*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nàng cảm thấy vấn đề này của hắn hỏi trúng tim đen, nếu lúc này đối phương nói muốn lấy mạng nàng để đổi, nàng có thể không chút do dự, nhưng đối phương nói ra điều kiện như vậy..
Nàng cũng không phải là người quá coi trọng trinh tiết, nhưng lúc này nàng không khỏi nhớ tới..
Phượng Vô Trù!
Nàng rất chắc chắn rằng mình cũng không muốn giao bản thân cho người khác
Không muốn chút nào! Những lời này của đối phương là đang ép nàng
Vì cứu nàng, Doanh Tần rơi vào tình cảnh kia, chờ nàng tìm được sen yêu trở về cứu mạng
Còn nàng vì muốn giữ trinh tiết của mình mà bỏ mặc hắn
Nghĩ như vậy, sắc mặt nàng bỗng nhiên trắng bệch
Thấy mặt nàng chợt tái nhợt, mắt hắn cũng hơi trầm xuống, trong lòng có chút không nỡ
Nhưng3sau một lúc lâu, hắn lại nói: “Ngươi hãy suy nghĩ thật kỹ, ta có thể cho ngươi thời gian một nén nhang, suy nghĩ kỹ xem cuối cùng chọn thế nào!”
“Không thể đổi điều kiện khác?” Nàng nhìn chăm chú về phía hắn, trong ánh mắt lộ ra chút trông mong
Nhưng ánh mắt nàng nhìn sang mà sắc mặt hắn vẫn không thay đổi chút nào, không hề vì trông mong trong mắt nàng mà lay động, giọng nói lại bỗng nhiên trầm xuống hơn phân nửa: “Sao, người đang giữ trinh tiết cho Phượng Vô Trù?”
Lúc hỏi ra những lời này, Hiên Thương Mặc Trần có thể cảm giác được mình không vui, thậm chí..
Hắn gần như có thể chắc chắn, nếu câu trả lời của Lạc Tử Dạ là “Đúng”, nàng là vì Phượng Vô Trù cho nên từ chối hắn,1hắn thật sự không thể đảm bảo dưới cơn nóng giận, mình sẽ thật sự làm ra chuyện tổn thương nàng hay không
“Không phải!” Biểu cảm của Lạc Tử Dạ rất lạnh nhạt, lần này không phải vì nàng rõ ràng thích Phượng Vô Trù nhưng lại không được tự nhiên không thừa nhận, mà là đối với con gái mà nói, thân thể là của mình, nàng phải có quyền quyết định tốt với ai, không tốt với ai
Không cần biết ngủ với ai, không ngủ với ai, đây đều là quyền lợi thuộc về bản thân nàng, chứ không phải phụ nữ trời sinh đã phải làm vật phụ thuộc vào đàn ông
Cho nên, nếu nói nàng đang giữ trinh tiết, vậy đó cũng chỉ vì chính nàng
Phụ nữ vĩnh viễn có quyền chi phối thân thể và tự do của mình,8từ chối ràng buộc là đang bảo vệ quyền lợi của mình chứ không phải là vì người ngoài.
Nàng nói ra lời này, sắc mặt vừa mới tối xuống của hắn lúc này cũng đã tốt hơn nhiều
Lạc Tử Dạ nhìn thấy sắc mặt hắn hình như tốt hơn một chút, ngược lại phát hiện ra chỗ kỳ quái: “Sao, ngươi cũng biết Phượng Vô Trù?”
Nghe lời hắn vừa mới nói, dường như không phải chỉ là biết, thậm chí còn biết quan hệ giữa nàng và Phượng Vô Trù.
“Biết Phượng Vô Trù cũng không phải chuyện gì quái lạ đúng chứ?” Hắn nhíu mày, nhìn nàng chằm chằm, biểu cảm vẫn như cười như không, dường như là đang cười nàng ít thấy việc đời.
Được rồi, điều này cũng không có gì quái lạ.
Danh tiếng của Phượng Vô Trù, sợ là người chỉ9cần biết đến đại lục Huyên Ngự, không ai là chưa từng nghe đến tên hắn
Giống như Trung Quốc chẳng có mấy người không biết tên chủ tịch là gì vậy! Nhìn nàng không lên tiếng, sự kiên nhẫn của hắn dường như đã tiêu hao hết, không còn tâm tư chờ nàng suy xét kỹ nữa liền xé áo trong ra.
Lạc Tử Dạ nhìn chằm chằm vào cơ bắp hẳn lộ ra ngoài, bỗng nhiên mũi nóng lên, vậy mà giờ phút này trong lòng nàng lại không hề cảm nhận được chút kích động trai đẹp sắp hiển thân nào, chỉ có bài xích vô cùng và muốn thoát thân!
Sau khi hắn cởi áo khoác ra lại nhìn Lạc Tử Dạ
Thấy sắc mặt nàng bỗng nhiên đỏ lên, hắn lại hơi động lòng
Đôi mắt sâu như hồ nước lạnh càng thêm dịu7dàng, giọng nói rất nhẹ, ôn tồn cười nói: “Nhớ kỹ, ta là Mặc Trần!”