*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
7àng đưa tay ra thật nhanh, bỗng nhiên giữ chặt cổ tay hắn, ấn vào trên mạch môn của hắn! Trong lòng nàng hoàn toàn không ngờ tới hắn sẽ đột nhiên làm ra hành động như vậy
Nói chung cũng là bởi vì bị vẻ ngoài của hắn mê hoặc, nhìn hắn đã thấy là dáng vẻ quân tử khiêm tốn, khiến nàng hoàn toàn không nghĩ tới hắn sẽ làm ra hành động không hợp với hình tượng của mình như vậy.
Câu chuyện này một lần nữa chứng minh một đạo lý..
Không thể trông mặt mà bắt hình dong!
Hiến Thương Mặc Trần cũng hơi kinh ngạc, thực ra hành động vừa rồi của hắn cũng là cử chỉ trong lúc vô thức, chẳng qua là cảm thấy bờ môi kia nhất định rất3mềm, vì vậy mới sờ lên
Đến khi lấy lại tinh thần, hắn cũng biết mình đã mạo phạm, chỉ là...
Cặp mắt kia liếc qua, nhìn nàng ẩn lên mạch môn của mình
Hắn khẽ cười, mở miệng nói: “Hiền đệ đang định lấy mạng của ngu huynh sao?” “Chẳng qua là gia muốn người đi ra ngoài thôi!” Lúc này ánh mắt của Lạc Tử Dạ cũng lạnh xuống, trong đôi mắt kia không thấy được chút độ ấm nào, lạnh lùng liếc người trước mặt mình
Nét mặt nàng trở nên căng thẳng, trước giờ hắn chưa từng thấy vẻ mặt này của nàng
Dù sao từ trước đến nay, Lạc Tử Dạ trong ấn tượng ban đầu của hắn vẫn luôn là một người không đúng đắn, cợt nhả, dù sắp chết đến nơi cũng1rất ít khi xụ mặt xuống
Dường như nàng không hề để bụng bất cứ chuyện gì, cho nên hôm nay nàng lộ ra biểu cảm như vậy khiến hắn cảm thấy mới lạ.
Hắn cười khẽ, nói: “Ý của hiền đề chính là nếu ngu huynh không lập tức lui ra ngoài, ngươi sẽ bóp nát mạch môn của ngu huynh phải không?” Lạc Tử Dạ nghe xong, không lên tiếng.
Đôi mắt đào hoa kia lạnh lùng dán chặt lên người hắn, nàng không tới nỗi thật sự muốn mạng người, nhưng nếu hắn thật sự vô lễ, nàng cũng không đảm bảo mình sẽ làm gì đâu
Chỗ không biết xấu hổ nhất của nàng chính là cho phép mình vô lễ với người khác nhưng không cho phép người khác vô lễ với nàng.
Đây8là kiếp trước Yêu Nghiệt tổng kết ra cho nàng, kiếp này tính tình này của nàng vẫn giống vậy, không thay đổi chút nào.
Nàng không nói gì, không biết là do khó trả lời hay là ngầm thừa nhận lời hắn nói
Hiên Thương Mặc Trần cũng không giận, đôi mắt kia bỗng nhiên hơi híp lại, một cỗ nội lực bắn ngược trở lại khiến tay Lạc Tử Dạ lập tức tê rần và buông lỏng
Nàng trợn to mắt không dám tin, chuyện này..
làm sao có thể:
Cho dù đối phương thật sự có võ công cao cường, nhưng làm sao nàng có thể không chịu nổi một kích như vậy? Trong lúc nàng đang nhìn chằm chằm tay minh, cảm thấy kỳ quái, hắn khẽ cười một tiếng, hỏi: “Chẳng lẽ ngươi không9cảm thấy sức lực trên người người đang dần dần biến mất à?” Lời này của hắn ngược lại đã nhắc nhở Lạc Tử Dạ
Thần kinh nàng căng như dây đàn, vô cùng căng thẳng, nhưng lại không ý thức được vấn đề này
Sau khi tay nàng bị hắn đánh văng ra rồi bỗng nhiên bắt đầu tê dại, nàng mới dần dần phát hiện tay mình không dùng lực được, mà đây chắc chắn không phải ảo giác của nàng, là cảm xúc chân thật, thậm chí...