*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Nàng ta vất vả ghê!” Lạc Tử Dạ cảm thán
Chẳng phải nàng ta đã vất vả sao? Chắc là những lúc gặp mình và đối đầu với mình, nàng ta đã mệt mỏi lắm rồi
Hôm đó mình làm loạn đòi tự sát, tuy Thân Đỗ Miêu không xuất hiện nhưng nàng ta vẫn không quên phái một con kền kền đến gây rắc rối cho mình
Lạc Tử Dạ rất khâm phục tinh thần hại người chuyên nghiệp, quyết tâm tạp nghiệp này!
Nàng vừa nói xong, Đạm Đài Dục Đường cũng gật đầu phụ họa: “Đúng là vất vả ghê! Thái tử này, người phải cẩn thận đó! Ta có hiểu sơ sơ về Thân Đồ Miêu, trước giờ nàng ta vẫn luôn là kẻ không ngại vất vả!” Tiêu Sơ Cuồng: “...” Nếu3hắn không nhầm thì từ “vất vả” và “không ngại vất vả đều mang nghĩa tốt cơ mà?
“Bẩm Thái tử, vậy sau khi trở về chúng ta nên làm thế nào?” Tiêu Sơ Cuồng lên tiếng hỏi
Cô ả kia muốn hại chết Thái tử, nếu không nhờ Thái tử cẩn thận, không cột chắc tảng đá vào người thì có lẽ lần trước Thái tử tự sát đã tự tiễn mình lên Tây Thiên rồi
Mà tất cả những chuyện này đều do Thân Đồ Miêu làm hại, tuyệt đối không thể tha cho nàng ta một cách dễ dàng được.
Lạc Tử Dạ khẽ nhún vai, liếc mắt nhìn hắn: “Có thể làm gì được nào? Chúng ta có chứng cứ không? Không có! Chỉ có một mình Náo Náo nhìn thấy kền kền,1mà theo luật thì lời khai của một người không đủ làm bằng chứng
Vả lại, cho dù Náo Náo có thể trở thành nhân chứng đi chăng nữa thì cũng không có cách nào xác nhận con kền kền kia chính là con kền kền đã đẩy hòn đá ngày hôm ấy
Vì thế cho nên, ngoài sáng chúng ta không thể làm gì nàng ta!”
“Nhưng không thể vì những lý do đó mà mặc kệ nàng ta có đúng không?” Sắc mặt Tiêu Sơ Cuồng tái xanh
Tiêu Sơ Ảnh thì ngược lại, lúc này nàng khẽ bật cười, chọt cánh tay huynh trưởng nhà mình và nói: “Ca ca, huynh không để ý kỹ câu nói lúc nãy của Thái tử rồi
Ngài ấy không nói là chúng ta không thể làm gì nàng8ta, mà chỉ nói là ngoài sáng chúng ta không thể làm gì nàng ta! Còn trong tối thì...”
Nàng nói đến đây thì dừng lại không nói tiếp
Hai mắt Tiêu Sơ Cuồng sáng ngời, đột nhiên cười phá lên: “Là thuộc hạ ngu dốt!” Đúng lúc này, Quả gia nhảy ra từ phía sau
Nó cười tít mắt, giọng chim the thé vang lên: “Mỹ điểu kế(+) của Quả gia..
quyến rũ kền kền Quả gia, Quả gia quyến rũ nó...” (*) Mỹ điểu kế: dùng sắc đẹp của chim để quyến rũ.
Tuy nó nói năng lộn xộn, diễn đạt không đầu vào đầu nhưng Lạc Tử Dạ vẫn hiểu ý nó
Nàng ngắm nghía Quả Quả từ đầu đến chân một lượt rồi lắc đầu thở dài: “Quả Quả à, không biết người đã từng9nghe câu chim quý ở chỗ tự biết mình" hay chưa? Người ta là một con kền kền, là loài chim dữ đẩy, người định lấy thân phận chim sáo hay là vẹt để đi quyến rũ người ta? Người ta ưng ý loài chim cảnh như ngươi chắc?”
“Ngươi chờ đó cho Quả gia!” Nó nổi giận đùng đùng, duỗi một cánh dài chỉ vào Lạc Tử Dạ, nói một câu không ra đâu vào đâu rồi lập tức quay đầu, lảo đảo đi về phòng mình.
Tiêu Sơ Cuồng nhìn theo bóng lưng nó, buồn cười mà không dám cười
Sau đó hắn lại nghiêng đầu nhìn sang Lạc Tử Dạ, lên tiếng hỏi: “Thái tử, rốt cuộc là ngài định...”.
“Chẳng phải Quả Quả vừa mới nói sao? Dùng mỹ điểu kể dụ con7kền kền kia ra ngoài rồi chúng ta nướng ăn, ăn xong thì trả xương lại cho Thân Đồ Miêu, xem như chúng ta cảm ơn món ngon của nàng ta, đồng thời gửi đến nàng ta một lời cảnh cáo! Đương nhiên, để bày tỏ sự khen ngợi đối với tinh thần không nề hà vất vả của nàng ta, lúc chúng ta trả lại xương kền kền có thể trộn lẫn ít thuốc độc một cách hợp lý, như vậy mới tiện bày tỏ nỗi lòng thương nhớ của chúng ta! Các ngươi nói xem, làm vậy có được không?” Lạc Tử Dạ mỉm cười rạng rỡ, nhưng ý cười không chạm đến đáy mắt.