Nhất Thành Xuân Lộng

Chương 41



Trong phủ thành chủ mọi thứ vẫn như cũ.

Cảm xúc của A Chiêm đã hoàn toàn hồi hục, lúc này cuối cùng cũng đã ý thức được trước đây mình đã khiến Hoắc lão tướng quân đau lòng, sau khi dùng cơm trưa thì đặc biệt căn dặn hạ nhân chuẩn bị xe ngựa, muốn đích thân đến Hoắc phủ tạ tội.

Hoắc Kình vẫn đang ở quân doanh đàm phán với Nhược Khương, đương nhiên không có trong phủ.

A Chiêm chưa gặp được ông, nhưng cũng không vội đi, nán lại Hoắc phủ rất lâu, dù sao hắn cũng đã sống ở đây nhiều năm như vậy.

So với Hoắc Kình, hắn gần như không có chút ấn tượng nào về Tức Mặc Ngạn, vẫn luôn bị che giấu trong bóng tối. Cho dù hắn là huyết mạch duy nhất của ông ấy cũng không thấy ông ấy yêu thương mình được bao nhiêu.

Hắn cô độc ở trong Hoắc phủ làm con thứ của Hoắc gia, hai con trai của Hoắc Kình đều không dám tiếp xúc với hắn, sợ khiến hắn bị thương này kia, bởi vì hiển nhiên sẽ bị Hoắc Kình đánh cho một trận, thế nên hắn và hai vị ca ca trên danh nghĩa này hoàn toàn không hề thân thiết, nói là người dưng xa lạ cũng không quá.

Mãi tới khi Sư Vũ xuất hiện, hắn mới xem như có một người bạn. Nhiều năm như vậy, người chăm lo cho hắn nhiều nhất cũng chỉ có Sư Vũ.

Chuyện dĩ vãng chung quy sẽ khiến ta sầu não, hắn có chút không vui bước ra ngoài, lên xe quay về phủ thành chủ. Đi được nửa đường thì xe ngựa bỗng nhiên dừng lại, một hạ nhân cách lớp màn trướng nói: “Công tử, có người chặn xe ngựa nói muốn gặp ngài, có cần bảo thị vệ đuổi hắn đi không?”

A Chiêm vén màn nhìn ra bên ngoài, đó là một ông lão cưỡi trên lưng ngựa, người mặc đạo bào, dung mạo hiền lành. Chính là người lúc trước Quyên Huệ dẫn hắn đi gặp.

Quyên Huệ cũng cảm thấy hắn cả ngày cô đơn buồn bã, liền dẫn hắn đi gặp ông lão vui tính này, hi vọng hắn vui lên một chút.

Người này tự xưng là Sơn Thạch lão đạo, cũng không biết lai lịch thế nào, nhưng quả thực có thể giảng đạo. A Chiêm khó khăn lắm mới gặp được một người có thể thoải mái trò chuyện, cũng rất vui vẻ kết bạn, nhưng hiện tại nếu đã đồng ý với Sư Vũ, cũng chỉ có thể gật đầu, để hạ nhận đuổi ông ấy đi.

Ông lão đó cũng không làm phiền, thở dài một tiếng, đưa một tờ giấy cho A Chiêm, trên đó viết lời chia buồn gửi Quyên Huệ.

A Chiêm không rõ vì sao ông ấy lại biết chuyện của Quyên Huệ, cũng không muốn tra xét kỹ, bị cảm xúc kích động, không khỏi lại có chút áy náy, đem tờ giấy trong tay vo thành một cục, tâm tĩnh cũng trở nên sa sút.

Đàm phán diễn ra ở quân doanh vẫn chưa kết thúc thì trời đã tối.

Nhược Khương dám đơn độc xâm nhập đại doanh Mặc thành, không chỉ bởi vì Hoắc Kình cương quyết, không cho đối phương vào thành, mà càng vì bọn họ có quyết tâm cứu người một cách kiên định.

Mấy người này luôn miệng bảo Mặc thành ra điều kiện, nhưng điều kiện đưa ra, từng cái từng cái đều hoàn toàn không hài lòng. Cuối cùng đương nhiên giằng co, chỉ có thể tạm thời gác lại, hôm sau lại bàn.

