Thư Kiều Nguyệt Linh đương nhiên vẫn là vì câu trả lời cho việc bàn lần trước, mặc dù mới qua mấy ngày nhưng với nàng ấy mà nói thì đã cách lâu lắm rồi.
Tức Mặc Vô Bạch thật sự rất chi phản cảm đối với cách lôi kéo này của Kiều Định Dạ, sau bữa tối thì viết thư hồi âm, dùng lý do giống với khi thoái thác các đại quan quý nhân trước đây – hôn nhân đại sự vẫn cần có sự đồng ý của trưởng bối thì mới có thể cân nhắc.
Thị vệ rất nhanh liền đem tin tức về thư hồi âm của hắn gửi tới tai Sư Vũ.
Nàng tựa vào cửa sổ thất thần nhìn trời hồi lâu, bỗng sực nhớ ngày mai chính là lễ Cáp Lan, ban đêm trong thành sẽ rất náo nhiệt liền kêu Túc Diên tới thay y phục cho mình, chuẩn bị ra ngoài.
Túc Diên biết nàng muốn giữ hiếu ba năm với lão thành chủ, bình thường chỉ mặc màu trắng hoặc màu tối nên liền chọn một bộ y phục màu trắng ngà nhưng Sư Vũ lắc đầu, tự chọn một chiếc váy lụa màu đỏ tươi thắt eo cao, bên ngoài choàng vải sa trắng, đến tối ánh đuốc chiếu rọi liền tựa như làn nước long lanh óng ánh. Vải choàng mềm mại lại trắng như tuyết, ngay cả hoa văn trên bề mặt cũng là hàng thêu.
Sau đó nàng ngồi đối diện kính trang điểm, tô vẽ đánh phấn, chải búi tóc song kế, sau khi trang điểm xong thì tự ngắm mình trong gương, Túc Diên đứng cạnh đã ngắm đến ngây ngẩn.
Sư Vũ quay đầu cười mắng: “Ngây ra gì đó? Đi mời Tức Mặc Vô Bạch, bảo hắn theo ta đi cho biết việc quan trọng của Mặc thành.”
Túc Diên hấp tấp chạy đi truyền lời, Tức Mặc Vô Bạch vui vẻ nhận lời.
Sư Vũ ra khỏi cửa phủ thì thấy hắn đang đứng cạnh xe ngựa, lắc đầu nói: “Không ngồi xe, ngươi và ta tự đi thì mới thú vị.”
Tức Mặc Vô Bạch thấy thị vệ theo sau nàng đều đã đổi sang thường phục, hắn nhận lấy đèn lồng trong tay Đỗ Tuyền: “Được đó, ta lần đầu tiên biết ngày lễ này, cũng chỉ có thể nghe người.”
Sư Vũ quay đầu khoát tay, nhóm thị vệ lập tức lùi ra xa một khoảng.
Tức Mặc Vô Bạch bước đến gần, lúc này mới nhìn rõ nàng, ánh mắt lướt qua mấy lần mới thu về, nhấc tay nói: “Đi thôi.”
Khu vực quan ở hết sức yên tĩnh, nhưng có thể thấp thoáng trông thấy đường phố xa xa đèn đuốc sáng rực. Tức Mặc Vô Bạch nghe nhóm thị vệ nói bắt đầu từ tối nay, trong suốt một tháng Mặc thành đều không có giới nghiêm, xem ra thật sự là vậy.
Con đường đi xuống quanh co uốn lượn, Sư Vũ bước đi không nhanh không chậm, nhưng Tức Mặc Vô Bạch vẫn không quen đi con đường thế này, bất giác đi có hơi nhanh, vì vậy được một đoạn thì dừng lại đợi nàng.
Mỗi lần Sư Vũ ngẩng lên đều có thể thấy hắn cầm lồng đèn đứng phía trước, tay áo trắng rộng theo cơn gió nhẹ nhàng tung bay góc áo, sau lưng ngược sáng, hắt xuống chiếc bóng ấm áp dịu dàng.
Lúc sắp tới phố buôn bán, tiếng cười nói, tiếng trẻ con đuổi nhau đùa nghịch vang vọng cùng mùi thức ăn thơm phức xộc vào.
