Nhất Tâm Nhất Ý: Một Đời Vì Em

Chương 6



Sáng ngày hôm sau, Phi Tuyết tỉnh dậy trong tâm trạng thoải mái. Cuối cùng thì giấc ngủ của cô đã có chút cải thiện, không bị giật mình tỉnh dậy như hai ngày đầu. Nhưng để lấy lại được nhịp sống bình thường và ổn định thì vẫn cần rất nhiều thời gian để làm quen.

Cô bước xuống giường, nhìn vào hàng tá túi đồ hiệu được đặt một hàng dài trong phòng, tâm trạng bối rối, e dè nhưng không thiếu vắng sự tò mò.

"Làm sao mà có thể sử dụng hết được đống quần áo này chứ! Bác mua bị quá tay rồi!" - Đoạn Phi Tuyết bước vào nhà tắm, nhanh chóng vệ sinh cá nhân, cô bắt đầu suy nghĩ về việc quay trở lại đi làm.

Tính đến thời điểm được Mộ Phong đưa về nhà, cô đã nghỉ phép tận ba ngày liên tiếp. Nếu cứ tiếp tục như thế chắc chắn cô sẽ bị đuổi việc. Nhưng liệu làm vậy… chú có trách mắng cô.

Phi Tuyết vẫn luôn đau đáu suy nghĩ về sự xuất hiện bất ngờ của Mộ Phong. Chú đã đi biệt tích suốt chừng đấy năm trời và gần như cắt đứt mọi liên lạc, giờ đây lại ồ ạt xuất hiện rồi đem cô về nhận nuôi. Rốt cuộc thì lý do là vì sao, nguyên nhân nào đã đem chú trở lại mảnh đất này, những suy nghĩ ấy vẫn đeo bám cô không thôi.

"Thôi chết! Đã 9 giờ sáng rồi sao?"

Vội vã, Phi Tuyết chạy một mạch xuống phòng bếp, toan định mở miệng chào bà Lan Hoa thì sự xuất hiện của một người khác khiến cô sững người.

"Em dậy rồi sao? Vào bàn ăn sáng luôn đi!" Hồng Trà đã ở đây tự bao giờ, cô ta đang ung dung bưng từng dĩa đồ ăn đặt lên bàn.

"Ơ… Chị là…"

"À! Em đang thắc mắc bác Lan Hoa ở đâu phải không? Bác ấy ra ngoài mua ít đồ vặt rồi! Em mau ngồi xuống ăn sáng đi để lát bác ấy về rửa chén một lần luôn!"

Phi Tuyết gật gật đầu, lóng ngóng kéo ghế ngồi vào bàn, hai mắt vẫn dáo dác về phía Hồng Trà.

"Em mau ăn đi cho nóng!" - Cô ta khẽ nhắc.

"À… dạ!" - Luống cuống, Phi Tuyết múc nhanh một muỗng cháo sườn cho vào miệng, độ ấm nóng vừa đủ.

"Em thấy ngon không?"

"Dạ… rất ngon!"

Hồng Trà nhếch mép cười tự mãn, song cô ta nói tiếp: "Em biết không? Món này chị với Mộ Phong đều rất thích ăn đấy. Nhớ hồi đó lúc bác Lan Hoa lần đầu làm thử món này, anh ấy đã ăn tận ba tô. Chị vì thấy anh ấy quá ghiền nên cũng tập tành xin bác Lan Hoa chỉ lại bí quyết. Thành ra những lúc nổi hứng, chị rất hay thường xuyên ghé đến nhà để nấu cho anh Phong ăn. Hương vị cũng một chín một mười đó nha."



Cô ta điềm đạm kể lể, lời nói như cuốn người đối diện vào trong câu chuyện, nhưng hàm chứa ẩn ý lại không thanh lịch như vẻ bề ngoài của người nói.

"Dạ! Chắc là chị với chú rất thân thiết đúng không ạ?" - Phi Tuyết cảm thấy Hồng Trà là một người phụ nữ sang trọng, lịch thiệp, lại dễ bắt chuyện nên cô hỏi thêm.