Lúc ra khỏi quân doanh, bước chân Sư Vũ rất nhanh, có ý định nới rộng khoảng cách với Tức Mặc Vô Bạch. Hắn thì ngược lại, quen cửa quen nẻo theo nàng lên xe ngựa, không chút xa lạ.

“Ta thấy mấy người này có ý đồ khác.”

Sư Vũ vốn không muốn nói nhiều, nhưng hiện tại nghe thấy câu này thì cũng không khỏi lắng tai: “Sao lại nói vậy?”

“Trong lúc nói chuyện bọn họ nhiều lần nhắc tới Tề Chú, chắc hẳn người của tả tướng tới cứu hữu tướng, hữu tướng không cam nguyện. Nếu như chúng ta giúp bọn họ đối phó hữu tướng, há chẳng phải là hợp lý hợp tình ư?”. ngôn tình hay

Thật ra trong lòng Sư Vũ cũng có suy nghĩ này, nhưng sự việc không dễ thực thi, nàng cũng không thể mở miệng yêu cầu Tức Mặc Vô Bạch giúp đỡ.

Tức Mặc Vô Bạch bỗng dịch lại gần nàng,, Sư Vũ hơi hoảng, vội vàng tránh ra một chút. Trong xe mờ tối, nhưng động tác kháng cự thế này vẫn có thể trông rõ một hai. Tức Mặc Vô Bạch lại ngồi gân hơn chút, Sư Vũ lùi tới góc xe, lưng dán chặt vào thùng xe.

“Ngươi làm gì đó?”

“Ta vốn cũng không định làm gì, nhưng nghe cô cô hỏi vậy, trái lại muốn suy nghĩ chút xem.”

Sư Vũ trấn định tinh thần, chủ động tiến lại gần, đầu ngón tay lành lạnh chạm viền môi hắn: “Nếu hiền chất muốn ôn lại chuyện cũ, cô cô ngược lại cũng không thể nào không thành toàn.”

Trong xe nhất thời không một tiếng động, một lúc sau Tức Mặc Vô Bạch bỗng lớn tiếng hướng bên ngoài hô một câu “Dừng xe” rồi vén màn bước xuống, phảng phất như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Phố xá về đêm vẫn dập dìu người qua kẻ lại. Có người ngang qua, chen chúc một chỗ với Tức Mặc Vô Bạch. Hắn cảnh giác nhìn sang, người đó nhét cho hắn một tờ giấy vo tròn rồi liền đi.

Hắn nắm chặt đi vào khách điếm, người Sư Vũ phái tới vẫn ở xung quanh, nhưng có tác dụng gì chứ, ra vào đều là dùng gương mặt này của Hình Việt, có nhìn chòng chọc cũng vô ích.

Trở về phòng, thắp đèn lên, hắn mở giấy ra. Chữ viết bên trên thật sự loạn xì ngầu, chữ Hán, chữ Nhược Khương, chữ của các quốc gia khác, lung ta lung tung gom lại một chỗ, không biết còn tưởng là nhân sĩ nhàm chán nào đó tiện tay viết linh ta linh tinh.

Tức Mặc Vô Bạch cẩn thận đọc hết, nhíu mày.

Hoàng đế vẫn chưa đồng ý cho hắn từ quan, nhưng tin tức hắn âm thầm chạy đến Mặc thành đã bị triều đình biết được.

Tin do Hình Việt gửi tới, cũng không biết hắn đã gặp được thê tử nhà mình hay chưa.

“Không ngờ lại có nhiều người giám sát ta như vậy.” Hắn lẩm bẩm tự nhủ một câu, lắc lắc đầu, đem tờ giấy dúm dó trên tay đến trước ngọn lửa đốt trụi.

Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng, Tức Mặc Vô Bạch dùng thân phận Hình Việt đi tới đại quân Mặc thành, thẩm vấn mấy người.

Trước đây Sư Vũ theo Tức Mặc Vô Bạch tới Trung nguyên để lập mộ cho Tức Mặc Ngạn, đúng lúc Nhược Khương tập kích, nàng không nhận được bất kỳ tin tức gì, trên đường quay về lại bị binh sĩ Nhược Khương cải trang uy hiếp, ít nhiều nhờ có A Chiêm và Kiều Định Dạ ra tay tương trợ mới có thể thoát hiểm.

