Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Chương 930: Lão thái thái là một người con trai (4)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Những con rắn ở hai bên đều rất ngoan ngoãn, không lại gần bọn họ

Có điều, Lạc Tử Dạ cảm thấy hơi kỳ quái nên liếc nhìn Mân Việt rồi nhỏ giọng hỏi hắn: “Lão thái thái là một người con trai?” Giọng nói khi nãy chắc chắn là của một người con trai

Chẳng qua, một người đàn ông lại đặt cho mình biệt danh lão thái thái thì quả thật là quá kỳ quái!

Khóe miệng Mân Việt co quắp, hé môi nói: “Thái tử, ngài nên bớt nói vài câu đi!”

Nhất định là người đàn ông đó đã nghe thấy nội dung cuộc nói chuyện của hai người bọn họ khi nãy nên người đó mới nhường đường cho bọn họ đi

Điều này đã chứng tỏ rằng người đó có thể nghe thấy những3lời nói của bọn họ, thể mà bây giờ bọn họ lại thảo luận việc lão thái thái là nam hay nữ, lỡ như người đó nghe thấy rồi không vui thì làm sao đây? Tất nhiên là Lạc Tử Dạ biết suy tính của hắn, nàng cũng biết rõ trên đời này có một câu gọi là không tìm đường chết thì sẽ không phải chết

Vậy nên nàng vội vàng ngậm miệng, không nói thêm gì nữa

Sau khi bọn họ đi qua bầy rắn thì con đường lại bằng phẳng

Tiếp đó, giọng nam khi nãy lại vang lên một lần nữa: “Đảo Thiên Lãng hoan nghênh hai vị, mời hai vị đi vào đảo rửa mặt và thay quần áo

Ngày mai, người giữ đảo sẽ gặp mặt hai vị, cũng mong hai vị nhớ1rằng không thể nảy sinh lòng tham!” Câu nói vừa dứt là toàn bộ hòn đảo đều trở nên yên tĩnh.

Lạc Tử Dạ và Mân Việt không nói gì thêm, trực tiếp đi về phía trước

Bọn họ đi về phía trước thềm gần nửa canh giờ nữa mới nhìn thấy một cánh cửa

Cánh cửa đó rất cao, cỡ mấy chục mét, thoạt nhìn vô cùng rộng lớn, trông giống như tòa thành cỡ lớn trong những phim Hollywood vậy.

Trên mặt đất đặt những khối gạch, phía trước là một tòa nhà cao chót vót.

Tòa thành lớn đến vậy nhưng lại không thấy một bóng người, cũng không cảm thấy hơi người, giống như trong đó vốn không có vật sống

Sau khi đi vào, bọn họ nhanh chóng thấy một tấm bảng đặt phía bên phải8chỉ hướng hai căn phòng bên cạnh, bên trên tấm bảng có ghi: Nơi ở dành cho khách.

Hai căn phòng, hai vị khách

Thế có nghĩa là bọn họ đã vượt qua cửa ải trên đường đi rồi sao? Lạc Tử Dạ nhìn Mân Việt, Mân Việt cũng nhanh chóng nhìn lại nàng, sau đó mỗi người chọn một căn phòng rồi đi vào

Không quan tâm nữa, trước tiên cứ ở đã rồi tính!

Trong lúc đó, một chàng trai mặc áo bào gấm màu xanh nhạt đang đứng trên một vùng núi đầy mây mù trên đảo

Nếu bây giờ Lạc Tử Dạ nhìn thấy người kia là ai thì e là sẽ sợ tới mức rớt cả tròng mắt

Hắn cầm một cây sáo màu xanh lục trên tay, có một cô gái đứng ở phía sau9lưng hắn

Đôi mắt của cô gái kia bị mặt bằng vải che mất, chỉ có lông mày, mũi và miệng lộ ra ngoài

Chẳng qua, người bên ngoài vừa nhìn cũng biết nàng là một mỹ nhân

Nàng nhíu mày nói: “Hoàng đệ, để phá vỡ quy tắc! Người đi lên đảo Thiên Lãng phải vượt qua chín cửa ải mới có thể đi vào ở, sau đó tiếp nhận cửa ải thứ mười

Đây là quy tắc do sự tổ lập ra, chẳng lẽ đệ đã quên rồi sao?”

Đến tận bây giờ, những người xông vào hòn đảo này trong mấy trăm năm qua rất ít người qua được chín cửa ải này

Sau cửa ải rắn sẽ có pháp trận, cơ quan, khói độc, chất độc..

Nhưng mà hắn lại làm ngược lại, không chỉ dùng tiếng sáo7đuổi rắn, đóng hết tất cả những cơ quan khác mà còn nhắc nhở bọn họ cách để vượt qua được cửa ải thứ mười là đừng nảy sinh lòng tham nữa chứ

Thật là...

“Chưa, nhưng chẳng phải sư tổ cũng đã nói rằng có thể khoan dung với người có lòng dạ hiền lành sao?” Chàng trai đó thản nhiên nói, trong giọng nói còn chứa ý cười.

Cô gái kia giận dữ, nhưng cuối cùng không cãi vã với hắn

Nàng dịu giọng lại, trong giọng nói vẫn mang một chút không vui: “Trước đó không nghe nói đệ đến đây

Tính theo thời gian thì bọn họ đi lên đảo rồi đệ mới đến chứ? Hơn nữa, sau khi đệ đến lại không tới gặp ta mà trực tiếp đi tắt sang đây, để làm vậy là vì giúp bọn họ ư?”

Nàng vừa hỏi xong, chàng trai kia im lặng một lúc lâu rồi mới khẽ cười, hắn nói: “Việc này không quan trọng, ta vốn không có ý định tới đây, chẳng qua là sau đó đột nhiên nảy sinh ý định nên mới đến mà thôi! Dù sao ta đã để cho bọn họ đi vào rồi, nếu như tỷ không vui thì cứ vứt đệ đệ ruột của mình xuống hầm rắn cho hả giận đi.”

“Hừ!” Cô gái kia cười nhạt

Cho dù trên mắt nàng đeo băng vải cũng không ảnh hưởng tới bước đi của nàng

Nàng xoay người đi xuống dưới dọc theo đường núi gập ghềnh, còn nói: “Đệ đã giúp bọn họ một lần, nhưng đệ phải nhớ kỹ, cho dù thân phận của đệ cao quý đến đâu đi nữa thì ta mới là truyền nhân của Dược Vương cốc ở đảo Thiên Lãng

Nếu như sau này để lại nhúng tay vào việc này thì ta tuyệt đối sẽ không khách sáo với đệ nữa!”