Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung

Chương 992: Ba ngày sau ngươi phải gả cho ta (2)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



3ó lẽ là do giọng điệu của hắn quá bình tĩnh nên Lạc Tử Dạ không hề nhìn sắc mặt của hắn, nàng trực tiếp nói mà không thèm suy nghĩ luôn: “Nói thừa! Nếu gia không quan tâm hắn thì gia cần gì phải nghiêng ngả ở trên biển lâu như vậy để cầu thuốc, thậm chí chỉ thiếu quỳ xuống như cháu trai của Bách Lý Cẩn Thần chỉ để cầu xin hắn ta sao?”

Lạc Tử Dạ nói đến đây, trong lòng vô cùng tán thưởng chính mình.

Xem con người của nàng nè, tuy rằng nàng thường có thù báo thù nhưng cũng không quên có ơn báo ơn, hơn nữa còn luôn nghĩ rằng ơn bằng giọt nước thì cũng coi bằng suối tuôn mà đáp đền. Phẩm giá này thật sự quá đặc biệt quá hiếm thấy, nàng thật là một người quá nghĩa3khí!

Nàng đang thầm vui sướng ca ngợi mình nên hoàn toàn không chú ý tới việc người bên ngoài sẽ hiểu ý trong lời nói của nàng như thế nào, hơn nữa cũng không chú ý người ta sẽ có cảm nghĩ gì sau khi nghe nàng nói thế. Sau khi nói xong nàng còn xoay người vỗ một cái vào vai của Phượng Vô Trù.

Bởi vì hắn quá cao nên nàng phải nhón chân mới vỗ trúng vai hắn. Nàng mở miệng nói: “Cho nên ngươi xem như nể mặt gia mà tạm ngừng giằng co đi! Thật lòng mà nói, gia thật vất vả, vào sinh ra tử để xin thuốc về, gia có làm thế dễ dàng không? Không hề dễ dàng! Thuốc có, thần y cũng có, ngươi xem như giúp gia một tay, làm chút chuyện tốt, tạm thời đừng có đánh với1Bách Lý Cẩn Thần được không?”

Hắn vào sinh ra tử để tìm chồn băng cho nàng.

Còn nàng, lại vào sinh ra tử để xin thuốc cho Doanh Tần.

Hắn nổi giận vì nàng từng dây dưa với Bách Lý Cẩn Thần, nàng lại cầu xin hắn tạm thời nhịn, xem như làm chút chuyện tốt vì Doanh Tần? Hắn không lên tiếng mà lặng im nhìn nàng một lát, ánh mắt ấy rất lạnh, dường như không có một chút nhiệt độ nào. Diêm Liệt nghe thế cũng cảm thấy không nhịn nổi, đang tính mở miệng thì hắn chợt giơ tay lên. Đó là động tác ngăn cản, ra hiệu Diêm Liệt không cần lên tiếng.

Khóe môi Diêm Liệt giật giật, cuối cùng tức giận ngậm miệng.

Quả nhiên Nhiếp chính vương điện hạ không lên tiếng nữa. Hắn không rời đi mà chỉ xoay lưng về phía lều9vải, chắp tay đứng, trên tay còn cầm cây sáo ngọc đen. Hắn rất cao nên người bên ngoài vừa nhìn liền nảy sinh loại cảm giác cao xa cô độc, dần dần khiến cho người ta cảm nhận được sự xa cách đến kỳ lạ.

Lạc Tử Dạ khó khăn lắm mới khiến cho hắn bình tĩnh lại, không tiếp tục gây chuyện nữa. Thế nhưng, không biết vì sao mà Lạc Tử Dạ không lại cảm thấy trong lòng khó chịu vì sự bình tĩnh đột ngột của hắn. Nàng đang suy nghĩ có nên nói cái gì đó để làm dịu bầu không khí hay không thì bỗng có một giọng nói lạnh nhạt truyền từ trong lều ra: “Im lặng hoặc rời đi.”