*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
3hưng tại sao mặt nàng lại đỏ như ráng chiều, trong lòng vô cùng xấu hổ, hận không có cái lỗ nào mà chui xuống để đỡ phải trưng khuôn mặt nóng bừng ở đây.
“Vừa nãy làm sao nào?” Dường như trong giọng nói bá đạo lạnh lùng có xen lẫn ý cười vui vẻ. Hắn không để ý chuyện cười của Lạc Tử Dạ, nhưng chắc chắn có thể khiến người ta nhận ra hiện giờ tâm trạng hắn rất tốt.
Giống như hoa trên thảo nguyên nở rộ khắp mặt đất.
Lạc Tử Dạ khẽ cắn môi, ngước mắt nhìn hắn. Nàng khịt mũi, giả vờ tỏ vẻ không có gì, cố chống đỡ tình hình: “Vừa nãy chẳng sao cả, gia chính là... chính là...3ưm...”
“Chính là cái gì?” Hắn cúi đầu hôn nàng. Nụ hôn không bá đạo, cũng không cướp đoạt tựa mưa rền gió giật như lúc trước mà ngược lại, hết sức dịu dàng.
Một tay hắn siết chặt tay nàng, tay kia ôm eo nàng, kéo nàng sát vào hắn như thể muốn khảm nàng vào trong ngực mình.
Trong khi đó, ở dưới tàng cây cách bọn họ không xa có một người đang lặng im đứng chết sững.
Cặp mắt màu đỏ máu hơi híp lại, bàn tay cuộn chặt thành nắm đấm nổi đầy gân xanh. Không thể nào! Lạc Tử Dạ không thể nào yêu đương với Phượng Vô Trù. Rõ ràng là trước kia hai người này luôn giương cung bạt kiếm, rõ ràng1là vô số lần Lạc Tử Dạ bày tỏ bản thân bị ép buộc trước quyền uy của Phượng Vô Trù nên mới bất đắc dĩ ở bên hắn ta. Sao có thể chứ...
Thế nhưng cảnh tượng trước mắt quá đỗi ngọt ngào, chỉ có kẻ mù mới không nhìn ra tình cảm thật lòng giữa hai người bọn họ!
Nghĩ đến đây, hắn chợt cắn chặt quai hàm! Mà lúc này, sau lưng hắn có người lên tiếng: “Long tướng quân, Thất hoàng tử điện hạ gửi thư mật nói rằng mong ngài hãy sớm chuẩn bị, hắn đã hạ quyết tâm rồi!”
Hắn nói xong liền quỳ một chân xuống đất, đồng thời dâng một phong thư mật lên cho Long Ngạo Địch.
Long Ngạo Địch quay9đầu nhìn đối phương rồi lại nhìn chằm chằm vào phong thư trong tay tên thuộc hạ. Hắn khựng lại một lúc lâu, cuối cùng mới đưa tay nhận thư. Hắn nhìn tên thuộc hạ kia, đặt câu hỏi: “Hắn ta quyết định rồi à? Hắn ta quan tâm Lạc Tử Dạ đến vậy mà vẫn đồng ý với kế hoạch của chúng ta ư? Hắn ta sẽ không hối hận chứ?”
“Chắc là không! Bởi vì theo ý tứ bên kia, hình như Lạc Tiểu Thất đã tra ra một vài bí mật năm đó, cuối cùng mới quyết định đồng ý thực hiện kế hoạch này. Có điều, rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì thì chúng ta vẫn chưa biết!” Tên thuộc3hạ kia nói xong liền lập tức cúi thấp đầu.
Long Ngạo Địch gật đầu, lạnh lùng nói: “Ta biết rồi!”
Hắn đáp ngắn gọn một câu rồi cầm phong thư trong tay, đứng im tại chỗ nhìn về phía Lạc Tử Dạ và Phượng Vô Trù rất lâu. Cuối cùng hắn xoay người sải bước rời đi. Áo choàng tung bay trong gió, con mãng xà trên áo vừa lạnh lùng vừa ngông cuồng.