*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nàng nghiêng đầu gào lên: “Tại sao? Lẽ nào không đi vào, mặc kệ hắn bị đánh chết à?” Nàng nhìn thẳng vào khuôn mặt Mặc Tử Uyên, trên gương mặt tuấn tú kia đang tràn đầy lửa giận
Hắn nhìn Lạc Tử Dạ và nói: “Ngươi có nhìn thấy bảy người trước cửa kia không? Trong tay bọn họ đều cầm xích sắt, bảy người có thể tạo thành một trận pháp
Sau khi lọt vào trận pháp, chưa chắc ngươi có thể ra ngoài
Điều quan trọng hơn là chiếu theo di huấn của tổ tiên, bệ hạ phải chịu ba trăm gậy, nhưng nếu bên ngoài có người cứu ngài ấy thì ngài ấy nhất định phải chết!” Lạc Tử Dạ ngu người luôn
Cho nên ý của Mặc Tử Uyên là, nếu bọn họ không xông vào thì Hiến Thương Mặc Trần còn có khả năng sống sót sau khi3chịu ba trăm gậy
Nhưng nếu bọn họ xông vào..
Vậy thì hắn nhất định sẽ bị đánh chết
Nếu lão lão thái thật sự muốn đánh chết hẳn, cứ đập vào đầu hắn thì không cần đến ba trăm gậy, sợ là chỉ cần mấy gậy thì hắn đã..
Nàng cảm thấy đầu óc rối tinh rối mù.
Sau một lúc lâu, cuối cùng nàng nghĩ đến việc phá cửa
Nàng nói: “Hắn không thể phản kháng sao? Với bản lĩnh của hắn, có lẽ lão thái thái không phải là đối thủ của hắn đâu!” “Nếu ngài ấy phản kháng, người cho rằng mình và Mân Việt còn mạng mà rời khỏi đảo Thiên Lãng chắc? Ngươi có biết trên đảo này nguy hiểm nhường nào không? Ngươi có biết trên đảo có bao nhiêu cơ quan trận pháp không? Ngươi vừa mới tỉnh lại sau khi uống thuốc độc, hiện giờ ngươi có1bao nhiêu sức lực mà chiến đấu?” Dường như Mặc Tử Uyên không muốn tiếp tục nói nhảm với Lạc Tử Dạ nữa, hắn hét ầm lên, “Được rồi, ngươi mau đi đi! Trong vòng nửa canh giờ, nếu người còn ở trên đảo thì Trưởng công chúa sẽ nổi giận đấy! Với tình trạng sức khỏe ngươi bây giờ, sợ là..
Ngươi đừng phụ sự hy sinh của bệ hạ!” Mặc Tử Uyển vừa dứt lời, Lạc Tử Dạ liền khép mắt lại
Nàng thấp giọng hỏi: “Cho nên tình hình hiện tại là: chúng ta xông vào, hắn nhất định phải chết, chúng ta không xông vào, nếu hắn có thể chịu được ba trăm gậy thì may ra hắn còn có thể sống
Là vậy sao?” “Đúng thế!” Mặc Tử Uyên vừa gật đầu vừa nhìn Lạc Tử Dạ.
Hắn thật sự không hiểu rốt cuộc là bệ hạ bị cái8gì làm cho đầu óc lú lẫn, rốt cuộc sự sống chết của Lạc Tử Dạ có liên quan gì đến bệ hạ
Nàng là người phụ nữ của Phượng Vô Trù, người nàng thương nhớ cũng là Phượng Vô Trù, rốt cuộc là tại sao bệ hạ lại làm như thế!
Hắn đang định giục Lạc Tử Dạ đi thì Lạc Tử Dạ mở mắt ra: “Vậy thì ta càng không thể đi!”
Nàng nghiêng đầu nhìn hắn: “Chưa xác định hắn bình an vô sự thì ta sẽ không đi đâu hết!” Người ta vì cứu nàng mà suýt mất mạng, bây giờ đối phương chưa rõ sống chết mà nàng lại lập tức rời đi
Nàng không làm được loại chuyện này
Mặc Tử Uyên nhìn nàng chằm chằm một lát, thấy rằng mặc dù ánh mắt nàng nhìn mình khá9là lạnh nhạt nhưng sắc mặt lại rất kiên định
Cuối cùng hắn quay đầu sang chỗ khác không nhìn nàng nữa
Hiện giờ hắn quan tâm đến sự an toàn của chủ nhân hơn cả, còn Lạc Tử Dạ thì cứ mặc kệ nàng thôi.
“Ngươi kể cho ta nghe xem tiên hoàng Hiến Thương qua đời như thế nào có được không?” Nàng muốn biết hôm nay Hiên Thương Mặc Trần có xảy ra chuyện hay không
Mặc Tử Uyên thoáng sửng sốt, có vẻ như hắn không muốn kể
Nhưng sau một lúc lâu, cuối cùng hắn khép mắt lại: “Đây là bí mật của hoàng thất Hiện Thương, vốn dĩ ta không nên kể cho ngươi
Nhưng đã đến lúc này, giả sử như bệ hạ có mệnh hệ gì thì ngươi cũng sẽ biết
Tiến hoàng..
Năm đó tiến hoàng bị đánh chết trong điện này!”
Lạc Tử Dạ đột nhiên ngẩng phắt đầu
Mà7trong phòng, lúc này Hiến Thương Mặc Trần đang nằm sấp trên ghế dài chịu trượng hình(*), trên lưng hắn máu thịt lẫn lộn, trên mặt đất cũng đầy máu lênh láng
Gậy sắt trong tay người hành hình hai bên đang tàn nhẫn giáng xuống lưng hắn như thể muốn đánh chết hắn! Trên gương mặt dịu dàng nho nhã của hắn đổ mồ hôi hột ròng ròng, khóe môi rướm máu
Trong lúc trượng hình, máu mũi trào ra òng ọc, trông cực kỳ chật vật! (*) Trượng hình hình phạt đánh bằng gậy.