*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc này Lạc Tử Dạ vẫn đang liều mạng chạy
Tuy rằng nàng vô cùng cố gắng chạy nhưng vẫn không thể làm cho tiếng bước chân phía sau lưng mình biến mất
Điều này có nghĩa là người sau lưng đang từ từ đến gần nàng, hơn nữa sắp bắt được nàng rồi! Ý nghĩ này khiến cho con người của nàng xuất hiện những giọt nước mắt nóng hổi
Tốc độ bỏ chạy của nàng càng nhanh hơn! Thế nhưng chỉ sau một khắc đồng hồ, một bàn tay tóm lấy cổ của nàng rồi nhấc bổng nàng lên, khiến cho sắc mặt nàng trở nên trắng bệch! Nàng cao giọng hô: “Phượng Vô Trù, có chuyện gì thì từ từ nói! Quả Quả chỉ là một con chim thôi mà, sao ngươi có thể tin3tưởng lời nói của nó chứ? Lẽ nào ngươi thà rằng tin tưởng một con chim chứ không chịu tin tưởng ta à?”
Hắn không tính để ý tới nàng nữa nên đợi nàng nói xong, hắn lập tức mang nàng đi thẳng về phía lều của mình
“Phượng Vô Trù, ngươi còn như vậy nữa là ông đây thật sự sẽ đánh trả đó!” Mặc kệ việc có chột dạ hay không, có lẽ nàng vẫn còn một con đường sống sau khi đánh trả hắn, nhưng nếu nàng không đánh trả thì nàng chắc chắn sẽ xong đời!
Nghe nàng nói xong, hắn cười lạnh một tiếng, sự tức giận trong con người của hắn càng sâu hơn
Hắn bình tĩnh dùng chất giọng mê hoặc nhưng lại lạnh lùng đến mức khiến người ta sởn cả1tóc gáy nói: “Vậy nàng đánh trả đi, Cố cũng muốn biết mấy ngày qua võ công của nàng có tiến bộ hay không! Nàng đi đảo Thiên Lãng lâu như vậy rồi, cô rất tò mò không biết lúc ở trên thuyền năng chăm chỉ luyện võ hay là luôn nhớ đến những tên đẹp trai!”
“Ừm...” Thật ra là cả hai đều có!
Nàng có chăm chỉ luyện võ dọc đường đi, nhưng nó chẳng hề khiến nàng bỏ lỡ thời gian nhớ lại xúc cảm khi chạm vào tay của trai đẹp
Nhưng mà nàng sẽ không nói như thế, nàng chỉ cười hì hì: “Ấy dà, người phải biết những anh chàng đẹp trai bên ngoài chỉ là mây bay với ta mà thôi! Do ta bị ma quỷ mê hoặc tâm hồn nên8mới thỉnh thoảng chiếm chút tiện nghi của bọn họ mà thôi, đợi đến khi ta quay đầu lại liền cảm thấy quá khứ đó quá kinh khủng, đồng thời cảm thấy cực kỳ hối hận vì hành vi của mình
Chuyện Quả Quả nói với ngươi..
Mẹ kiếp! Ngươi làm gì thế?”
Trước khi thốt lên câu đó, nàng đã bị hắn ném lên giường.
Lạc Tử Dạ vội vã đứng dậy, dự định đánh một trận với Phượng Vô Trù, ai dè hắn đột nhiên nghiêng người đè chân của nàng lại
Bây giờ cho dù nàng không chột dạ thì cũng không đứng lên để đánh nhau được nữa! Nhưng mà đến lúc này Lạc Tử Dạ vẫn còn cực kỳ không đúng lúc đưa mắt thoáng nhìn cặp chân dài của Phượng Vô Trù, sau đó9nàng vội vàng che mũi để ngăn máu mũi phun ra!
Nàng dùng đôi mắt hoa đào hiện lên ánh sáng đau buồn của mình để chăm chú nhìn hắn.
Hắn nghiêng người, luồng khí ma quỷ trên người của hắn khiến cho người ta cảm thấy nguy hiểm hơn là bị hấp dẫn
Cặp lông mày rậm của hắn đang nhíu chặt lại để nói rằng tâm trạng của chủ nhân nó không hề tốt
Hắn dùng ngón tay vuốt ve đôi môi của nàng, trong đầu chợt nhớ đến câu nói trong lá thư bí mật mà Mân Việt đã gửi cho mình.
“Chưa từng yêu, ngay cả thích cũng không.” Lời nói đó chợt đâm vào tim hắn, khiến cho trái tim hắn chợt thắt lại
Đôi mắt ma quỷ của hắn chợt trở nên lạnh lẽo, hơn7nữa cơn tức giận còn tăng lên ngùn ngụt
Tay hắn nhanh chóng thò vào vạt áo của Lạc Tử Dạ...