Hôm sau, lúc Sư Vũ thức dậy thì đã ở trong phủ đệ của Tức Mặc Vô Bạch. Đương nhiên nàng có thể ở nơi khác, nhưng để diễn cho Tề Chú thấy nên hiện giờ nhất định phải ở trong nhà “người thân”, hơn nữa còn phải là cô cháu hòa thuận, tạo dựng bầu không khí vui vẻ hài hòa.
So với khi ở phủ thành chủ thì phủ Thiếu khanh chỉ có thể xem là tạm. Nhưng ở quốc đô như Trường An, có thể tìm được vị trí vừa có hoàn cảnh thanh tịnh đẹp đẽ vừa gần hoàng cung như vậy thật sự không dễ, nhất là các loại hoa cỏ quý hiếm trong viện, liếc sơ cũng đủ thấy được mức độ coi trọng của hoàng đế đối với Tức Mặc Vô Bạch.
Theo đó, trước đây hắn từ quan ở ẩn quả thực không hợp lý. Sư Vũ bỗng cảm thấy lời Kiều Nguyệt Linh nói lúc trước có thể là thật.
Tức Mặc Vô Bạch không có trong phủ, hạ nhân nói sáng sớm hắn đã tới Thái Thường Tự xử lý công vụ. Sư Vũ rảnh rỗi nhàm chán, liền viết cho Hoắc Kình và Thứ sử mỗi người một bức thư, dặn họ cần thường xuyên để ý tới động tĩnh của Nhược Khương, rồi bảo Túc Diên gửi thư đi.
Túc Diên rời đi không bao lâu thì Tức Mặc Vô Bạch quay về, kêu người mời Sư Vũ tới, bảo rằng Gia Hi đế đã biết chuyện họ hồi đô từ chỗ Tiêu Biệt nên muốn triệu hai người vào cung diện kiến.
Sư Vũ về phòng, mở hộp, chăm chú nhìn phục sức bên trong hồi lâu.
Đó là một bộ nữ trang hoàn toàn làm dựa theo phục sức của thành chủ Tức Mặc Ngạn, nàng vốn định lúc chính thức kế nhiệm sẽ mặc, nhưng đến nay vẫn chưa được phát huy công dụng.
Tay nàng vốn đã đưa vào trong hộp, nhưng cuối cùng vẫn thay đổi ý định, chọn một bộ áo váy tay rộng màu trắng ngà, mộc mạc nhưng cũng không quá ảm đạm, lại búi tóc lên cao sau đầu, trang điểm đơn giản, cuối cùng đứng trước gương đồng nhìn trái ngó phải một lượt, vẫn không nên đeo mạng che mặt.
Nơi này không giống Mặc thành, không phải nàng nói được là được.
Vừa qua giờ Thìn (7-9h sáng), Tức Mặc Vô Bạch không vào phủ mà trực tiếp ở cạnh xe ngựa chờ Sư Vũ.
Trường An đã chớm thu, trời trong quang đãng, gió nhẹ phơi phới. Hắn đứng đó, quan phục đỏ tươi, anh tuấn vô cùng. Ngẩng đầu trông thấy Sư Vũ đang từ cổng phủ bước ra, nhẹ nhàng thoải mái, mặt không che mạng, lớp trang điểm nhẹ khiến khung cảnh bừng sáng, vừa liếc nhìn thì ánh mắt không khỏi lưu luyến trên gương mặt nàng.
“Đi thôi.”
Sư Vũ đứng trước mặt hắn, lúc này Tức Mặc Vô Bạch mới sực tỉnh, vừa mời nàng lên xe vừa ảo não bản thân trước nay cũng chưa từng thất thố như thế.
Chính vì vậy mà suốt cả đoạn đường hắn không hề lên tiếng, ngược lại khiến Sư Vũ cảm thấy kỳ lạ, còn tưởng hắn ở trong triều gặp phải chuyện gì phiền não nên cũng không tiện hỏi nhiều.
Tới cổng cung, Tức Mặc Vô Bạch đi trước dẫn đường, đang chuẩn bị nhập cung thì đúng lúc chạm mặt một quan viên trẻ tuổi xuất cung, sau lưng còn có một thiếu phụ phục sức hoa lệ. Hẳn là vị quan to quý nhân này dẫn thê tử cùng nhập cung diện kiến.
