*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc này vẻ mặt của hắn ta lãnh đạm, giống như hành vi của các nàng không thể làm tâm trạng của hắn ta biến động vậy
Chẳng qua tâm trạng của hắn ta lại thật sự hơi thay đổi, mới nãy khi hắn ta gạt Lạc Tử Dạ ra thì có vô tình đụng vào cổ tay của nàng, nàng rõ ràng là một cô gái!
Nhưng mà lần trước Hiển Thương Mặc Trần vẫn còn cảm thấy buồn rầu vì nàng là đàn ông..
Chỉ có thể nói rằng, cô gái này giấu quá kỹ chăng? Người thông minh như Hiến Thương Mặc Trần cũng không phát hiện ra ư? Nhưng sau khi ý nghĩ này xuất hiện trong đầu, hắn ta cũng không nói gì về việc này, nhanh chóng thu hồi tầm mắt.
Hẳn móc một bình sứ3từ trong tay áo ra rồi ném về phía Lạc Tử Dạ, giọng nói luôn nhạt như nước ốc của hắn trở nên lạnh lùng: “Đây là thuốc giải, ngươi cứu Thúy Hoa nên chúng ta huc nhau.”
Trên đời này có một loại người, ý nghĩ trong lòng bọn họ nhiều tới mức có thể quấn quanh Trái đất hơn mười vòng đều chưa hết, nhưng mà bọn họ lại không bao giờ bị lộ ra, không nói gì cả, người như thể chính là nhân tài kiệt xuất trong giới muộn tao(*)
Hiển nhiên, Bách Lý Cẩn Thần chính là người như vậy
Vậy nên hắn chỉ nói một câu như thế chứ không hề nhắc gì đến giới tính của Lạc Tử Dạ cũng như vấn đề của Hiến Thương Mặc Trần.
(*) Muộn tao: ý chỉ việc miệng1nói một đằng những suy nghĩ một nẻo, thích che giấu suy nghĩ của mình bằng thái độ, hành động ngược lại với điều mình nghĩ
Lạc Tử Dạ chụp được thuốc giải xong liền trừng hắn.
Tiếp đó nàng mở bình sứ ra ngửi ngửi, một mùi hương thoang thoảng bay ra, hẳn là thuốc giải
Trong lòng nàng vô cùng kinh ngạc, Mân Việt và Đạm Đài Dục Đường đều nói không có thuốc giải những người này lại có ư? Cùng lúc đó, nàng đã biết tên của hồ ly từ trong lời nói của hắn, nàng cúi đầu nhìn chằm chằm hổ ly rồi cười nói: “Hóa ra con hồ ly này tên là Thúy Hoa, người vừa nhìn liền biết gia trúng cổ độc, hơn nữa trên tay còn có thuốc giải! Chậc chậc, nếu không8phải vì người đẹp trai như vậy thì ta còn nghi ngờ rằng ngươi chính là người hạ cổ độc này lên người ta đấy!”
Tất nhiên là hắn không thể nào hạ độc lên người nàng, nàng cố tình nói như vậy chỉ để thử hắn mà thôi
Có điều, Bách Lý Cẩn Thần không hề hé môi sau khi nghe nàng nói như thế, ngược lại là cô gái bên cạnh nàng nhịn không được liền vỗ vỗ bả vai của nàng: “Huynh đài, ta cực kỳ nghiêm túc nói cho ngươi biết, việc trong mặt mà bắt hình dong là không đúng! Ngươi như vậy thì tương lai rất dễ bị người ta hại chết!” Tại sao lại có thể loại bỏ khả năng Bách Lý Cẩn Thần hạ độc chỉ vì hắn ta đẹp trai chứ?
Lạc9Tử Dạ nghe xong liền cảm thấy cả người run lên
Nàng lập tức rưng rưng nước mắt quay đầu, nắm lấy tay của cô gái kia như thể vừa gặp được người tri âm vậy: “Tỷ tỷ, trên đời này có rất nhiều người, nhưng người có trình độ như thế chỉ có một mình ngươi! Đàn ông có tướng mạo càng đẹp thì càng đáng sợ, càng nguy hiểm, ta thực sự “cảm đồng thân thụ”(*)!”
(*) Cảm đồng thân thụ: cảm nhận rõ như thể chính mình đã từng trải qua.
Chẳng phải Phượng Vô Trù chính là như vậy à?
Hắn tuấn tú đến mức thần ma đều rung động, nhưng nói về trình độ nguy hiểm thì không ai còn sống trên đời này có thể vượt qua hắn! Nếu không thì nàng đâu cần phải thấp7thỏm lo sợ dù bây giờ đã ra khơi chứ!
Hai người vừa nói xong liền dùng ánh mắt rưng rưng nước mắt nhìn nhau, lập tức trở thành người tri âm với nhau
Hai người chuyển từ nắm tay sang đau buồn ôm ấp, cùng nhau cảm thán cuộc sống đáng buồn của mình, khiến cho khóe miệng những người đứng xem bên ngoài đểu giật giật liên hồi!
Hai người vừa có đề tài chung liền bắt đầu trò chuyện, hơn nữa còn đạt được nhận thức chung: Lạc Tử Dạ mang con hồ ly nhỏ tên Thúy Hoa kia đi trước, nửa năm sau mới ra khơi thêm lần nữa
Cô gái kia cũng là một người hào phóng, lập tức bảo người của mình chuẩn bị bàn ghế để mọi người có thể ngồi trò chuyện chung với nhau.
Đúng lúc này, Thượng Quan Bằng không nhịn được bắt đầu lộ ra vẻ mặt kỳ quặc, kéo kéo tay áo của Lạc Tử Dạ: “Thái tử, người lần trước ta đã nói với ngài chính là hắn ta!”
“Hắn ta? Người nào?” Lạc Tử Dạ quay đầu nhìn lại, cũng không biết Thượng Quan Bằng muốn nói cái gì
Thượng Quan Băng nhướng mày, tiếp tục nói: “Hắn ta đó! Ngài đã quên lời ta đã nói khi ngài bị bắt cóc rồi trở về đánh nhau với Võ Lưu Nguyệt rồi à
Ta đã nói rằng ngài có một tư thế ra chiều giống y như một người đó? Người ta nói chính là hắn ta!”