Lúc đó Kiều Định Dạ bắt được vài kẻ còn sống trong đám binh sĩ kia, về sau bởi vì hiểu rõ mục đích của hắn, Sư Vũ và Tức Mặc Vô Bạch bắt đầu bắt tay nhau đối phó hắn, mấy kẻ còn sống này cũng vẫn luôn gác lại chưa thẩm vấn.

Tức Mặc Vô Bạch nhắc tới chính là mấy kẻ này.

Tiết trời không tốt cho lắm, thời tiết cuối xuân đã hết sức oi bức, Hoắc Kình cởi giáp trụ, người mặc thường phục, ở trong quân doanh hớp vài ngụm trà lạnh, chưa gì đã thấy Triệu Ngộ hôm qua lại dẫn người tới.

“Chư vị mời ngồi, quyền thành chủ rất nhanh sẽ tới.” Hoắc Kình vừa chào hỏi vừa nhìn bên ngoài, thầm nói sao hôm nay không thấy Hình phụ tá tới giúp nhỉ?

Triệu Ngộ ngồi quỳ sau án, tướng mạo vô cùng bình thường, nhưng thần thái xuất chúng, đôi mắt mười phần linh động: “Hoắc lão tướng quân, vì sao đại sự thế này lại không gặp thành chủ, mà vẫn do quyền thành chủ làm chủ vậy?”

Bên ngoài đa phần đều là người dò la A Chiêm, Sư Vũ và Hoắc Kình sớm đã nghĩ sẵn lời đáp, ông lập tức trả lời: “Thành chủ vừa tiếp nhận Mặc thành, công việc bề bộn, nhất thời không dứt ra được. Huống chi thành chủ và quyền thành chủ vốn cũng là người một nhà, tuy hai mà một, ai xử lý cũng như nhau.”

“Thế, Thái thường thiếu khanh Tức Mặc Vô Bạch thì sao? Ắt hẳn hắn cũng là người thân nhất của thành chủ, trước đây không phải cùng tiến cùng lui với quyền thành chủ à, hiện giờ sao lại không thấy bóng dáng đâu thế?”

Hoắc Kình nhíu mày, tên tiểu tử họ Triệu này thật sự khiến ông không vui. Trước đây thân phận A Chiêm vừa được công bố ra bên ngoài, ông và mấy lão thuộc hạ của Tức Mặc Ngạn bàn bạch muốn trừ khử hắn, nếu không phải Sư Vũ đi tiễn hắn thì cũng không đến mức không hạ thủ được.

“Không ngờ vẫn có người nhớ nhung hiền chất Vô Bạch.” Ngoài trướng vang lên giọng nữ dịu dàng, Triệu Ngộ quay đầu, trông thấy Sư Vũ đi vào, mạng che thêu chỉ vàng, váy lụa, bước chân thướt tha, thế gian khó bằng: “Hiền chất Mộ Bạch cũng bận rộn việc riêng của mình, hiện tại khó xuất hiện ở Mặc thành.”

Triệu Ngộ ngượng ngùng cười cười: “Tại hạ nhiều lời, mong quyền thành chủ thứ lỗi.”

“Không sao.” Sư Vũ ngồi xuống trước mặt hắn, liếc nhìn bên ngoài cửa trướng, không thấy “Hình Việt” xuất hiện, quay đầu nói: “Chúng ta bàn tiếp nội dung ngày hôm qua thôi.”

Triệu Ngộ gật đầu: “Hôm qua tại hạ đã cẩn thận suy xét, bất luận là quyền thanfhchur có yêu cầu về tiền bạc hay thứ khác, tệ quốc nhất định sẽ dốc sức đáp ứng, chỉ cần nhanh chóng thả Tra lão, ngàn vạn lần đừng để ông ấy xảy ra chuyện.”

Sư Vũ vốn dĩ rất hiếu kỳ đường đừng tả tướng một nước vì sao phải tự đẩy mình vào nguy hiểm đích thân đến đây, hơn nữa trong lời lẽ của Triệu Ngộ, cơ hồ không hề cố kỵ nhắc đến thân phận quan trọng của ông ấy, đây là điều đại kỵ khi đàm phán. Nhưng tối qua nghe kiến nghị của Tức Mặc Vô Bạch, nàng bỗng cảm thấy đây là Triệu tả tướng tự lấy mình làm mồi câu.

Ông ta muốn câu có lẽ không phải Mặc thành, mà là hữu tướng Tề Chú.

Đây không phải Nhược Khương có ý đồ với Mặc thành, mà là muốn mượn Mặc thành trừ khử đối thủ chính trị.