Sư Vũ theo sau, cho rằng giữa đồng liêu thì ít nhất cũng phải hành lễ qua lại mới phải, nào ngờ ánh mắt Tức Mặc Vô Bạch cũng không hề liếc cứ thế đi thẳng. Nhưng vị quan đó thì lại dừng bước, quay đầu lại dõi theo Tức Mặc Vô Bạch, cuối cùng vẫn không nhịn được lên tiếng gọi hắn.
“Nghe nói Tử Huyền đã hồi đô, hôm nay mới được gặp, sao thấy ta lại làm như không thấy?”
Tức Mặc Vô Bạch quay đầu, biểu cảm như thể vừa mới phát hiện ra người đó, có chút mừng rỡ chắp tay nói: “Thì ra là Văn Nhược huynh, nhiều năm không gặp nên không nhận ra.”
Quan viên trẻ tuổi nở nụ cười, liếc nhìn kiều thê bên cạnh, nói với hắn: “Cho dù Tử Huyền không nhận ra ta thì cũng nên nhận ra nội tử, hà tất phải xa lạ như thế.”
Sắc mặt Tức Mặc Vô Bạch hơi sượng, không nói gì.
Đối phương bỗng hỏi: “Không biết Tử Huyền hiện đang đảm nhận chức quan gì?”
Tức Mặc Vô Bạch nói: “Ngu đệ vẫn giữ chức Thái thường tự như trước.”
Trên mặt đối phương thoáng hiện vẻ kinh ngạc: “Sao cơ? Vẫn chưa thăng quan cơ à? Ngu huynh bất tài, hôm nay vừa thăng chức Trung điện giám*, tăng lên một phẩm, sau này nhất định sẽ nói lời hay ý đẹp về Tử Huyền ở trước mặt bệ hạ, cũng mong đệ sớm ngày thăng quan.”
*Chưởng quản sự vụ trong cung điện, cấp tam phẩm.
Tức Mặc Vô Bạch cười cười, hành lễ: “Vậy sau này ngu đệ phải xưng hạ quan rồi, Phương đại nhân hữu lễ.”
“Nào dám nào dám…” Phương Văn Nhược nhìn thê tử, tựa như thuận miệng hỏi: “Phu nhân và Tử Huyền lâu ngày gặp lại, không có gì muốn nói ư?”
Vị phu nhân dung mạo xinh đẹp ngay từ đầu vẫn luôn dùng khăn tay che ánh mặt trời trên đỉnh đầu, ánh mắt sớm đã hiện vẻ mất kiên nhẫn, lúc này nghe vậy thì chỉ liếc Tức Mặc Vô Bạch một cái rồi bĩu môi nói: “Có gì hay để nói đâu, may mà ta không gả cho hắn, tới bây giờ vẫn chẳng làm nên trò trống gì, gặp thôi đã thấy phiền.”
Giọng nàng ta không lớn, cứ như chỉ là một câu hờn dỗi với phu quân, nhưng đôi bên đứng gần như vậy, căn bản sẽ lọt vào tai người khác.
Sư Vũ không khỏi nhìn nàng ta nhiều hơn, rồi lại nhìn sang Tức Mặc Vô Bạch. Vẻ mặt hắn như thường, rất chi bình thản chắp tay với hai người đó nói bệ hạ triệu kiến nên không thể chậm trễ, sau đó cất bước rời đi.
Nếu là lễ tiết ở quan trường thì ít nhất cũng nên hỏi một chút về thân phận của Sư Vũ rồi đôi bên hành lễ. Nhưng vị Phương đại nhân này từ đầu chí cuối chưa từng để ý tới nàng, nhìn lời lẽ cử chỉ, ngược lại dường như cố ý tới châm chọc Tức Mặc Vô Bạch.
Sư Vũ đủng đỉnh đi sau, hỏi Tức Mặc Vô Bạch: “Vị Phương đại nhân đó là ai vậy?”
Đầu Tức Mặc Vô Bạch cũng không hề ngoảnh lại: “Phương Hàng, tự Văn Nhược, Điện trung giám.”
Sư Vũ nghe thấy trong ngữ khí hắn có phẫn uất thì thấp giọng cười hai tiếng: “Thê tử của hắn họ Lưu?”
