Nhất Thành Xuân Lộng

Chương 35



Chuyển ngữ: Mic

Trời đổ tuyết lớn suốt nửa tháng vẫn không hề dừng lại, phía Tây vực đã trắng xoá một màu. Qua Ninh Sóc, Tức Mặc Vô Bạch tạm thời dừng chân ở trạm dịch, đường xá khó đi, chỉ có thể chờ thời tiết tốt lên lại lên đường.

Sáng sớm thức dậy, Đỗ Tuyền bưng nước ấm đến cho hắn rửa mặt, nhưng lòng lại có chút không yên, cứ luôn hướng mắt ra cửa nhìn trái liếc phải, lúc bưng nước đi còn lén lút che cửa lại, cứ như sợ hắn sẽ phát hiện ra điều gì.

Tức Mặc Vô Bạch trông thấy nhưng cố ý không có biểu hiện gì đặc biệt, chờ hắn đi rồi thì bước tới cửa kéo mạnh cánh cửa, sững sờ.

Sư Vũ tựa người bên cửa, chóp mũi đỏ ửng vì lạnh, cách ăn mặc so với bình thường đẹp hơn rất nhiều. Toàn thân đều giấu bên dưới áo choàng, trông có hơi mũm mĩm.

Hắn quá đỗi kinh ngạc, đứng ngây ra không thốt lên được câu nào.

Sư Vũ tiến tới tựa vào ngực hắn, nhẹ giọng nói: “Ngươi cứ thế mà đi, ta thực sự không đành lòng.”

Tâm trạng vốn kích động của Tức Mặc Vô Bạch khi nghe thấy câu này nháy mắt liền dằn xuống, đưa tay nâng cằm nàng lên, ép nàng ngẩng mặt, cười tủm tỉm nói: “Thật ra ta cũng lưu luyến người đó.” Nói rồi định cúi đầu hôn nàng.

Sư Vũ bỗng đẩy mạnh hắn ra, vừa “xùy xùy xùy” tránh vào góc phòng vừa hốt hoảng gào lên: “Diễn không nổi nữa, ngươi thật sự xuống mồm được á!” Ấy vậy mà lại là giọng nam trong trẻo.

Tức Mặc Vô Bạch hừ một tiếng: “Ngươi đúng là giả nữ đến nghiện rồi, không thể tới gặp ta một cách bình thường được ư?”

Đối phương cởi áo choàng, coi như là nữ thì trong nháy mắt vóc dáng này rõ ràng cũng quá cao lớn. Hắn tiện tay dùng áo choàng lau lớp trang điểm trên mặt, dung mạo vốn có dần dần lộ rõ đường nét, trừ Hình Việt thì còn có thể là ai.

“Ta biết ngay ngươi và Sư thành chủ có gì đó, ui choa, thật sự bị ta lừa rồi.” Hắn ngồi xuống bàn, tự rót cho mình chung trà nóng, hết sức đắc ý cười nói.

Tức Mặc Vô Bạch ngồi xuống cạnh hắn, sát lại gần nhìn mặt hắn: “Ta vẫn luôn muốn hỏi ngươi, thuật hóa trang này của ngươi rốt cuộc là học được từ đâu? Nếu không phải dáng người quá rõ ràng, giọng nói cũng không đủ mềm mỏng, chỉ nhìn mặt thì thật sự có thể lừa người khác.”

Ước chừng là tâm lý còn khiếp đảm nên Hình Việt lùi người về sau đối diện với hắn, dáng vẻ không mấy vui khi hắn sát lại gần, “Đây là chén cơm của ta, sao có thể cho ngươi biết chứ? Chẳng qua ngươi nói cũng đúng, ta thật sự bởi vóc dáng và giọng nói cho nên không dễ dàng hóa trang thành nữ.” Nói rồi hắn đập mạnh bàn: “Đừng có mà ngắt lời, chúng ta tiếp tục bàn về chuyện của ngươi và Sư thành chủ.”

Tức Mặc Vô Bạch cao giọng hô: “Người đâu, có thích khách!”

“Nè, đừng đừng đừng!” Hình Việt cuống quýt xua tay: “Không nhắc nữa, không nhắc nữa!”

Tức Mặc Vô Bạch cười một tiếng, ung dung dùng bữa sáng: “Nếu không phải ngươi hóa trang như vậy thì thật sự sẽ không thể vào trong. Ta cần nhắc nhở các thị vệ lưu ý một chút, nếu ngươi thật sự là thích khách thì mạng của ta đã không kéo dài như vậy.”

