Nhất Thành Xuân Lộng

Chương 22



Chuyển ngữ: Mic

Khiến Sư Vũ á khẩu, Tức Mặc Vô Bạch dường như rất chi hài lòng, chỉnh lại quần áo, ngồi xuống đối diện nàng: “Ta thấy cô cô cố ý tìm mấy người này chắc là muốn nhắc nhở ta chăng, xảy ra chuyện gì, chi bằng cô cứ nói thẳng.”

Sư Vũ thấp giọng: “Ta nghi ngờ Kiều Định Dạ có âm mưu đối với Mặc thành. Nếu thật sự là vậy, ý đồ của hắn và ngươi giống nhau, có thể hai người sẽ kết minh, đương nhiên ta phải giám sát ngươi chặt chẽ.”

Tức Mặc Vô Bạch cười một tiếng: “Không cần nghi ngờ, hắn quả thực là có mưu đồ chiếm Mặc thành, Hình Việt đã do thám được tin tức.”

Sư Vũ nhíu mày: “Thế sao ngươi không nói sớm?” Lẽ nào thật sự có ý định kết minh?”

Tức Mặc Vô Bạch chỉ thở dài.

Sau khi nhận được tin, hắn lập tức viết tấu chương cho Gia Hi đế, hồi âm hôm nay gửi tới, Gia Hi đế nói trước đây cho hắn kỳ hạn ba tháng sớm đã hết, nếu Kiều Định Dạ có thể thực hiện được thay hắn, cũng là chuyện tốt. Dù sao Mặc thành không thể cứ luôn tồn tại một vị thành chủ tạm thời, tóm lại phải có một thành chủ chính thức.

Câu này cũng không tiện nói thẳng, hắn chuyển chủ đề: “Cô cô làm thế nào biết?”

Sư Vũ đưa bức thư họa Kiều Định Dạ gửi tới cho hắn.

Tức Mặc Vô Bạch còn tưởng là điều kiện bí mật gì, mở ra liếc nhìn, thế nhưng lại là bức họa Sư Vũ, lại xem lạc khoản, lập tức khinh bỉ: “Vẽ thế này cũng chẳng biết ngượng đem đi tặng”

“Ai kêu ngươi xem tranh hắn vẽ thế nào chứ?”

Tức Mặc Vô Bạch cuộn lại trả nàng: “Cô cô biết hắn có dụng ý khác là được, nhưng không biết cô trả lời hắn thế nào vậy?”

“Chẳng có câu trả lời nào cả.”

Tức Mặc Vô Bạch nhìn nét mặt nàng cũng không giống như không hề có bất cứ câu trả lời nào, cười gượng nói: “Cũng phải, chuyện này tạm thời đừng nhắc, trước đây ta đề nghị kết minh, hiện giờ cô quyết định thế nào?”

Sư Vũ có phần hoài nghi: “Hiền chất, cơ hội tốt như vậy, vì sao ngươi lại muốn đứng về phía ta cơ chứ?”

Tức Mặc Vô Bạch cười hơi lạnh lẽo chua chát: “Ta há có thể để Mặc thành rơi vào tay người ngoài? Tâm huyết của thúc công, chỉ có ta tự mình kết thừa mới có thể báo đáp ân đức của ông ấy.”

Sư Vũ nghe ngữ khí của hắn thì cảm thấy không mấy dễ chịu, tóm lại cứ có cảm giác hình như đang châm chích lão thành chủ, người mà chưa từng gặp lần nào thì sẽ có ân đức gì với hắn chứ? Nhưng hắn nói thẳng mục đích của mình cũng là chuyện tốt, sợ là sợ hắn không có mục đích, như vậy ngược lại không dám hợp tác.

Hai người thương thảo, hôm đó phủ thành chủ liền ban một chiếu lệnh, hạ lệnh tất cả quyết định của các thành trấn đều thống nhất gửi tới phủ thành chủ, để thành chủ tạm thời đích thân xử lý, chuyện hệ trọng thì sẽ cùng bàn bạc với Thái thường thiếu khanh. Lại lệnh toàn thành đẩy sớm giờ giới nghiêm, tăng cường quân lực, cảnh giới nghiêm mật.

Bách tính cả thành ngạc nhiên không thôi, chiếu lệnh này vậy mà do Thái thường thiếu khanh soạn, quyền thành chủ đóng dấu.

Đi Trung nguyên một chuyến về đã hòa hợp vậy rồi ư? Không được quen cho lắm á….

Quan viên Mặc thành cũng đầu đầy dấu hỏi, mặc dù tâm tư Sư Vũ khó mà đoán được, nhưng đối phó Thái thường thiếu khanh, ngăn cản sự can thiệp của Trung nguyên trước nay chưa từng thay đổi, thế nay rốt cuộc là sao?

