Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Chương 969: Ngày ngày bị phượng vô trù đuổi đánh (2)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



7hóe miệng Hiền Thương Não hơi run rẩy, lần đầu tiên nàng thấy người mặt dày mày dạn một cách thẳng thắn như vậy đấy.

Nhưng Lạc Tử Dạ đã nói thế rồi thì nàng cũng chẳng vòng vo thêm nữa, đành nói thẳng luôn: “Đúng vậy, ta tìm ngươi có việc! Ngày mai các ngươi rời đảo Thiên Lãng, ta cũng muốn đi cùng các ngươi! Người giữ đảo có thể rời đảo nhưng không được để lộ tin tức ra ngoài, vì vậy ngươi phải giữ bí mật giúp ta!” “Tại sao gia phải đồng ý với ngươi?” Nếu đối phương muốn nhờ vả mình, đương nhiên Lạc Tử Dạ không dễ nói chuyện như vậy

Nàng vẫn chưa quên chuyện lúc trước người này làm khó dễ mình đâu!

Hiên Thương Não nhướng mày: “Chỉ dựa vào đệ đệ ta cứu ngươi!” “Đúng là đệ đệ ngươi cứu gia, nhưng người3đừng quên suýt nữa thì người đã đánh chết ân nhân cứu mạng của gia!” Lạc Tử Dạ mỉm cười nhưng trong cặp mắt hoa đào không hề có ý cười

Hiến Thương Não lập tức nổi giận: “Ngươi không đồng ý với điều kiện của ta, vậy ngươi không sợ rằng mình sẽ không còn mạng mà rời khỏi đảo Thiên Lãng à?”

“Chỉ cần ngươi không sợ rằng sau khi giết gia, gia bắn đạn tín hiệu lên trời, lập tức tung tin khắp thiên hạ là người giữ đảo Thiên Lãng đã rời đảo, làm cho vô số người thèm nhỏ dãi dược liệu trên đảo đổ xô đến đây, khiến người bắt buộc phải ở lại trên đảo, không thể đi đâu hết

Nếu ngươi không sợ những chuyện này thì ngươi cứ giết gia đi! Tóm lại là hai người chúng ta chẳng ai được lợi cả!” Lạc Tử1Dạ chém gió linh tinh mà mặt không đổi sắc

Nàng vốn không có đạn tín hiệu có thể báo tin cho mọi người, và đạn tín hiệu của nàng cũng không trâu bò đến mức chỉ cần ném ra ngoài là mọi người có thể hiểu được ý tứ nàng vừa nói

Nhưng nàng đang lừa người mà, dĩ nhiên phải giả vờ một cách chân thật mới được!

Sắc mặt Hiên Thương Não xanh mét, trong lòng thầm hối hận

Vốn dĩ nàng nghĩ rằng đi cùng bọn họ thì có thể trực tiếp đi cùng Mân Việt, như vậy thì sau khi ra ngoài nàng đỡ phải nghĩ cách tiếp cận hắn để đi tìm lão Vương gia kia, vậy nên mới tìm Lạc Tử Dạ đưa ra yêu cầu này

Nhưng không ngờ tên Lạc Tử Dạ này lại khó chơi như thế.

Nàng hít sâu một hơi, sau đó lên tiếng: “Ngươi8có điều kiện gì?” “Thẳng thắn đấy! Điều kiện rất đơn giản, ngươi nợ ta một ân tình, sau này nhất định phải trả lại! Còn nữa, tốt nhất là lúc gặp gia người nên tôn trọng gia một chút

Hết rồi, chỉ vậy thôi!” Lạc Tử Dạ nói xong liền khép chiếc quạt trong tay lại

Hiện tại nàng chưa biết phải dùng ân tình đòi từ lão thái thái vào việc gì, nhưng nàng yêu cầu trước lời hứa hẹn này cũng chẳng thiệt thòi gì, có đúng không?

“Được, ta đồng ý! Có điều, cho dù ta phải trả ơn ngươi cũng không thể đánh đổi bằng dược liệu trên đảo Thiên Lãng được

Bởi vì chiểu theo quy định tổ tiên để lại, ngay cả người giữ đảo cũng không thể tùy tiện tặng dược liệu cho người ngoài!” Hiến Thương Não đồng ý rất nhanh.

Đại lục Huyên Ngự.

Sau một vài9chuyện ngoài ý muốn xảy ra trong buổi lễ nước Nhung chịu đầu hàng, bề ngoài Lạc Túc Phong đã tha thứ cho Quân chủ nước Nhung nhưng không biết tại sao ba ngày sau, Quân chủ nước Nhung đột nhiên bằng hà

Cuối cùng, nhờ có sự ủng hộ của Nhiếp chính vương Thiên Diệu, Vương tử Hợp Tề của nước Nhung đã ngồi lên vị trí Quân chủ.