Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Chương 966: Ân tình lớn như thế, người phải lấy thân báo đáp (2)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Lạc Tử Dạ ở bên cạnh bạn nhanh tay rót trà rồi bưng đến cho hắn

Hắn không quay đầu nhìn xem ai bưng trà cho mình mà nhận lấy uống luôn

Sau khi hắn uống xong ly trà, sắc mặt có vẻ thoải mái hơn một chút.

Lạc Tử Dạ vội hỏi: “Ngươi muốn uống nữa không?”

Hiến Thương Mặc Trần nghe thấy giọng nói này mới nhận ra người vừa đưa nước cho mình là Lạc Tử Dạ

Hắn nghiêng đầu nhìn nàng một cách khó khăn, thấy trên gương mặt xinh đẹp của nàng tràn đầy mỏi mệt, sắc mặt bơ phờ

Hắn vừa nhìn là biết đến qua đối phương đã chăm sóc mình cả đêm không ngủ

Tiếp đó, hắn quay đầu nhìn cơ thể gần3như bị quấn kín mít bằng băng vải của mình rồi cười với Lạc Tử Dạ: “Đã để ngươi chê cười rồi!” Dường như hắn là kiểu người bất cứ lúc nào cũng có thể duy trì vẻ dịu dàng nhã nhặn và giữ lễ độ.

Nếu Lạc Tử Dạ không tận mắt chứng kiến hành vi vô liêm sỉ của hắn vào đêm đó, thậm chí hắn còn cởi dây lưng trước mặt nàng thì nàng đã bị hình tượng dịu dàng ga lăng của hắn mê hoặc, tưởng hẳn là bậc quân tử nho nhã

Nàng lắc đầu nói: “Không có gì đáng chê cười cả

Trong chuyện lần này, bất kể là ơn cứu mạng hay là việc lấy được hoa sen yêu, ta1đều phải cảm ơn ngươi!” “Đúng vậy, người phải cảm ơn ta.” Hắn khẽ mỉm cười rồi cất tiếng hỏi, “ÂN TÌNH lớn như thế, người định lấy gì để cảm ơn?”

Lạc Tử Dạ và hắn bổn mắt nhìn nhau

Nàng thấy ánh mắt hắn cực kỳ dịu dàng, ánh mắt hắn nhìn nàng giống như đang nhìn người yêu

Ánh mắt đó khiến nàng hơi lúng túng, vì vậy nàng nhìn sang chỗ khác, hỏi lại hắn: “Vậy thì phải xem người muốn gì!”

“Khụ khụ...” Hắn đột nhiên ho sặc sụa do ảnh hưởng của vết thương trong lục phủ ngũ tạng

Hắn ho liên tục không ngừng, gương mặt vốn đã tái nhợt khủng khiếp giờ đây lại càng thêm nhợt nhạt! Mặc Tử Uyên8vội nói: “Bệ hạ, ngài muốn nói gì thì hãy chờ thân thể khỏe hơn một chút rồi hãy nói sau! Bây giờ cơ thể ngài.” Hắn còn chưa nói xong, Hiến Thương Mặc Trần đã giơ tay ngắt lời hắn

Sau đó, hắn ngước mắt nhìn Lạc Tử Dạ, thấy nàng đang nghiêng đầu nhìn mình, vẻ mặt đầy lo lắng

Hắn nở nụ cười, chăm chú nhìn cặp mắt hoa đào xinh đẹp của nàng, đồng thời lên tiếng: “ÂN TÌNH lớn như thế, người phải lấy thân báo đáp! Giọng điệu ẩn chứa ý cười khiến người nghe không biết hắn đang nói thật hay nói đùa

Gò má Lạc Tử Dạ khẽ run run, nàng nhìn chằm chằm vào gương mặt dịu dàng9nho nhã kia, mãi mà không nói lên lời

Dường như nàng không biết nên nói gì, lại càng giống như nàng không biết phải từ chối hắn như thế nào

Không khó nhìn ra vẻ lúng túng và ý muốn cự tuyệt trên gương mặt nàng.

Hắn nhìn ánh mắt nàng, tâm trạng dần ảm đạm nhưng vẫn mỉm cười: “Ta đùa thôi!”

Không hiểu sao nụ cười này khiến người ta cảm thấy hơi chua xót, ngay cả Lạc Tử Dạ cũng cảm thấy lòng mình đau nhói như bị kim châm

Nàng không thể đối mặt với ánh mắt vừa thâm tình vừa ngập tràn mất mát như thế, vì vậy nàng bèn nhắm mắt lại rồi lập tức mở ra, sau đó cười hì hì:7“Ta biết ngay là ngươi đùa mà

Có điều, ta đã có cách báo đáp ngươi thật hậu hĩnh rồi!”

Dường như nàng đang nói lảng sang chuyện khác, mà có vẻ như hắn cũng muốn tránh cho cả hai khỏi lúng túng.

Thể là một người giả vờ nói đùa để kết thúc đề tài này, hoặc nói là hắn hờ hững mỉm cười thử dò hỏi xem nàng có bằng lòng làm vợ mình hay không

Còn người kia thì giả vờ tin tưởng tất cả chỉ là đùa giỡn, rồi vội vàng nói lảng sang chuyện khác để hóa giải sự bối rối của bản thân, đồng thời tránh cho hắn cảm thấy khó xử.

Nàng vừa thốt ra lời này, hắn khẽ mỉm cười, dịu dàng nói: “Ồ, tại hạ rửa tai lắng nghe!”

Hắn vừa dứt lời, Lạc Tử Dạ lập tức tỏ vẻ thần bí ngồi xuống mép giường bên cạnh hắn rồi nói: “Đáng lẽ ra ta không nên kể với người chuyện này, dù sao thì đệ đệ của ngươi, tức là Hiên Thương Dật Phong ấy, tuy hắn là một kẻ nham hiểm, làm bất kỳ chuyện gì cũng đều có tính toán, nhưng trước mắt hắn vẫn chưa làm chuyện gì tổn hại đến gia, thậm chí còn từng giúp gia vì hắn cũng có âm mưu mà

Tuy nhiên, xét thấy gia nợ ngươi ân tình lớn như thế, gia cầm thấy mình có thể bán hắn cho ngươi!”