Thứ sử người khôn giữ mình, nhận được tin thì “bệnh không dậy nổi”, thần y nào cũng không trị được. Hoắc Kình thì suốt ngày trấn giữ biên giới, các quan viên không có đầu lĩnh, cứ thế đẩy Cát Bôn ra.

Ai kêu hắn được cưng sủng cơ chứ.

Cát Bôn hùng hùng hổ hổ đi tới phủ thành chủ, tiến vào thư phòng, thấy Sư Vũ ngồi sau án, đang đề bút viết thư, tay trái đỡ vạt áo thêu hoa văn tường vân của tay phải, tóc dài tùy tiện buộc lên, đuôi tóc kiều diễm chạm mặt bàn trước ngực.

Ánh mắt hắn dịch chuyển, bên cạnh chính là Tức Mặc Vô Bạch, người mặc bộ thường phục rộng rãi thoải mái, tóc để thả, tay cầm một thư hàm cẩn thận đọc, so ra còn nhàn nhã hơn cả Sư Vũ, không biết còn tưởng hắn mới là chủ nhân nơi này cơ đấy!

Hắn có chút nóng, tiểu tử này đã cho thành chủ uống mê dược gì, vậy mà chẳng mấy chốc địa vị đã thăng lên nhiều như vậy, tưởng như sắp ngồi ngang hàng với thành chủ luôn rồi.



Tức Mặc Vô Bạch ngẩng đầu trông thấy sắc mặt hắn, nội tâm liền hiểu rõ vài phần, đặt thư hàm trong tay xuống, cười bảo: “Cát hiệu úy là vì chuyện chiếu lệnh nên tới đây sao?”

Cát Bôn hoàn toàn phớt lờ hắn, chắp tay nói với Sư Vũ: “Thành chủ hạ lệnh, đám thuộc hạ không dám không theo. Chỉ là lúc lão thành chủ còn tại thế, trước giờ chưa từng có tiền lệ để người khác cùng thành chủ quyết định, thành chủ há lại đi tiên phong?”

Bút của Sư Vũ không hề ngừng, đầu cũng không ngước lên: “Lão thành chủ đã an nghỉ, đừng có chuyện gì cũng lấy người ra mà nói. Chiếu lệnh đã ban, các ngươi thân là thuộc hạ chỉ cần nghiêm chỉnh tuân thủ chiếu lệnh là được, không nên hoài nghi không cần hỏi quá nhiều.”

Cát Bôn trừng Tức Mặc Vô Bạch một cái: “Thành chủ có nỗi khổ tâm gì chi bằng cứ nói ra, nếu có kẻ ép buộc ngài, chúng thuộc hạ tuyệt đối sẽ không trơ mắt ngồi nhìn!”

Tức Mặc Vô Bạch sờ sờ mũi, nét mặt vô tội.

“Càn rỡ!” Sư Vũ ngước lên, gọi bên ngoài một tiếng, hai thị vệ lập tức tiến vào nghe lệnh: “Đưa Cát hiệu úy về phủ tự suy ngẫm! Không có sự cho phép của ta, nghiêm cấm ra khỏi phủ nửa bước!”

“………………” Cát Bôn cứng lưỡi á khẩu.

Tin tức nhanh chóng truyền ra, ngay cả Cát Bôn được thành chủ tin sủng cũng bị giam lỏng rồi, như vậy còn ai dám bày tỏ kháng nghị cơ chứ.

Vào tháng mười, mậu dịch đông tây lại bắt đầu trở nên nhộn nhịp. Mọi người đều gấp rút cố gắng bán hết hàng hóa trong tay trước khi vào đông.

Nhược Khương tấn công Mặc thành không thành, hiện giờ tự làm tự chịu, thời gian càng lâu thì càng gian nan, lại phái sứ thần tới hòa giải. Người đến lần này không phải ai khác, chính là hữu tướng Tề Chú.

Sư Vũ mặc huyền y, thấy Tề Chú được hạ nhân dẫn vào sảnh nghị sự thì khóe miệng khẽ nhếch lên.

Lần này Tề Chú cũng rất bất đắc dĩ, vốn ở Trung nguyên đã đắc tội Sư Vũ nên chột dạ, lại liếc thấy sắc mặt nàng thì đầu gối khẽ run rẩy, quay đầu nhìn, ấy vậy mà còn có cả Tức Mặc Vô Bạch, trong lòng càng cảm thấy không ổn.

