*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đạm Đài Dục Đường hơi nhíu mày nhìn cảnh tượng trước mắt, sau đó nàng liếc nhìn Tiêu Sơ Ảnh
Tiêu Sơ Ảnh cũng đang nhìn bóng lưng của huynh trưởng nhà mình, lắc đầu
Hy vọng đây chỉ là do bọn họ suy nghĩ nhiều, ca ca chỉ thích trêu đùa Thượng Quan Băng mà thôi.
Bên này bọn họ đang vui vẻ náo nhiệt, bên kia Hiển Thương Não đi đến trước mặt Phượng Thiên Hàn rồi lên tiếng: “Lão Vương gia, tại hạ là người giữ đảo Thiên Lãng, tại hạ muốn mời ngài chỉ bảo về vấn đề của bạn cũ!”
Sau khi nghe nàng nói thế, Phượng Thiên Hàn thư cần câu xong
Ông đứng lên thoáng nhìn sắc trời, nói: “Đã đến thời gian nghỉ trưa của bản vương, muốn hỏi chuyện gì thì đợi bản3vương nghỉ ngơi xong rồi hỏi!” Nói xong, ông liền xoay người rời đi.
Lão thái thái nhíu mày, dự định bước đến ngăn cản, nhưng mà nàng chưa kịp ngăn cản thì Phương Thiên Hàn đã lên tiếng trước: “Nếu như bản vương không đoán sai thì trên thuyền này vẫn còn một người đang hấp hối, hơn nữa nếu như bản vương không nhận được tin tức sai lầm thì người đó chính là đệ đệ của ngươi
Ngươi nên mang hắn lên bờ trước đi, ngươi cứ sắp xếp cho hắn xong đã, sau đó hẵng quay lại đây tìm bản vương!”
Lời nói của ông đã lộ ra quá nhiều tin tức
Thứ nhất là chứng tỏ ông đã biết mối quan hệ giữa hoàng thất Hiện Thương và đảo Thiên Lãng
Thứ hai là dù ông đã1đứng xa như thế nhưng vẫn cảm nhận được có người đang hấp hối bên trong khoang thuyền, điều này đã chứng minh nội công của ông đã uyên thâm đến mức khiến cho người ta không thể khinh thường.
Hiến Thương Não nghe ông nói xong cũng cảm thấy ông đang suy nghĩ cho bọn họ, hơn nữa việc lựa chọn để nàng sắp xếp cho hoàng đệ xong rồi mới quay lại tìm lão Vương gia đã là tốt nhất rồi
Nàng gật đầu, nói: “Cảm ơn sự thông cảm của lão Vương gia, đêm nay ta sẽ đến xin lão Vương gia chỉ bảo sau
Đến lúc đó ta sẽ có một vài vấn đề muốn hỏi, hy vọng lão Vương gia sẵn lòng chỉ dạy!”.
“Tất nhiên!” Phượng Thiên Hàn nói xong liền xoay người đi, nhưng8ông chưa đi được mấy bước thì lại quay đầu nhìn sang Mân Việt, đồng thời nói với hắn: “Chờ vương phi bắt được Lạc Tử Dạ rồi thì bảo hắn dẫn con dâu sang đây gặp bản vương!” “Vâng!” Mân Việt gật đầu, nhanh chóng lên bờ
Hắn phải đi đến lều của Nhiếp chính vương điện hạ để truyền tin
Trong lúc đó, Lạc Tử Dạ đã chạy vào trong sa mạc
Nàng đang ngừng thở nằm sau một đồi cát, đối mặt với ánh nắng gắt của đại mạc
Mặt trời sáng và chói chang đến mức sắp chiếu mù hai con mắt của nàng
Nàng vội vã nhắm mắt lại, muốn khóc nhưng không khóc nổi.
Nàng hoàn toàn không ngờ rằng Quả Quả vốn chung sống khá là hòa thuận với nàng lại đột nhiên phản bội nàng9sau khi về đến đại lục Huyên Ngự
Việc này khiến cho nàng rất bất ngờ, cảm giác sống không bằng chết
Nàng nhớ đến hậu quả sau khi bị Phượng Vô Trù bắt gặp mình sờ tay trai đẹp lần trước, sau đó lại suy nghĩ về hiện tại, rồi chậm rãi chuyển sang những thứ mà nàng có khả năng phải đối mặt trong tương lai...
Cảnh tượng đó thật sự là, nàng thật sự không dám suy nghĩ nữa! Lúc này, sau lưng nàng truyền đến tiếng bước chân của đám người Diêm Liệt, nghe có vẻ rất vội vã
Tiếp đó, một người lên tiếng: “Diêm Liệt đại nhân, ban nãy thuộc hạ mới thấy Thái tử điện hạ chạy đến đây, ai ngờ thoắt cái đã không thấy bóng dáng của ngài ấy rồi!”
Diêm Liệt quan7sát xung quanh một lát, đột nhiên cảm thấy đầu đau vô cùng
Nếu không phải do ban nãy bọn họ cần phải lễ phép trước mặt lão Vương gia thì sao có thể để cho Lạc Tử Dạ chạy trốn mất dạng được chứ? Hiện tại đang là giữa trưa, mặt trời bên trong sa mạc cũng cực kỳ gay gắt
Hắn xoa xoa vùng giữa hai hàng lông mày, mở miệng nói: “Chắc chắn Thái tử vẫn còn ở trong sa mạc, chúng ta tiếp tục tìm! Nhất định phải tìm ra y!”