Tức Mặc Vô Bạch nói với Sư Vũ: “Người tham dự rất đông, người phải theo sát ta, đừng để bị chen chúc tách ra.”
Đôi mắt Sư Vũ long lanh tựa sóng nước, tiếng cười như thể hờn dỗi: “Ta cũng đâu phải trẻ con.”
Tức Mặc Vô Bạch cười cười, bước vào phố lớn.
Trên phố quả nhiên rộn ràng nhộn nhịp, toàn người là người. Gần như cả một con đường đều là người bán hoa Cáp Lan, phía trước có biểu diễn tạp kỹ, còn có đồ ăn, đường phố vốn dĩ rộng rãi có vẻ chật chội vô cùng. Đêm thu càng thêm lạnh, nhưng nơi này lại hoàn toàn không cảm giác được.
Tức Mặc Vô Bạch từng dạo họp chợ kiểu này ở Trường An, ở Nhuận Châu, nhưng lại rất khác với nơi này, đương nhiên cảm thấy vô cùng mới mẻ. Thấy trước mặt có vài pháp sư Tát Mãn đang vây quanh một người tụng tụng niệm niệm làm pháp sự, hắn liền chen qua xem thử, chẳng qua nháy mắt bỗng nhớ tới Sư Vũ liền ngoảnh đầu nhìn, nhưng nào còn thấy bóng dáng nàng.
Hắn lập tức quay lại, tìm kiếm suốt dọc đường, nhưng nữ tử nơi này phần lớn đều che mặt, chỉ dựa vào phục sức để tìm thì như mò kim đáy biển, nếu như trực tiếp gọi nàng thì lại sợ sẽ kinh động đến bách tính toàn thành.
Tìm một hồi lâu, đừng nói là Sư Vũ mà ngay cả một thị vệ cũng không thấy đâu. Hắn có chút hối hận, lúc đi nên khuyên nàng dẫn theo Túc Diên.
Trên đường có bách tính nhận ra hắn, gọi hắn một tiếng, hắn cũng không có lòng dạ nào đáp lại, lập tức nhanh chân tránh đi, đứng ở một góc, ánh mắt quét qua người qua kẻ lại.
“Ây yo, đây không phải….” Một người vọt tới trước mặt hắn, nói được nửa câu, trông thấy nét mặt hắn thì liền im bặt.
Tức Mặc Vô Bạch quan sát người đó từ trên xuống dưới một lượt. Một thanh niên trắng trẻo tuấn tú, có chút quen quen, nhớ lại giọng nói vừa rồi thì mới phản ứng: “Hình tiên sinh à, ngươi vẫn ở Mặc thành? Gặp quen đủ hình đủ dạng của ngươi, ngược lại không nhận ra gương mặt của chính ngươi đó.”
Hình Việt hừ hừ một tiếng, vẻ mặt đắc ý: “Ta đã từ Trường An quay về.”
Ánh mắt Tức Mặc Vô Bạch vẫn đảo quanh đám đông như cũ, thuận miệng “ừ” một tiếng.
Hình Việt giơ tay huơ huơ trước mắt hắn: “Ngươi không hỏi ta đi Trường An làm gì à?”
“À, ngươi đi làm gì?”
“Hahahahaha, ta dùng danh hào của Thái thường thiếu khanh ngươi….” Giọng hắn bỗng nhiên hạ thấp, áp sát bên tai Tức Mặc Vô Bạch: “Trà trộn vào cung, còn gặp được bệ hạ. Gương mặt này của Thiếu khanh đại nhân thực sự hữu dụng, không cần lệnh bài cũng có thể nhập cung, không hổ là hồng nhân bên cạnh bệ hạ nha!”
“Ừm.” Tức Mặc Vô Bạch vẫn thờ ơ trả lời như cũ.
Hình Việt có chút cụt hứng, lạnh mặt nói: “Vốn còn định báo với ngươi tin tức Nhược Khương, nhưng ngươi đã chẳng có lòng nghe thì ta đi đây.”
Tức Mặc Vô Bạch lấy lại tâm trí, vội kéo hắn: “Tin gì?”
