Tối hôm đó, dì của Dạ Nguyệt Tịch là Tố Quả đã có mặt ở nhà 4 mẹ con. Ở nước ngoài, phần lớn là Tố Quả giúp cô trông con để cô yên tâm làm việc, thường hay cưng chiều, quan tâm cô. Tuy nhiên đã nhắc tới công việc, sai sót một chút cũng không được, bởi thế hôm nay dì cô mới có hơi giận vì cô đi làm trễ.
"Nguyệt Tịch, cháu không muốn đi làm có phải không? Ngày mai dì đi làm thay cháu."
Dạ Nguyệt Tịch ngồi đối diện đang ăn canh thì sặc ngang.
"Mommy, mẹ ăn từ từ, cẩn thận chứ ạ."_Dạ Ân Trác đưa giấy ăn cho mẹ, chậm rãi lấy khăn lau bàn lau dọn phần canh vương vãi khi nãy.
Cô nhận khăn giấy từ con trai, cẩn thận lau miệng_"Cảm ơn đại bảo bối."
"Nhưng dì không thể giúp cháu mãi được, để Paul thích nghi 1 thời gian rồi giao việc cho nó."
"Dì à, thế cháu lấy tiền đâu mà tiêu?"
"Lấy chồng đi."
Biết cô sắp nói gì, dì Tố Quả lập tức tiếp lời: "Công tước Ambar chọn được cho cháu những người chồng tốt, cháu tùy ý lựa chọn. Trong đó có hai ứng cử viên vô cùng sáng giá. Cháu xem đi."
Dì Tố Quả lấy trong túi xách ra hai bức ảnh kèm theo những giấy tờ có liên quan tới hai người đàn ông trong ảnh.
"Đẹp trai quá! Cha cháu tìm đâu ra hai người này thế ạ?"
"Là người ta tự tìm đến."
1 người là vương tử Wilson_cháu trai của hoàng đế nước M, giàu có, đẹp trai, thành đạt, là một ứng cử viên không tồi.
1 người là thái tử Raymond De Christopher của nước M, quyền lực, đẹp trai, là người mà bất kì nữ quý tộc nào cũng muốn kết hôn.
"Mommy, chú này đẹp trai hơn đây này. Con thích chú ấy. Mẹ gả cho chú ấy đi."
"Bảo bối! Con lựa chọn chồng cho mẹ qua vẻ ngoài sao? Mẹ không định gả cho ai đâu, khỏi giới thiệu."
"Vương tử Wilson? Chẳng phải là học trò của công tước Ambar, cha cháu sao?"_Dì Tố Quả lúc này mới để ý, hóa ra vị vương tử này là chỗ thân quen của ngài công tước.
Công tước Charlie De Ambar là cha nuôi của Dạ Nguyệt Tịch, trụ cột của nước M. Là người có quyền lực vô cùng lớn chỉ sau hoàng tộc. Ngài công tước có một đứa con trai hiện tại vẫn lo việc quân sự ở biên giới_tiểu công tước Ambar. Ngoài ra, ông chỉ có duy nhất 1 đứa con gái nuôi là Dạ Nguyệt Tịch.
"Cháu không gả đâu dì à! Bảo cha già của cháu dẹp hết mấy chuyện kết hôn này đi."
Dạ Nguyệt Tịch chán nản bỏ về phòng, chuyện kết hôn sao có thể hối thúc cô chứ?
____________________
"Dạ Nguyệt Tịch! Cậu lơ ngơ gì vậy?"
"Hả?"_Dạ Nguyệt Tịch sững người, trước Mặt cô là Tô Trác Huy đang mặc quân phục, chiều cao giảm đi đáng kể. Hiện tại cô cũng mặc một bộ đồ tây ôm sát người, mái tóc được buộc cao lên, tay cầm một khẩu súng.
"Tô Trác Huy? Chuyện này..."_Dạ Nguyệt Tịch run run, hai tay cầm khẩu súng cũng không còn vững nữa.
Cô lúc này hoang mang nhớ lại khoảng kí ức lúc trước, viên đạn bay sượt qua mặt hắn làm thành một vết sẹo ngay tai. Mà viên bạn đó là do cô bắn ra.
"Dạ Nguyệt Tịch, chúng ta thua rồi..."_Gương mặt hắn lúc này vừa tái vừa xanh, sau đó liền gục xuống.
Mặt Kim Giai Nghiên sớm đã tái nhợt, hét lớn một tiếng sau đó ngã vào người Tô Trắc. Dạ Nguyệt Tịch quăng cây súng sang một bên, lập tức chạy tới cố gắng đỡ hắn dậy.Người hầu cùng vệ sĩ sau khi nghe được tiếng sùng cùng tiếng hét của cô bé kia liền ồ ạt chạy tới. Khung cảnh trước mắt hiện giờ là Tô Trác Huy đau đớn nằm gục dưới đất, Kim tiểu thư sợ hãi đến phát ngất trong vòng tay nhị thiếu gia. Còn cô, hai tay run run lay người Tô đại thiếu gia dậy.