Hình Việt chống má: “Nói đến thích khách, gần đây Mặc thành canh phòng ra vào nghiêm ngặt lắm. Sư thành chủ dường như đang truy lùng thích khách, nghe nói đã hạ lệnh muốn đuổi tận giết tuyệt tộc Sa Đà. Nàng ấy đối với vị tân thành chủ kia quả thực không có gì để chê. Nếu như đổi giới tính, ta mà là nữ ấy à, thật sự hận không thể gả cho nam tử quyết đoán như vậy.”

Tức Mặc Vô Bạch nhếch khóe môi, không lên tiếng.

Hình Việt lại áp đến gần: “Ngươi không điều tra lai lịch của vị tân thành chủ này à? Thật sự cứ thế từ bỏ?”

Tức Mặc Vô Bạch gác đũa, đứng dậy bước ra sau bình phong, một lúc sau thì trở lại, trong tay cầm một quyển sổ: “Trước khi ta rời phủ thành chủ đã tới Xuy Tuyết Các, nơi ở trước đây của thành chủ phu nhân tìm kiếm, trong đây ghi chép vài điều về cuộc sống thường ngày của bà ấy. Theo ta đoán, Tức Mặc Đàm không phải do thành chủ phu nhân sinh, nhưng Tức Mặc Ngạn lại chỉ có một thê tử, ắt hẳn là con riêng của ông ta. Tướng mạo của hắn không thể giả được, chẳng qua biết thêm được một chút tóm lại là chuyện tốt.”

Hình Việt hất cằm: “Có cần tại hạ giúp đỡ gì?”

“Đang chờ câu này của ngươi đó, có điều……….” Tức Mặc Vô Bạch vừa động não vừa cân nhắc nói: “Lần này đổi hướng suy nghĩ, Tức Mặc Đàm được che giấu lâu như vậy, nhất định không chỉ bởi vì nguyên nhân sức khỏe không tốt.”

Hình Việt thấy dáng vẻ này của hắn thì liền hối hận, ăn no rửng mỡ chạy tới trêu chọc hắn làm gì? Aizzz, tóm lại chẳng có gì hay!

Ngày hôm sau tuyết ngừng, Tức Mặc Vô Bạch không muốn nán lại trạm dịch lâu, hạ lệnh bỏ xe cưỡi ngựa, tiếp tục lên đường.

Hình Việt và hắn đều là người phương Nam, nhưng không như hắn luyện võ nên thân thể tráng kiện, gặp thời tiết kiểu này thật sự là nuốt không vô, ở trên lưng ngựa vẫn luôn run cầm cập. Hắn trông thấy bên đường có người dựng biển bán canh nóng thì liền chạy phốc qua đó muốn một chén.

Tức Mặc Vô Bạch kiên nhẫn chờ hắn, thủ lĩnh thị vệ đi tới cạnh nhỏ giọng nhắc nhở, dường như có người bám theo bọn họ đã lâu.

Hắn quay đầu ngựa, quan sát xung quanh nhưng không trông thấy bất cứ ai, trong lòng liền gióng lên hồi chuông cảnh giác, thúc ngựa đi tới trước sạp hàng, lôi Hình Việt dậy.

Hình Việt giật mình, ngấu nghiến ăn hết nửa bát canh nóng còn lại liền xoay người lên ngựa, khép chặt áo choàng tiếp tục cùng hắn lên đường.

Toàn bộ đội ngũ yên lặng di chuyển hồi lâu, lúc trời sập tối thì tiến vào lãnh thổ Trung Nguyên. Tức Mặc Vô Bạch cố ý không dừng chân ở trạm dịch, chịu rét chịu lạnh tiếp tục lên đường.

Đằng sau dần dần lộ ra dấu vết của người đi theo, thị vệ bẩm báo nói đối phương hẳn là chỉ có một người một ngựa, vết móng ngựa nông, có khả năng là nữ.

Ánh trặng sáng ngời chiếu rọi cả vùng tuyết trắng, bốn bề sáng rực.

Tức Mặc Vô Bạch lệnh cho tất cả mọi người trốn trong rừng cây, chờ đợi hồi lâu, cuối cùng đã đợi được nữ tử đó cưỡi ngựa đi tới thì giục ngựa phóng ra, đối phương lập tức rút kiếm, hết sức nhanh nhạy.

Hắn kéo cương dừng lại, quan sát người đó từ trên xuống dưới một lượt, cười nói: “Nhìn vóc dáng dường như là Kiều cô nương nhỉ.”