Sư Vũ thuận lời nói: “Trước đây Mặc thành từng đề cập với Nhược Khương chuyện đền bù, nhưng tới giờ vẫn không nhận được một cắc bạc vụn, nên ta thấy tiền bạc vẫn nên thôi đi. Nếu quý quốc thật sự có thành ý, thì giao Hữu tướng Tề Chú ra đây. Nếu không phải hắn ở giữa cản trở thì Nhược Khương và Mặc thành vẫn là láng giềng hữu hảo, làm gì tới bước đường như hiện nay?”

Vẻ mặt Triệu Ngộ sáng bừng, Sư Vũ biết mình đã đoán đúng. Nhưng võ tướng cạnh hắn nét mặt lại không vui, Tề Chú là phái chủ chiến trong triều, chuyện này không có gì kỳ lạ.

Nhưng Triệu Ngộ tiếp đó lại đập bàn đứng dậy: “Quyền thành chủ nói gì thế? Hữu tướng nước ta, há có thể tùy tiện giao nộp để các người xử lý?”

Sư Vũ cười lạnh: “Vậy chúng ta cùng nhau tính toán thù cũ hận mới, Tề Chú trước tiên ở Trường An bôi nhọ ta, sau đó thì xui khiến đại quân Nhược Khương xâm nhập Mặc thành. Sau khi thua trận không biết hối cải, nợ tiền bồi thường. Hiện nay Tra Cừ âm thầm trà trộn vào Mặc thành nói không chừng là do hắn phái tới. Cũng tốt, không chịu giao Tề Chú, bổn thành chủ ít nhất có thể giết Tra Cừ để giải tỏa phẫn nộ của dân chúng.”

“Chậm đã!” Sắc mặt Triệu Ngộ trắng bệch, sau khi hét lên thì cảm xúc thay đổi mấy lượt, biểu thị đang hết sức tranh đấu nội tâm. Sư Vũ cảm thấy diễn xuất của hắn thực sự chỉ xếp sau Hình Việt và Tức Mặc Vô Bạch.

Hai võ tướng kia cũng không dằn được, lập tức đứng dậy, tay sờ bội kiếm. Hoắc Kình nhanh chân bước tới cạnh Sư Vũ, trong trướng tức thì có một nhóm binh sĩ ùa vào, tình thế giương cung bạt kiếm trong tức khắc.

“Hình như tại hạ đến chậm một bước rồi nhỉ.” Binh sĩ cạnh cửa khẽ xôn xao, để lộ ra một con đường, Tức Mặc Vô Bạch từ ngoài cửa trướng bước vào, áo bào đỏ tươi, cao quan buộc tóc.

Sư Vũ nhíu mày, sao hắn lại dùng thân phận thật như vậy?

Biểu cảm của Hoắc Kình trái lại càng thêm căng thẳng.

Triệu Ngộ liên tục khuyên nhủ hai võ tướng bên cạnh, quay đầu nhìn về phía Tức Mặc Vô Bạch: “Vị đại nhân này là….”

Tức Mặc Vô Bạch chắp tay: “Thái thường thiếu khanh Dự quốc Tức Mặc Vô Bạch, lần này phụng ý chỉ của bệ hạ, dến hỗ trợ Mặc thành xử lý vụ việc Nhược Khương.”

Triệu Ngộ ngây người.

Hoắc Kình nhìn sang Sư Vũ đánh mắt ra hiệu, nàng dùng ánh mắt trấn an đáp lại ông, Tức Mặc Vô Bạch nói như vậy vừa hay, để Nhược Khương tin rằng triều định cũng can dự vào chuyện này, mới càng có lợi thế bức bọn họ giao Tề Chú. Nếu có thể cùng hữu tướng hợp lực loại trừ Tề Chú, phái chủ chiến trong triều đình Nhược Khương xuống dốc, sau này Mặc thành cũng sẽ yên ổn hơn không ít.

“Lần này hiền chất tới ắt hẳn mang theo không ít nhân mã, không biết có sắp xếp như thế nào?” Sư Vũ cố ý hỏi Tức Mặc Vô Bạch.

Hắn phối hợp nhịp nhàng: “Cũng không nhiều lắm, khoảng mười vạn. Có điều bệ hạ còn đặc biệt cho phép điệt nhi điều động binh lực An Tây Đô hộ phủ, lần này nếu Nhược Khương lấp lửng không rõ, xung đột vũ trang là chắc chắn.”