Bước chân Tức Mặc Vô Bạch chợt dừng lại, quay đầu nhìn nàng: “Làm sao cô biết?”
Sư Vũ vẫn cười rạng rỡ: “Cô cô quan tâm ngươi đó, nghe nói trước đây ngươi và thiên kim Lưu gia từng đính hôn, sau đó hủy hôn gả cho người khác. Dựa theo cuộc đối thoại ngày hôm nay giữa các người, vừa nhìn liền nhận ra chính là nàng ấy.”
Tức Mặc Vô Bạch quay đầu tiếp tục cất bước.
Sư Vũ nhanh chân đuổi theo: “Người tên Phương Hàng đó ăn nói hàm súc cũng thôi đi, nhưng nữ nhi Lưu gia làm nhục ngươi như vậy, sao ngươi không phản kích?”
Tức Mặc Vô Bạch lập tức bật cười: “Sao ta phải so đo mấy chuyện đó với nữ tử.”
Sư Vũ bỗng cảm thấy không vui: “Ô hay, ngươi ở Mặc thành từng chút từng chút bức ép ta, ta bảo ngươi tính toán chi li, nhưng ngươi lại cãi, với nhị tiểu thư Lưu gia thì lại nhường nhịn hơn hẳn, nói gì mà không so đo mấy chuyện đó với nữ tử, lẽ nào ta không phải nữ tử ư?”
Tức Mặc Vô Bạch nghiêng đầu nhìn nàng, nhếch môi định nói gì đó nhưng rồi lại thôi, khẽ cười khổ, quay đầu đi tiếp.
Trong lòng Sư Vũ dao động. Cũng phải, mình với hắn vốn có xung đột lợi ích, huống chi còn là cái gai trong mắt hoàng đế, đương nhiên khác với Lưu nhị tiểu thư, hà tất phải nhắc mấy chuyện này.
Gia Hi đế đã ở trong điện Quang Hoa chờ sẵn, hai người được nội giám dẫn vào bái kiến, đầu gối còn chưa chạm đất đã nghe tiếng hắn cười vui vẻ, bảo hai người đứng dậy.
Sư Vũ cúi đầu, tai nghe hoàng đế và Tức Mặc Vô Bạch thân thân thiết thiết trò chuyện, tựa như bằng hữu tốt, còn thường xuyên nhắc tới thời tuổi thơ khiến nàng bỗng bắt đầu nhớ A Chiêm.
Mặc dù khi nàng được Tức Mặc Ngạn nhận nuôi đã mười ba tuổi, cũng không tính là nhỏ nhưng cũng đã bầu bạn cùng A Chiêm đến tận bây giờ, tình cảm cũng không hề thua kém hai người trước mắt chút nào.
Gia Hi đế trò chuyện với Tức Mặc Vô Bạch xong thì ánh mắt di chuyển lên người Sư Vũ: “Sư cô nương là quyền thành chủ do các quan viên Mặc thành đề cử, không cần đa lễ, mời ngẩng đầu nói chuyện.”
Nói thực thì lời này của hắn ít nhiều có chút không tình nguyện cho lắm.
Sư Vũ vâng lời ngước lên. Gia Hi đế trước mặt có dung mạo chính trực, toát lên vẻ uy nghiêm, mặc dù tuổi còn trẻ nhưng quả thực có khí thế nên có của bậc đế vương.
Lúc sinh tiền Tức Mặc Ngạn gần như chưa từng vào Trung nguyên diện kiến lần nào từ khi tới Mặc thành, với hoàng gia mà nói thì đây là lần đầu tiên, Sư Vũ tự nhiên nhìn biểu cảm của Gia Hi đế.
Đôi mắt Gia Hi đế vừa trông thấy dung mạo Sư Vũ thì liền có biến hóa, từ mỉm cười đến kinh ngạc, từ phẫn nộ tới mờ mịt, cuối cùng quay trở về vẻ bình thản, trước sau chỉ trong khoảnh khắc.
Sư Vũ không rõ đầu đuôi, tâm tư khẽ động.