Cánh cửa sau lưng lúc hắn đi vào liền đóng lại, phòng nghị sự vốn rộng, vị trí đầu chỉ cao hơn bậc thang bên dưới một chút, nhưng lúc này Sư Vũ ngồi đó, Tề Chú có cảm giác mình thấp hơn không chỉ một cái đầu, thực sự là y hệt cảm giác như khi gặp Gia Hi đế.

“Ây yo, không phải là hữu tướng đại nhân đấy sao, lâu quá không gặp.” Tức Mặc Vô Bạch cười tủm tỉm nhìn hắn, bộ dạng cứ như bạn cũ lâu ngày gặp lại: “Sớm biết là ngài thì ta đã đích thân ra đón, tại hạ nhất định sẽ xuất thành cung nghênh mười dặm luôn ấy.”

Tề Chú tự giễu: “Ờm, Thiếu khanh đại nhân cũng có mặt, thực sự khiến bổn tướng bất ngờ.”

Tức Mặc Vô Bạch cười nói: “Sao lại bất ngờ? Đại sự ở Mặc thành của cô cháu chúng tôi vẫn luôn do đôi bên tương trợ lẫn nhau, cùng nhau thương thảo bàn bạc mà.”

Sắc mặt Tề Chú u ám.

Sư Vũ nói: “Hiền chất vẫn nên trước để Tề tướng nói thử dự định bồi thường tổn thất của Mặc thành như thế nào đã.”

Tề Chú sửng sốt, giọng cũng cao lên mấy tông: “Bồi thường?”

“Đúng thế, từ xưa đến nay đàm phán hòa bình có khi nào lại không có bồi thường?” Sư Vũ cười lạnh: “Cũng đâu phải Mặc thành ta xâm nhập vào Nhược Khương ngươi.”

Mặc dù Mặc thành độc lập về quyền lực, lớn mạnh đến độ có thể cùng sứ thần ngoại quốc thương nghị nhưng trước giờ vẫn yêu cầu thông báo cho triều đình. Trong lòng Tề Chú biết rõ, đoán chừng hai người đang phô trương thanh thế nên trấn định tinh thần, đem lý do thoái thác đã nghĩ xong từ trước kể lể: “Thành chủ minh xét, lần này Nhược Khương nào phải cố ý, chỉ là vì truy bắt một kẻ đào binh nên mới tiến vào địa giới Mặc thành. Phía Mặc thành xuất công, Nhược Khương cũng không thể nào đưa mặt chịu đánh đúng không? Cho nên việc này nói tới nói lui chỉ là hiểu lầm mà thôi.”

Sư Vũ khẽ hất cằm, ánh mắt ngạo nghễ: “Nói vậy thì chúng ta còn phải bồi thường cho Nhược Khương ấy nhỉ?”

Tề Chú cười bảo: “Nào có, thành chủ có lòng là được, vạn sự dĩ hòa vi quý mà nhỉ.”

Sư Vũ không ừ không hử, quay sang hỏi Tức Mặc Vô Bạch: “Nợ trước đây bảo hiền chất tính thế nào rồi?”

Tức Mặc Vô Bạch rút từ trong tay áo ra một tờ giấy, đưa cho nàng: “Sớm đã tính xong.”



Sư Vũ mở ra xem, gật gật đầu, lệnh cho Túc Diên giao tới tay Tề Chú.

Tề Chú nhận bằng hai tay, không hiểu đầu cua tai nheo: “Đây là….”

“Con số Nhược Khương cần bồi thường, Tề tướng cứ từ từ xem, bồi thường xong thì mậu dịch cũng sẽ thông thương. Theo lời ngươi nói, vạn sự dĩ hòa vi quý mà nhỉ.” Sư Vũ mỉm cười đứng dậy, thong thả rời đi.

“………..” Tề Chú nhìn bóng lưng nàng mà cổ họng nghẹn ngào không thốt nên lời, hóa ra tốn nước bọt hết nửa ngày lại cũng như chẳng nói.

Tức Mặc Vô Bạch trái lại rất chi tốt bụng, còn đặc biệt tiễn hắn ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Hữu tướng đại nhân chi bằng hiến một điệu múa xoay người Hồ cho Quyền thành chủ đi, có khi nàng ấy cao hứng, số tiền cần bồi thường cũng bớt đi đấy.”

Gân xanh trên trán Tề Chú bỗng giật giật: “Thiếu khanh đại nhân đang nói gì thế? Ta đường đường là Hữu tướng một nước…”

Ngón trỏ Tức Mặc Vô Bạch đưa lên môi “suỵt” một tiếng: “Chính xác mà nói, ngài là hữu tướng của nước bại trận.”

Tề Chú nghiến răng nghiến lợi, hung hăng phất áo rời đi.