Ngữ khí của hắn nhẹ tênh, thoải mái phóng khoáng, khí thế của đám người Triệu Ngộ không khỏi mất đi cả mớ. Chuyện của Mặc thành trước giờ không để triều đình nhúng tay, nhưng nghe khẩu khí này trái lại dường như sớm đã vạch kế hoạch liên thủ, hiển nhiên bọn họ sẽ kiêng dè.

Tức Mặc Vô Bạch từ trong tay áo lấy ra một bức thư hàm, đưa tới trước mặt Triệu Ngộ: “Ngoài ra, tại hạ thẩm vấn các binh sĩ Nhược Khương trước đây có ý đồ bắt cóc quyền thành chủ, bọn họ đều đồng nhất khai ra là do hữu tướng Tề Chú của quý quốc sai sử.”

Sư Vũ cười một tiếng: “Thì thì sổ nợ phải thêm một gạch rồi.”

Khoảnh khắc Triệu Ngộ nhận lấy thư hàm kia, nét mặt thực sự có thể nói là mừng rỡ, nhưng nháy mắt lại nghiêm nghị nói: “Nếu đã như vậy, chúng ta ngay trong đêm liền về nước xin Vương thượng làm chủ, nhất định sẽ cho Dự quốc và Mặc thành một câu trả lời.”

Sư Vũ nhìn ba người họ rời khỏi quân doanh rồi liếc nhìn về phía Tức Mặc Vô Bạch, hắn như cười như không. Nếu không có sự việc trước, thật sự sẽ khiến người ta cho rằng đôi bên vẫn đang như lúc liên minh với nhau, sự ăn ý thế nhưng vẫn còn.

“Công tử.” Hạ nhân đi vào phòng thành chủ, A Chiêm vừa uống thuốc xong, trong phòng vẫn còn mùi thuốc nồng đậm.

“Sao vậy?” Hắn cầm một chiếc khăn lụa vuông vức nhẹ lau môi, lên tiếng hỏi.

Hạ nhân nói: “Tây An Đại đô hộ cầu kiến, công tử có muốn gặp không?”

“Quyền thành chủ đâu?”

“Quyền thành chủ tới quân doanh xử lý sự vụ rồi ạ, vẫn chưa quay về.”

A Chiêm không khỏi tự trách Sư Vũ bận rộn như vậy, mình còn chọc nàng tức giận, hắn gọi tỳ nữ đến thay y phục cho mình: “Gặp, bảo hắn chờ một lúc.”

Trong thư phòng, Kiều Định Dạ nhâm nhi xong tách trà, A Chiêm mới thong thả đi đến. Hắn đã có chuẩn bị, nhưng lúc trông thấy gương mặt A Chiêm thì vẫn kinh ngạc thốt không nên lời.

Lúc trước vội vàng nhìn thoáng qua, cả người hắn giấu trong áo choàng, căn bản không trông rõ dung mạo. Thì ra gương mặt này lại hao hao Tức Mặc Vô Bạch, dung mạo của tộc Tức Mặc thật sự không lừa người khác.

A Chiêm sớm đã quen việc bị người khác nhìn chòng chọc tướng mạo mình, không hề để bụng, để mặc hắn ngắm cho đã.

Kiều Định Dạ lấy lại tinh thần, nho nhã nở nụ cười, chắp tay nói: “Tại hạ thất lễ rồi, thành chủ đừng trách.”

A Chiêm nhấc tay mời hắn ngồi: “Không biết Kiều đại đô hộ viếng thăm vì việc gì.”

Kiều Định Dạ nói: “Ta đến vì Thái thường thiếu khanh.”

Nét mặt A Chiêm thoáng thay đổi: “Tức Mặc Vô Bạch cũng không ở Mặc thành, ngươi nói tới vì hắn là sao?”

Kiều Định Dạ ngạc nhiên đáp: “Thì ra thành chủ không biết ư? Tức Mặc Vô Bạch đang ở Mặc thành, nếu không phải như vậy, ta hà cớ gì lại đích thân chạy một chuyến?”

A Chiêm sầm mặt, ngón tay đặt trên đùi bỗng siết chặt, mãi tới khi đốt ngón tay mơ hồ trở nên trắng bệch.