưa kịp vui mừng, Nhiếp chính vương điện hạ đã bật cười thành tiếng, rồi bất chợt nhấc tay lên! Do đó, nàng vừa chạy ra khỏi hậu điện, lại cảm giác được một lực hút cực kỳ mạnh đánh ập về phía sau lưng nàng, muốn hút năng quay trở lại! Nàng không nói hai lời, quay đầu sang, lập tức bò ra ôm lấy cây cột nhà ở bên cạnh, ôm chặt cứng không chịu buông tay! Nhưng nội lực của hắn quá mạnh, khiến nàng cảm thấy như có đến mấy chục cơn cuồng phong muốn thổi bay nàng về bên hắn vậy!

Vì thế, toàn thân nàng bị lực hút được tạo ra từ nội lực của hắn đó, treo ngược lên trên không trung. Thậm chí, luồng nội lực này còn kéo người nàng và mặt đất ra thành treo song song với mặt đất, nằm trong trạng thái bị kéo về phía hắn. May mà nàng ra sức liều mạng ôm chặt lấy cây cột nhà, nếu không thì lại bị bay về trước mặt hắn mất rồi!

Chỉ là, điều bị thương nhất là, nàng có thể liều mạng ôm lấy cây cột nhà, thà chết không chịu buông tay. Nhưng cái quần lót của nàng đã bị hắn xé xuống một nửa đó, dưới sự tác động của cơn cuồng phong cực mạnh này, nó cứ thế, cứ thế bị kéo đi mất, rời khỏi nàng mà đi...
— QUẢNG CÁO —