Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Chương 962: Vì sao lại cứu ta? (1)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Nàng quay đầu nhìn Diêm Liệt, hỏi: “Rốt cuộc giữa sư huynh và Lạc Tử Dạ đã xảy ra chuyện gì?”.

Lúc trước nàng nghe Diêm Liệt nói rằng một mình sư huynh đơn phương trong mối quan hệ này, nhưng mà chẳng phải mấy ngày qua Lạc Tử Dạ và sư huynh sống chung rất tốt à?

Vùng xung quanh lông mày của Diễm Liệt nhăn chặt lại: “Tiểu thư Tịch Nghiêu, trước đây đúng là Vương coi trọng Thái tử trước, Thái tử cũng từng có dấu hiệu mềm lòng

Có điều qua chuyện lần này, thuộc hạ thật sự không rõ giữa hai người đã xảy ra chuyện gì! Lẽ nào trước giờ đều do thuộc hạ nhìn lầm sao?”

Hắn nói thế xong cũng cảm thấy đau đầu

Mấy ngày nay hắn thật sự cảm thấy Thái tử có cảm tình với Vương, nhưng mà tại3sao đang yên đang lành Thái tử lại nói những lời này với Mân Việt chứ? Hắn càng nghĩ càng đau đầu, nhướng mày chăm chú nhìn hướng Phượng Vô Trù rồi mới tiếp tục nói: “Về phần Vương...”

Về phần Vương đang suy nghĩ gì thì e rằng chỉ có một mình Vương biết thôi

Diêm Liệt nói xong liền quay đầu nhìn về phía Mộc Tịch Nghiêu và đầu ngón tay ướt đẫm máu của nàng, nó vẫn chưa được băng bó

Mộc Tịch Nghiêu thấy ánh mắt của hắn nhìn sang đây liền theo bản năng rụt tay về, giấu tay của mình đi, nhưng mà động tác này lại khiến cho sắc mặt của nàng tối sầm lại

Nàng cắn răng.

Tựa như những ý nghĩ và tình cảm luôn chôn sâu trong lòng mình bị người ta nhìn thấu, cảm giác vô cùng lúng túng.

“Tiểu1thư Tịch Nghiêu, đêm qua..” Diêm Liệt nhìn nàng, ánh mắt của hắn giống như đã nhìn thấu tất cả mọi thứ

Trước đây hắn còn cho rằng tiểu thư Tịch Nghiêu đã quên Vương rồi mới quay trở về, nhưng hôm nay xem phản ứng của nàng..

lại giống như không phải vậy

Hắn đang định nói cái thì đó, nhưng lại đột ngột đổi đề tài thành: “Ngài có muốn băng bó hai tay không?” Bỏ đi, có một số việc không cần nói thẳng ra, tiểu thư Tịch Nghiêu đã lúng túng lắm rồi, hắn không cần phải hỏi thêm nữa

Mộc Tịch Nghiêu lắc đầu, nhìn về phía bóng lưng của Phượng Vô Trù rồi lại nhìn sang Diễm Liệt, cuối cùng nàng cười khổ nói: “Không cần phải để ý tới ta, ta sẽ tự chăm sóc bản thân

Ngươi đuổi theo sư huynh trước8đi, ta không trở về đâu!”.

Nàng nói xong liền xoay người, dự định đi theo hướng khác.

Diêm Liệt nhíu mày: “Lão Vương gia sắp trở lại rồi, ngài muốn đi đâu? Ngài không muốn gặp lão Vương gia một lần sao?”

“Sau này còn có thể gặp lại nghĩa phụ, chỉ là ta không thể ở lại chỗ sư huynh được nữa

Diêm Liệt, bảo trọng! Ngươi chăm sóc hắn cho tốt, chỉ có người từng yêu mới biết cảm giác yêu một người không yêu mình đau khổ đến cỡ nào

Trong lòng hắn chắc chắn đang rất đau, đáng tiếc ta không phải là người có thể xoa dịu vết thương lòng cho hắn, ta còn không thể tự giúp mình được, huống chi là giúp hắn

Ta đi trước, chuyện của sư huynh giao cho ngươi, sau này sẽ gặp lại!” Diễm Liệt đã đi theo9sư huynh hai mươi năm, chắc hẳn hắn sẽ biết mình nên nói gì để khuyên nhủ sư huynh.

Mộc Tich Nghiêu nói xong liền nhanh chóng rời đi.

Diêm Liệt nhìn bóng lưng của nàng, không nhịn được hỏi một câu: “Tiểu thư Tịch Nghiêu, khi nào ngài quay về?”

“Có lẽ là ba năm sau, có lẽ là lâu hơn, cũng có lẽ không cần lâu đến như vậy, không ai nói trước được chuyện tương lai cả

Các ngươi đừng quan tâm ta, ta có thể tự chăm sóc cho mình thật tốt!” Nàng nói xong, giơ tay kéo áo choàng trên đầu với mình ném cho Diêm Liệt.

Ban đầu là Diêm Liệt cho nàng mượn áo choàng

Sắc mặt Diệm Liệt không thay đổi, giơ tay bắt lấy áo choàng

Hắn nhìn bóng nàng đi xa, lắc đầu rồi xoay người đi theo Phượng Vô Trù.

Trong lúc7đó, có hai thế lực đang giằng co với nhau ở trước đảo Thiên Lãng

Lão thái thái dẫn người đứng trước cửa đảo, còn đám người Tiêu Sơ Cuồng vốn đang chuẩn bị đi lên đảo, ai ngờ bọn họ vừa mới chuẩn bị đi lên thì đã thấy lão thái thái đi xuống.