Người trên ngựa cởi mũ trùm, lộ ra gương mặt lạnh lùng.

Tức Mặc Vô Bạch thở dài: “Kiều cô nương có việc gì thì cứ đường đường chính chính xuất hiện, sao phải theo đuôi như vậy? Suýt nữa khiến tại hạ tưởng nhầm là kẻ quấy rối rồi đó.”

Kiều Nguyệt Linh hừ lạnh: “Ta theo đuôi ngươi? Ngươi thật sự biết cách chắt lọc, chẳng qua là ta muốn tới Trung nguyên, vừa hay cùng đường với ngươi mà thôi.”

Tức Mặc Vô Bạch bĩu môi: “Vậy được rồi, coi như ta làm điều thừa.”

Hắn quay đầu ngựa trở về chỗ đội ngũ. Kiều Nguyệt Linh vẫn như trước chậm rãi theo sau, không có ý định chạy lên trước cùng đồng hành.

Hình Việt gióng ngựa chạy qua, run cầm cập hỏi: “Cô nương này có ý với ngươi à?”

Tức Mặc Vô Bạch cười cười: “Đại khái là vậy.”

“Hầy, theo ta thấy á, nàng ta tốt hơn Sư thành chủ.”

Tức Mặc Vô Bạch lườm hắn.

Hình Việt chế nhạo: “Ngươi đừng trách ta lắm lời, nói thật, ngươi quá thông minh, nên hợp với cô nương như vậy. Trông có hơi lạnh lùng nhưng tuyệt đối không thoát khỏi lòng bàn tay ngươi. Sư thành chủ quá khôn khéo, hai kẻ thông minh ở bên nhau, không mệt ư?”

Tức Mặc Vô Bạch cười tủm tỉm vỗ vai hắn: “Được rồi, đừng lừa ta, ta sẽ không mắc mưu đâu.”

Nét mặt Hình Việt suy sụp, làu bàu bỏ đi.

Toàn bộ Mặc thành hiện giờ cảnh giác đề phòng, phòng thủ kiên cố, đừng nói là các quốc gia Tây vực, ngay cả Trung nguyên muốn ra vào cũng có phần khó khăn.

Tộc Sa Đà dạo gần đây bắt đầu âm thầm di chuyển, ai cũng không ngờ được một nữ tử yếu ớt như nàng lại có thể quyết đoán như vậy. Mặc dù mệnh lệnh nói sẽ không gây tổn hại đến bách tính vô tội, nhưng mọi người vẫn không an tâm.

Gia Hi đế nhận được tin, trong lòng liền suy tính, đúng lúc Tức Mặc Vô Bạch về tới Trường An, hắn chỉ có thể tạm thời gác lại chuyện này, triệu Tức Mặc Vô Bạch vào cung diện kiến.

Tức Mặc Vô Bạch còn chưa kịp về nhà thì đã trực tiếp vào cung, quan phục cũng không kịp thay, thường phục bởi vì gấp rút lên đường mà nhuốm cát bụi, vào tới ngự thư phòng liền vén áo quỳ xuống.

“Vi thần vô năng, chưa thể hoàn thành mật lệnh của bệ hạ, mong bệ hạ trách phạt.”

Gia Hi đế bước tới đỡ hắn dậy, “Chuyện này không trách ngươi được, là trẫm quá nóng lòng, chiếu lệnh ngược lại đã cho bọn họ cơ hội.” Hắn thở dài: “Chuyện đã tới nước này, đừng nhắc nữa.”

Tức Mặc Vô Bạch cúi đầu: “Tạ bệ hạ.”

Gia Hi đế cho toàn bộ cung nhân lui xuống, nói với hắn: “Hiện giờ Mặc thành cũng coi như đại cục đã định, chỉ là Tức Mặc Đàm được Tức Mặc Ngạn bảo hộ nhiều năm như vậy, e là có mục đích khác.”.

||||| Truyện đề cử: Rể Ngoan Xuống Núi Tu Thành Chính Quả (Rể Ngoan Giá Đáo) |||||

Tức Mặc Vô Bạch không hẹn mà cùng chung suy nghĩ với hắn, nhưng không hề lên tiếng.

Gia Hi đế thấy hắn gầy đi không ít, nhất thời cảm khái vỗ vai hắn: “Được rồi, không nhắc Mặc thành nữa. Thời gian qua ngươi cũng vất vả rồi, lần này quay về nghỉ ngơi thật tốt một thời gian đi, Trẫm tự có tính toán.”