“Chuyện Quyền thành chủ….và Thái thường thiếu khanh liên thủ áp chế hữu tướng Nhược Khương Trẫm đã biết……Trẫm hết sức vui mừng.” Lời Gia Hi đế có chút không liền mạch, cuối cùng rõ ràng không còn gì để nói, nhẹ phất tay một cái.
Tức Mặc Vô Bạch hiểu ý, dùng mắt ra hiệu với Sư Vũ, hai người hành lễ cáo từ. Lúc bước ra khỏi cửa điện, nàng lại liếc nhìn Gia Hi đế lần nữa, dáng vẻ hắn cứ như đã đánh mất vật gì đó không nên làm mất, vừa ảo não vừa hối hận.
Nội giám tiễn hai người tới cổng cung, lúc này Sư Vũ cuối cùng nhịn không được hỏi Tức Mặc Vô Bạch: “Hoàng đế vẫn luôn như vậy à?”
Tức Mặc Vô Bạch sửng sốt: “Như thế nào?”
“Nói chuyện ngắt quãng, biểu cảm kỳ kỳ quái quái, vừa bắt đầu thì liền kết thúc.”
“Khụ……..” Tức Mặc Vô Bạch ho khan một tiếng, lắc đầu: “Bệ hạ lúc trước rất bình thường.”
Cổng cung cũng không tiện nói chuyện nhiều, hai người chia tay tại đây. Tức Mặc Vô Bạch trực tiếp đi tới Thái Thường Tự làm việc, Sư Vũ thì quay về phủ Thiếu khanh.
Buổi chiều trời đổ mưa, cơn mưa rất lớn, càng về sau thì càng mưa như trút.
Túc Diên bận rộn học nấu món Trung nguyên với nữ đầu bếp của phòng bếp, một mình Sư Vũ tựa vào bên cửa sổ, nhìn giọt nước mưa nhảy múa trong sân viện tựa như sương khói bốc lên, thậm chí có chút thú vị.
Ở Mặc thành không thể thấy được mưa lớn như vậy.
Lúc mưa nhỏ hơn, có người cầm ô đi tới. Sư Vũ nhìn xuyên qua màn mưa, tưởng rằng Tức Mặc Vô Bạch quay về, nhưng dáng người đó lại trông có vẻ cường tráng hơn một chút nên không chắc chắn cho lắm.
Chờ tới tận khi người đó đến gần, có thể thấy được áo gấm đen tuyền thêu chỉ vàng trên người hắn, thắt lưng đeo ngọc bội, xa hoa trang trọng, quả thực không phải cách ăn mặc của Tức Mặc Vô Bạch.
Sư Vũ vẫn luôn chăm chú quan sát người đó, phát hiện hắn đi thẳng về phía cửa sổ nàng đang ngồi, nâng ô lên cao, miệng nở nụ cười, cách một cánh cửa sổ nhìn về phía nàng, nàng bỗng sửng sốt.
Ấy vậy mà lại là Gia Hi đế…
Hôm nay Thái thường tự sự vụ rất nhiều, Tức Mặc Vô Bạch vắng mặt đã lâu nên có rất nhiều chuyện phải xử lý, lúc về tới phủ thì đã là nửa đêm.
Đỗ Tuyền vội vội vàng vàng chạy ra, sắc mặt ửng hồng, ánh mắt phát sáng: “Công tử, người đoán xem hôm nay ai tới phủ nào!”
Tức Mặc Vô Bạch hơi mệt, vừa đi vào trong vừa qua loa trả lời: “Không phải Tề Chú đó chứ.”
“Không phải không phải, là bệ hạ đó.”
Tức Mặc Vô Bạch không tin, càng qua loa hơn: “Thế à, sao bệ hạ tới đây vậy?”
“Tới tìm Sư thành chủ, cũng không để chúng tôi dẫn đường mà tự mình đi, sau đó thì đón Sư thành chủ đi rồi.”
Tức Mặc Vô Bạch giật mình, quay đầu nói: “Đón đi rồi? Đón đi đâu?”
Đỗ Tuyền hưng phấn không thôi: “Còn có thể đi đâu chứ, đương nhiên là hoàng cung rồi!”
Tức Mặc Vô Bạch nghĩ nghĩ, đầu óc bỗng nhiên tỉnh táo, vội nói: “Chuẩn bị xe, chở ta vào cung.”