"Như em cũng được nghe Mộ Phong nói hôm qua rồi đó! Chị với anh ấy tính đến hiện tại cũng đã quen biết nhau được gần tám năm rồi. Chị gặp Mộ Phong khi anh ấy vừa tròn 27 tuổi, lúc đó chị cũng vừa bước qua tuổi 24. Mới đó thôi mà một người đã gần ba mươi lăm tuổi, người còn lại đã ngoài ba mươi."

"Vậy là chị… chỉ nhỏ hơn chú ba tuổi thôi sao?" - Phi Tuyết thốt lên kinh ngạc.

"Em bất ngờ lắm sao?"

"Dạ… rất bất ngờ là đằng khác! Nhìn chị và chú, trông ai cũng trẻ hơn tuổi thật cả. Ai nhìn vô cũng sẽ nghĩ chú Mộ Phong chỉ khoảng 28, 29 tuổi, còn chị thì em chắc chắn không đoán chị đã ngoài ba mươi đâu ạ. Mà em thấy... em xưng hô vai vế như thế này có chút không lịch sự. Hay để em đổi lại."

"À không sao! Em cứ xưng hô như bây giờ là chị thấy tự nhiên nhất. Nó cũng làm cho chị cảm thấy mình như trẻ ra thêm vài tuổi. À mà chị hỏi thêm cái này…"

Phi Tuyết khi này đã ăn hết nửa chén cháo, ngẩng mặt lên đáp: "Dạ chị cứ hỏi!"

"Chị chỉ là muốn xác nhận để hiểu rõ về em hơn thôi nên có gì lỡ lời mong em không phiền lòng. Em… có còn đi học không vậy?"

Câu hỏi nằm ngoài dự đoán khiến Phi Tuyết khẽ giật thót. Rõ ràng là Hồng Trà thừa sức biết quá khứ của cô gái bẻ nhỏ này thông qua chia sẻ của Mộ Phong. Ấy thế mà cô ta vẫn cố tình đâm đầu vào.

"Dạ thú thật với chị... vì có nhiều biến cố xảy đến mà hiện tại em đã phải bỏ dở việc học để đi làm kiếm tiền. Tính đến nay chắc em cũng đã thôi học được gần hai năm." - Thái độ hào hứng ban nãy đã biến mất, nhường chỗ cho sự tự ti lên ngôi. Đây hẳn là điều mà Hồng Trà muốn thấy nhất, đó là lý do cô ta cố tình đưa ra một câu hỏi nhạy cảm như vậy.

"Em đừng nói vậy! Chị không trách gì em đâu! Trái lại chị còn thấy ghen tỵ với em nữa đó. Em biết không, chị không được cọ sát với cuộc đời sớm như là em. Thành ra là chị chỉ có thể theo sự sắp đặt của ba mẹ học hết lớp 12 rồi thi đậu vào đại học. Hoàn thành đủ tín chỉ tốt nghiệp rồi thì được trường giới thiệu thẳng vào công việc hiện tại. Chị không được tự do đi kiếm việc làm nên chị rất ngưỡng mộ sự trải đời sớm của em đó."

Từng câu từng chữ nghe đâu đều khiến con người ta ứa cả gan đến đó, nhưng Phi Tuyết lại hoàn toàn không nhận ra hàm ý sâu xa. Cô nghĩ bản thân đang được một người phụ nữ thành đạt khen ngợi nên liền có chút ngượng ngùng:

"Dạ cũng không có gì đáng ghen tỵ đâu chị. Em cũng gặp khó khăn nhiều lắm!"

Hồng Trà nghe được những lời đó từ miệng Phi Tuyết thì nhếch mép cười khinh bỉ: "Con chó cái này ngu hơn mình nghĩ! Chi bằng cứ thử chơi đùa với nó thêm vài vố xem sao. Biết đâu lại tìm được cách tống khứ nó ra khỏi đây! Chả hiểu sao Mộ Phong lại chịu dẫn thứ ngu học này về đây!"



Ngồi thêm được một lúc, Phi Tuyết đã hoàn thành xong bữa sáng. Cô đứng dậy rồi liền tay dọn dẹp hết mọi thứ được bày biện trên bàn.