Tức Mặc Vô Bạch đáp vâng, lui ra.

Trăng Trường An dường như rất xa, mông lung mờ ảo, tựa như nhấc bút vẽ nên liền bị ngấm hơi nước. Không như Mặc thành, gần ngay trước mắt, vừa to vừa tròn, vĩnh viễn khiến người ta có một loại ảo giác đưa tay liền có thể chạm tới.

Hắn chậm rãi cất bước ra khỏi cổng cung, không ngờ lại chạm mặt Kiều Nguyệt Linh.

“Ồ, Kiều cô nương, lần này lại thuận đường à?” Hắn như cười như không.

Kiều Nguyệt Linh liếc mắt khinh bỉ: “Ta nhập cung diện kiến thái hậu mà thôi.” Nàng bước qua, tựa như vô tình nói với hắn: “Ta nghe nói rồi, Mặc thành qua rồi thì cho qua đi, cũng không phải chuyện to tát gì, làm Thái thường thiếu khanh cũng không có gì không tốt.”

Tức Mặc Vô Bạch gật đầu, cười đáp: “Đa tạ Kiều cô nương khai sáng, chỉ là cô và ta gặp nhau lại không động thủ nữa, thật sự không quen.”

“Ngươi……….” Kiều Nguyệt Linh giật lấy bội kiếm của mình trong tay thị vệ gác cổng, nhanh chóng rút ra, Tức Mặc Vô Bạch vội nhảy phốc lên ngựa chuồn mất.

Không lâu nữa là hết năm, A Chiêm làm tân thành chủ, tất nhiên cần có một vài hoạt động, ở trước mặt quan viên toàn thành và bách tính cần có quang vinh.

Chuyện thích khách vẫn như cũ không có tiến triển. Sư Vũ hết cách, đành phải tạm thời gác lại, bắt tay chuẩn bị công việc cuối năm.

Thế nhưng triều đình lúc này lại gửi chiếu lệnh, quan viên các nơi khắp cả nước đều phải vào đô báo cáo, tân thành chủ vừa mới nhậm chức, nên vào kinh đô diện kiến bệ hạ.

Sư Vũ cầm chiếu lệnh mà đầu óc rối bời không biết làm sao. A Chiêm chỉ đi vài bước đã mệt tới thở hồng hộc, sao có thể một đường bôn ba xóc nảy tới Trường An? Huống chi hiện tại còn có người muốn mạng huynh ấy, xuất hành nguy hiểm sẽ càng lớn.

Hoàng đế đúng là biết cách khó dễ người khác. Nhưng nếu không đi, chính là đứng ở phía đối lập với triều đình, không có lợi cho Mặc thành.

Nàng nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có nàng thay hắn đi là thích hợp nhất, vì vậy hôm đó liền tới Hoắc phủ bàn bạc việc này với Hoắc Kình.

Tức Mặc Vô Bạch ở Trường An, nàng lo lắng A Chiêm sẽ suy nghĩ lung tung nên chỉ có thể giấu hắn, nói là chuyến này ra ngoài muốn đi tuần tra các trấn khẩu xung quanh, thuận tiện tra xét manh mối vụ thích khách.

Hôm lên đường, A Chiêm tiễn nàng ra tận ngoài phủ, lưu luyến không rời: “Sớm ngày trở về, ta không muốn năm nay lại một mình đón năm mới.”

Sư Vũ cười nói: “Không phải còn có Hoắc thúc thúc ư?”

“Sao có thể giống nhau, muội là người thân nhất trên đời này của ta.”

Ánh mắt Sư Vũ thoáng dao động, an ủi hắn: “Được, ta sẽ nhanh chóng quay về, yên tâm đi.”

A Chiêm tiễn nàng lên xe ngựa, còn nắm tay nàng, ngón tay bị gió buốt đến đông cứng. Sư Vũ kéo tay áo che chắn kỹ cho hắn, buông tay nói: “Quay về đi, đừng để bị lạnh.”

Hắn lắc đầu, dõi mắt nhìn theo mãi tới khi xe ngựa rời đi thì mới để Quyên Huệ dìu mình quay lại trong phủ.

Hoắc Kình đứng cạnh thầm gật đầu mỉm cười. Nhiều năm như vậy nhưng cảm tình giữa cả hai vẫn luôn tốt đẹp như thế khiến ông cũng yên tâm, ngay cả chút nghi ngờ trước đó về quan hệ giữa Tức Mặc Vô Bạch và Sư Vũ cũng không còn.