*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trên đời này có vị huynh trưởng nào như thế không?
“Nhận ra rồi sao?” Mộc Tịch Nghiêu giận tái mặt
Thật ra lúc nàng lên núi cũng không ngờ rằng trên núi lạnh đến vậy
Vì thế nàng chỉ mang theo một chiếc áo khoác lông cáo mà thôi
Kể từ khoảnh khắc nàng nhìn thấy Phượng Vô Trù, nàng đã bắt đầu ước ao chiếc áo choàng trên người hắn rồi
Chắc chắn là nó được làm từ lông chồn thượng hạng đó
Vừa tưởng tượng đến cảnh chiếc áo đó được khoác lên người mình, nàng đã cảm thấy ấm áp biết bao
Nhưng nào ngờ nàng run rẩy hồi lâu mà hắn vẫn không nhắc đến chuyện cho mình mượn áo
Nhiếp chính vương điện hạ nhìn nàng chằm chằm, vùng trán giữa hai đầu lông mày lộ ra3vẻ ngạo mạn theo thói quen.
Nghe thấy câu hỏi tràn đầy tức giận của nàng, hắn vẫn ân cần dặn dò: “Lần sau muội ra ngoài nhớ mặc nhiều hơn một chút!” Mộc Tịch Nghiêu: “.” Nàng cảm thấy mình sắp hộc máu rồi! Lúc này Diễm Liệt cũng phải lặng lẽ xoa trán, trong lòng vô cùng đồng cảm với tiểu thư Tịch Nghiêu
Nếu Lạc Tử Dạ ở đây, cho dù y không kêu lạnh thì Vương cũng bọc y kín mít ba tầng trong ba tầng ngoài và ôm y vào lòng tránh gió lùa luôn.
Nhưng đổi lại là tiểu thư Tịch Nghiêu, nàng đã ám chỉ cả buổi trời, vậy mà Vương chỉ nói đúng một câu, đề nghị nàng lần sau ra ngoài hãy mặc nhiều đồ hơn một chút
Lần này1Mộc Tịch Nghiêu đã hiểu ra, nàng nói bóng nói gió gì nữa thì cũng vô dụng thôi, muốn mặc chiếc choàng kia thì phải nói thẳng ra
Vì vậy nàng nói: “Sư huynh, huynh không thể cho ta mượn áo choàng của huynh một lát
U?”
“Không thể!” Hắn trả lời cực kỳ dứt khoát, giọng nói vừa ma mị vừa lạnh lùng trong trẻo.
Khóe miệng Mộc Tịch Nghiêu khẽ run rẩy
Nàng hết sức nghi ngờ có phải mình đã nghe nhầm rồi hay không
Nàng đã nói đến thế rồi, vậy mà hắn lại có thể từ chối nàng một cách vô tình như thế! Mặc dù trong người sư huynh có hàn độc, nhưng huynh ấy chắc chắn không phải một người hẹp hòi như vậy
Câu trả lời của hắn khiến sắc mặt nàng sa sầm,8nàng tức giận chất vấn hắn: “Tại sao không thể?”
Lúc này Phượng Vô Trù đã vượt qua nàng, đi về phía hang chồn băng mà khi nãy nàng đã chỉ cho hắn
Hắn gần như chẳng buồn liếc mắt nhìn nàng, cứ lướt qua người nàng đi tiếp, giọng nói vừa ma mị vừa lạnh lùng trong trẻo chậm rãi vang lên: “Tuy chỉ là một tấm áo choàng nhưng nếu muội mặc áo của cô, chị dâu của muội mà biết thì sẽ không vui!”
Khóe miệng Mộc Tịch Nghiêu khẽ run lên.
Nếu người bình thường nói ra những lời này, nàng nhất định sẽ cho rằng đối phương keo kiệt, lý do lý trầu không chịu cho mình mượn đồ
Thế nhưng sư huynh của mình nói như vậy, nàng lại không nghĩ thế
Bởi vì từ9trước tới giờ vị sư huynh này của nàng chưa từng lấy cớ bao giờ! Vì thế cho nên, những lời huynh ấy vừa nói đều là thật lòng.
Nàng cắn răng nói: “Chẳng qua ta sắp chết cóng nên mới phải mượn áo choàng của huynh mà thôi! Chị dâu hẹp hòi thế cơ à? Cho dù ta vì bắt chồn bằng cho hai người mà lạnh đến mức này, y cũng không cho ta mượn áo choàng của huynh ư? Hơn nữa, chị dâu có ở đây đầu
Huynh không nói, ta không nói, Diêm Liệt cũng không nói thì làm gì có ai biết chuyện này, đúng không?” Nàng hơi bực mình rồi đấy
Cho dù sư huynh không yêu nàng nhưng ít ra cũng phải có chút tình cảm huynh muội chứ? Cho dù7ngay cả tình cảm huynh muội cũng không có, nhưng nể tình nàng mệt chết đi sống lại chỉ vì tìm chồn bằng cho bọn họ, ít nhất hắn cũng nên tỏ lòng cảm ơn mới phải! Thế nhưng hắn không hề, thậm chí nàng đã chủ động yêu cầu mà hắn vẫn lạnh lùng từ chối
Nàng có bảo hắn yêu nàng đâu, chỉ mượn áo choàng thôi mà, hắn có cần phản ứng thái quá như vậy không?