Hồng Trà vẫn liên tục dùng cặp mắt ma mãnh của bản thân để quét khắp người Phi Tuyết. Đoạn cô ta liếc mắt nhìn ra sân cỏ đối diện cửa thông nhà bếp, bất giác nở một nụ cười khả ố:

"À này tiểu Tuyết à! Chuyện là… em biết nhà này luôn có hai người quản gia luân phiên trực đúng chứ! Một là bác Lan Hoa đảm nhận việc nấu nướng và dọn dẹp, một còn lại là bác Tuấn sẽ đến đây vào khoảng 7-8 giờ tối để phụ trách việc trông nhà ban đêm."

"Dạ em biết! Tối hôm qua bác Tuấn cũng có đến đây chị!" - Phi Tuyết lễ phép đáp lời.

"À! Thật ra là ngoài công việc chốt cửa và giữ nhà vào ban đêm, bác Tuấn còn thường xuyên đảm nhận những công việc cần dùng đến nhiều sức mà bình thường bác Lan Hoa khó hoàn thành. Không giấu gì em, sáng nay trước lúc thay ca với bác Lan Hoa, chị có nghe phong phanh ông ấy bảo: mấy nay trở trời đổi gió nên sức khoẻ không ổn định, thành ra bãi cỏ sau nhà bếp là nơi còn lại chưa được dọn dẹp. Chị đoán là ông ấy đã nhờ bác Lan Hoa làm nốt. Mà em thấy đó, bác Lan Hoa còn bao nhiêu việc phải lo nên chị định giúp bác ấy nhổ hết đống cỏ ngoài kia kìa."

Phi Tuyết ngoảnh mặt nhìn ra phía sau khu vườn trước cửa bếp, đúng thật là cỏ đã mọc um tùm cao gần đến đầu gối.

"Cỏ mà mọc um tùm như thế thì côn trùng với muỗi dễ sinh sôi lắm, không dọn sớm thì khéo căn bếp này sẽ đầy sâu bọ mất. Chắc chị phải giúp bác ấy thôi, dù sao hôm qua bác ấy cũng đã đi cả ngày để mua đồ cho em nên chắc hôm nay đang rất mệt."

Hồng Trà kết hợp tài dựng chuyện cùng khả năng lồng ghép khéo léo từng chi tiết vào câu từ, khiến nó tác động trực tiếp đến suy nghĩ logic của Phi Tuyết. Đúng vậy, vụ việc bác Tuấn sức khoẻ không tốt là do cô ta bịa ra, lấy cớ đó ghép thêm vào vế còn lại để đánh động người nghe.

Dương Phi Tuyết nghe xong liền lập tức hiểu ra, bà Lan Hoa hôm qua đã dành rất nhiều thời gian để lựa đồ cho cô. Nên nếu bây giờ cô không giúp bà ấy gặt hết đống cỏ ngoài kia thì thật không phải đạo. Và với suy nghĩ như thế, cô gái hiểu chuyện như Phi Tuyết dễ dàng rơi vào cái bẫy thao túng tâm lý của Hồng Trà.

"Dạ chị nói rất đúng! Thôi vậy để em giúp bác ấy thay chị!"

Trong thâm tâm Hồng Trà đang phá lên cười đắc thắng nhưng cô ta vẫn cố gắng diễn cho tròn vai:

"Đâu có được! Em mới tới đây thôi mà! Những việc này em cứ để chị!"

Phi Tuyết quay lại nhìn kĩ trang phục của Hồng Trà thì càng cương quyết: "Dạ thôi chị ạ! Em sợ với bộ đồ đó của chị thì việc gập người lên xuống để gặt cỏ không tiện, với lại dù sao hôm qua bác Lan Hoa cũng đã dẫn em đi mua đồ nên việc này em làm xem như là cảm ơn bác ạ!"

Nói rồi Phi Tuyết mang vội chiếc dép và đôi găng tay vải được đặt sẵn ngoài sân, bắt đầu lúi húi gặt từng đợt cỏ đầu tiên.

"Em cố gắng lên nha! Để chị pha nước mát cho em uống!" - Hồng Trà vừa cười tít mắt vừa nói vọng ra sân sau, khỏi hỏi cũng biết tâm trạng cô ta đang thõa mãn đến mức nào.

"Sẽ còn nhiều trò vui lắm đó! Con chó cái như mày cứ từ từ tận hưởng!"