Lúc này Hình Việt mới hài lòng, húng hắng cổ: “Phía Nhược Khương tung tin khắp nơi, nói ngươi và thành chủ tạm thời nhìn thì có vẻ quan hệ hòa thuận như vậy, nhưng thực tế thì….” Hắn ngó trái ngó phải, lại kề sát tai Tức Mặc Vô Bạch, “Thực tế thì quan hệ mập mập mờ mờ, cùng chung một giuộc, cấu kết làm việc xấu.”
Tức Mặc Vô Bạch nhíu mày: “Lời này là thật?”
Hình Việt gật đầu như giã tỏi: “Nội tử vừa từ đó trở về, biết ta quen biết ngươi nên kể tin này với ta. Nói đã truyền khắp Nhược Khương quốc, mấy quốc gia Tây vực khác cũng có tin đồn này, đoán chừng không bao lâu sẽ truyền tới Mặc thành, sau đó truyền tới Trung Nguyên đấy!”
Nói xong, hắn thở dài, vỗ vỗ vai Tức Mặc Vô Bạch: “Ta nói này, nhân lúc sự việc chưa lan truyền rộng rãi, mau chóng nghĩ cách khống chế đi.”
Tức Mặc Vô Bạch hỏi: “Khống chế như thế nào?”
Hình Việt ngẫm nghĩ: “Đơn giản, mau chóng cưới thê tử là xong.”
“…………”
“Muội và Tức Mặc Vô Bạch cùng tới ư?” Ở đầu phố, vài người lực lưỡng bao vây xung quanh một chiếc xe ngựa, bên trong truyền ra tiếng nói trầm thấp của A Chiêm.
“Ừm,” Sư Vũ nói: “Ta dẫn hắn đi xem cho biết.”
Ngữ khí của A Chiêm có chút không vui: “Muội giám sát ta chặt chẽ nhưng cả ngày lại sớm chiều chung đụng với hắn.”
Sư Vũ bật cười, “Lớn chừng này rồi, mùi giấm dữ quá.” Nàng vén màn xuống xe, căn dặn: “Thời gian không còn sớm, mau quay về đi, trễ thì Hoắc thúc thúc sẽ sốt ruột.”
Tay A Chiêm đỡ màn xe, lộ ra nửa gương mặt, lưu luyến nhìn nàng một lúc, cuối cùng vẫn nghe lời ngồi trở lại.
Hình Việt đến đi như gió, nhân lúc Tức Mặc Vô Bạch đang ngẩn ngơ thì đã không thấy đâu. Hắn tập trung tiếp tục tìm Sư Vũ, góc áo bỗng dưng bị kéo nhẹ, quay đầu sang, trông thấy Sư Vũ đang sống động đứng sau lưng hắn.
“Người đi đâu vậy?”
Sư Vũ cụp mắt: “Hiền chất đi nhanh như vậy, ta làm sao đuổi kịp?”
Tức Mặc Vô Bạch nhìn vào mắt nàng, bất giác mềm lòng, cúi đầu thấy nàng vẫn đang níu góc áo mình thì dịu giọng nói: “Vậy ta đi chậm một chút là được.”
Sư Vũ theo hắn cất bước đi về trước. Bởi vì đông đúc nên nửa người dán sát vào hắn, cười bảo: “Sau này hiền chất chắc chắn sẽ rất cưng chiều phu nhân nhà mình.”
“Đó là đương nhiên, trên đời này người thương yêu nữ tử như ta không nhiều đâu.” Lời lẽ mặt dày mày dạn như thường ngày, nhưng vào lúc này, miệng hắn thốt ra mà có chút lòng dạ không yên.
“Vậy ngươi chịu khó thương yêu cô cô, bớt đấu đá với ta đi.”
Tức Mặc Vô Bạch không lên tiếng.
Đi đến phía trước, có vài sạp hàng bày bán hoa Cáp Lan. Sư Vũ buông tay bước qua đó, Tức Mặc Vô Bạch đang định theo sau, nhưng thấy nàng chỉ mua bông hoa rồi lập tức quay về, một tay vẫn kéo tay áo hắn như trước, một tay đưa hoa cho hắn.
Tức Mặc Vô Bạch sửng sốt: “Cho ta?”