Nhược Khương bị chèn ép khiến người ta vui vẻ hơn bất cứ điều gì. Buổi tối Sư Vũ đặc biệt lệnh cho người chuẩn bị rượu cùng thức ăn, cùng Tức Mặc Vô Bạch ăn mừng.

“Tề Chú ngạo mạn, hôm nay ngươi chọc giận hắn, Nhược Khương e là có dị động.” Ăn được một nửa, Sư Vũ nói ra nghi ngờ của mình.

Tức Mặc Vô Bạch dừng đũa: “Sở dĩ chiến sự của Nhược Khương với Mặc thành lần này có thể nhanh chóng bình ổn như vậy cũng là vì hậu cần không đủ. Những tiểu quốc Tây vực khác không hề giúp hắn, chỉ cần chúng ta mau chóng phái đặc sứ tới các quốc gia xung quanh, tạo quan hệ vững chắc thì Nhược Khương nhất định không dám hành động thiếu suy nghĩ, Kiều Định Dạ cũng sẽ có cố kỵ.”

Sư Vũ nhìn trái ngó phải, vừa hay trong phòng chỉ có Túc Diên cùng Đỗ Tuyền, “Nhưng Mặc thành tùy tiện phái sứ thần, sẽ bị định tội mưu phản.”

Tức Mặc Vô Bạch cười cười: “Không sao, ta đích thân đi một chuyến là được, cũng không cần thân phận sứ thần.”

Sư Vũ quan sát hắn từ trên xuống dưới một lượt, vui vẻ cười gắp một đũa thức ăn đặt vào trong bát hắn: “Vô Bạch biết điều như thế, thật sự khiến ta cảm động. Nếu không có Mặc thành chắn ngang, ta nhất định sẽ kết bạn với ngươi.”

Tức Mặc Vô Bạch đùa nghịch chung rượu, cười nhìn nàng: “Ta chỉ cần người đối xử với nhau thành thật.”

Sư Vũ nhịn không được bật cười thành tiếng: “Đó là đương nhiên.”

“Không, vẫn không đủ.”

“Hửm?”

Tức Mặc Vô Bạch bỗng lấy lại tâm trí, lắc lắc đầu, bắt đầu cầm đũa: “Không có gì…”

Hôm sau Tức Mặc Vô Bạch liền quần áo chỉnh tề muốn xuất thành. Trước khi khởi hành, hắn tới thư phòng tạm biệt Sư Vũ, không gặp nàng nhưng lại thấy hạ nhân ôm thư họa tiến vào.

Sư Vũ trao cho hắn quyền quyết sách, địa vị hiện tại của hắn đương nhiên cũng không như trước, hạ nhân không gặp Sư Vũ liền đem cuộn tranh giao tới tay hắn.

Tức Mặc Vô Bạch mở ra xem, vẫn là tranh họa Sư Vũ, lần này là dáng vẻ nàng nhu mì mặc váy, sau lưng là mỹ cảnh núi giả sông nước trùng điệp, nàng tựa vào hành lang, mỉm cười rạng rỡ. Bên cạnh đề một câu thơ tình tình ý triền miên, lạc khoản không phải Kiều Định Dạ thì còn ai.

Hắn chẹp chẹp lắc đầu, suýt nữa thì nôn ra nước chua, bỗng dưng cao hứng, lập tức trải giấy mài mực, vén áo ngồi xuống, đề bút chấm mực, chiếu theo bức tranh của Kiều Định Dạ họa lại một bức, nhưng thần thái trong đôi mắt của nhân vật có thay đổi. Phong cảnh sau lưng cũng biến thành dải núi mênh mông xa xa, trông giống như Sư Vũ đang tựa vào lan can phóng mắt ngắm nhìn ra xa. Sau đó thì thoải mái viết tên, ấn lên ấn ký của mình, kêu người gửi tới Đô hộ phủ.

Không lâu sau Sư Vũ nhận được thư của Kiều Định Dạ, trong thư hắn bày tỏ vẫn là kỹ năng họa của Tử Huyền hơn một bậc, chỉ vài nét bút đã miêu tả xuất sắc thần thái của Sư Vũ, khiến hắn tự biết xấu hổ.

Sư Vũ không hiểu gì hết, viết thư hỏi Tức Mặc Vô Bạch rốt cuộc là chuyện gì, hắn đường hoàng hồi âm, đây là để Kiều Định Dạ biết Mặc thành đã có chỗ cho hắn, không có cơ hội thừa dịp chen vào, vừa hay cũng để hắn biết kiêng dè một chút.

Hợp tình hợp lý, Sư Vũ không có lời nào phản bác.