*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đó tuyệt đối là nụ cười hả hê trên nỗi đau của người khác, nàng cười đến chảy cả nước mắt luôn
Sau khi cười một hồi lâu, dường như nàng chê vẫn còn chưa đủ nên bắt chước giọng nói của Phượng Vô Trù: “Khụ khụ..
Tuy chỉ là một tấm áo choàng nhưng nếu muội mặc áo của cô, chị dâu của muội mà biết sẽ không vui
Ha ha ha..
Khụ khụ, chính vì chị dâu của muội không ở đây nên cô càng phải tự giữ mình
Phi, ha ha ha...”
Cũng không thể trách nàng không để ý đến tâm trạng của Phượng Vô Trù
Thật sự là nàng cảm thấy buồn cười khủng khiếp luôn
Sư huynh ở đây cẩn thận từng li từng tí, ngay cả một tấm áo choàng cũng không dám cho nàng mượn, sợ3vợ mình biết chuyện sẽ không vui
Thậm chí vợ không ở đây, hắn còn phải tự giữ mình
Thế mà kết quả thế nào đây? Lạc Tử Dạ đã làm gì nào?Y đi đùa giỡn trai đẹp, lại còn sờ tay người ta, còn tuyên bố muốn lột cả quần người ta nữa...
Nói thật lòng, nàng không biết mình nên đồng cảm với hắn hay nên thể nào nữa...
Nhưng nàng cảm thấy hả hê vô cùng, cảm thấy sư huynh đối xử vô tình với nàng nên nghiệp quật tại chỗ
Điều này khiến cho nàng cười đau cả bụng, cười chảy cả nước mắt, vừa cười vừa đưa tay lau nước mắt không ngừng
Hiện giờ Diêm Liệt cảm thấy da đầu tê rần, liên tục ngoài đầu nháy mắt với Mộc Tịch Nghiêu
Bây giờ Vương đã giận1lắm rồi, tiểu thư Tịch Nghiêu đừng cười nữa, ngài đang đổ thêm dầu vào lửa đó! Diệm Liệt bày tỏ hắn rất sợ Vương điên lên rồi giận cá chém thớt, liên lụy đến đám người vô tội bọn họ
Suy cho cùng, Vương cũng nổi tiếng với tính tình tệ và thực lực mạnh, hai khía cạnh này nổi tiếng ngang nhau.
Nhưng hắn càng nháy mắt với Mộc Tịch Nghiêu, Mộc Tịch Nghiêu lại càng cười không dùng được
Thậm chí nàng còn cười đến nỗi ngã ngửa ra sau, tiếng cười càng lúc càng đáng sợ, khiến người nghe không phân biệt được rốt cuộc là nàng đang khóc hay đang cười.
Ngươi sẽ chẳng thể nào đánh thức một kẻ đang giả vờ ngủ
Và ngươi cũng không có cách nào bắt một người đang giả8vờ cười ngừng lại
Nàng rất muốn cười
Lúc đầu nàng cảm thấy buồn cười, thế nhưng càng cười càng cảm thấy bị thương
Người đàn ông nàng dõi theo suốt mười năm ròng, rồi lại mất đến mấy năm để lãng quên, người ấy cuối cùng đã có người thương rồi
Hình như người hắn yêu không quý trọng hắn, nhưng hiện giờ hắn đang đứng quay lưng về phía nàng.
Với sự hiểu biết lẫn nhau giữa huynh muội bọn họ trong suốt bao nhiêu năm qua, nàng không cần nhìn vẻ mặt hắn cũng cảm giác được lúc này hắn đang nổi cơn ghen điên cuồng.
Nàng cười bản thân đáng thương và cười hắn ngu ngốc.
Rồi bỗng dưng nàng lại thấy ghét Lạc Tử Dạ
Người đó đã bắt được người đàn ông nàng thích nhiều năm nhưng nắm9được rồi lại không biết quý trọng hắn
Nhưng nàng có thích Lạc Tử Dạ hay không cũng có ý nghĩa gì đâu? Dù sao đó cũng là chuyện giữa hai người bọn họ, không liên quan tới nàng.
Nàng vẫn đang cười, Phượng Vô Trù đột nhiên gắn lên hai tiếng: “Đủ rồi!”
Giọng nói bá đạo lạnh lùng ẩn giấu luồng nội lực đè ép tiếng cười của Mộc Tịch Nghiêu
Nàng biết là nếu mình còn tiếp tục cười nữa thì sẽ thật sự chọc giận hắn.
Phượng Vô Trù không nói gì nhưng không khó nhìn ra lúc này hắn giận thật rồi
Hắn nhận lấy bức thư trong tay Diêm Liệt, chỉ thoáng liếc mắt là đọc xong
Sau khi xác nhận lời nói của Diêm Liệt, bàn tay hắn siết chặt, bóp lá thư kia thành bột7mà không cần dùng đến nội lực
Hắn sải bước đi về phía trước, áo choàng lướt qua tạo thành một đường cong đầy ngạo nghệ, mái tóc xõa tung khẽ phất phơ trong gió tuyết
Bóng lưng ấy cao lớn lạ thường, dường như cả trời đất đều nằm trong lòng bàn tay và bị đạp dưới lòng bàn chân hắn
Nhưng lúc này, bóng lưng ấy lại làm cho người ta cảm thấy cho dù hắn có kiên cường thể nào, mạnh mẽ đến đâu thì hắn cũng không phải là người không bao giờ bị đánh bại
Hắn cũng sẽ bị tổn thương, chẳng qua hắn luôn kìm nén tâm trạng, chưa từng nói ra mà thôi.
Diêm Liệt lẳng lặng nhìn Nhiếp chính vương điện hạ, trong lòng thầm cảm thấy Thái tử đáng bị chém ngàn đao
Nhìn thấy trai đẹp, ngươi chững chạc một lần không được sao? Ngươi nhìn một lần không bước đến ve vãn người ta sẽ chết à? Sau đó, hắn nhìn thấy Mộc Tịch Nghiêu đi ngang qua mình bên nhỏ giọng nói: “Tiểu thư Tịch Nghiêu ơi, lát nữa ngài đừng nhắc đến chuyện này nữa nhé, hiện giờ Vương đã rất...”
Hắn không biết mình nên dùng từ “khó chịu” hay là “buồn bã” để miêu tả tâm trạng Vương lúc này nữa