“Đúng vậy, không phải hôm nay ngươi đã tặng ta một đóa mẫu đơn ư?” Sư Vũ nhét hoa vào lòng bàn tay hắn, cười nói: “Nếu sau này có cơ hội đến Trường An lần nữa, ngươi trồng mẫu đơn thật cho ta nhé, ta còn chưa từng thấy mẫu đơn thật bao giờ.”
“Được.” Tức Mặc Vô Bạch cẩn thận cất đóa hoa vào tay áo, nội tâm cuồn cuộn, nhưng mặt không chút dao động.
Lễ Cáp Lan nhộn nhịp, ở Mặc thành thậm chí còn nô nức hơn cả ngày tết. Hiện nay biên giới có nghiêm lệnh, khách ngoài đến từ phía Tây vực ít đi rất nhiều, nhưng mặc dù như vậy thì vẫn vô cùng náo nhiệt tựa như nước sôi ùng ục.
Đông người thì lắm sự, hiện giờ Sư Vũ lại đích thân giải quyết tất cả mọi việc, chuyện cần xử lý trong tay nhiều như lông trâu.
Tức Mặc Vô Bạch không cách nào giúp nàng, hắn đang bận rộn giao thiệp với Nhược Khương. Đầu năm nay, thúc giục tặng lễ cũng không dễ, cho dù là bồi thường cũng như vậy. Thực ra hắn biết Nhược Khương sẽ không giao tiền, bắt đầu tung tin đồn lời ong tiếng ve về hắn và Sư Vũ, nào có thái độ sẽ giao tiền chứ.
Sau khi toàn thành nhộn nhịp vài ngày, từ Trung nguyên có khách quý tới.
Sư Vũ đang ở thư phòng xử lý sự vụ, nghe Túc Diên báo huynh muội Kiều Định Dạ đến Mặc thành thì phản ứng đầu tiên của nàng là cau mày.
Chưa tới một canh giờ, hai người họ đã đến cửa phủ. Sư Vũ sai người dọn dẹp một chút, gặp họ ở thư phòng.
Kiều Định Dạ một thân hắc y, khoác áo choàng rộng, bước chân nhanh nhẹn tiến vào thư phòng, cười chắp tay nói: “Sư thành chủ, đã lâu không gặp.”
Sư Vũ ngồi quỳ không hề đứng dậy, chắp tay đáp lễ: “Đa tạ Đại đô hộ quan tâm, mọi việc đều tốt.”
Kiều Nguyệt Linh theo sau huynh trưởng bước vào, hôm nay vậy mà lại mặc váy áo có tay rộng phấp phới, màu vàng tươi sáng khiến sắc mặt nàng ấy cũng rạng ngời hơn nhiều. Nàng ấy hành lễ với Sư Vũ, cúi đầu không nói lời nào, dường như có hơi xấu hổ.
“Kiều cô nương sao vậy?” Sư Vũ cười nhìn sang Kiều Định Dạ: “Ta lần đầu tiên thấy Kiều cô nương như vậy đấy.”
Kiều Định Dạ cười ha ha ngồi xuống, nhận lấy chung trà Túc Diên đưa: “Hôn nhân của nữ tử, muội ấy xấu hổ ấy mà.”
Cảm xúc Sư Vũ thoáng thay đổi: “Hửm? Thì ra là có tin mừng, không biết Kiều cô nương định gả cho ai?”
Kiều Định Dạ nhấp ngụm trà, chăm chú nhìn nàng: “Thực không dám giấu, Kiều mỗ nghiêng về Tử Huyền, xá muội cũng có ý với hắn. Chẳng qua hắn nói hôn nhân đại sự cần phải thông qua trưởng bối, ta đành phải mặt dày tới gặp Sư thành chủ.”
“Thì ra là vậy.” Một tay Sư Vũ siết chéo áo, hận không thể nhéo tên Tức Mặc Vô Bạch này, loại chuyện như vậy cũng không biết xấu hổ mà đùn đẩy cho nàng!
Tác giả có lời muốn nói: Sư Vũ: Cưới vợ cũng hỏi ta, thế ngươi làm gì?
Tức Mặc Vô Bạch: Không hỏi nàng thì không cưới được mà.