Nhất Thế Chi Tôn

Chương 1104: Giá lâm Tố Nữ đạo



Vật gì có thể chống đỡ được Cửu U ăn mòn trong thời gian dài?

Mạnh Kỳ nghĩ lại những món đồ hắn từng nhìn thấy, nghĩ xem có cái nào có khả năng làm được hai điều này hay không.

Hắn chợt bật thốt:

“Định Hải châu!”

Nó là tuyệt thế chi bảo, chỉ cần không phải dùng để tấn công địch, thì có thể diễn hóa ra chư thiên, bản chất tuy thấp hơn Cửu Trọng Thiên một ít, nhưng Vô Tận Uyên Hải cũng chỉ là Cửu U diễn sinh, đủ để chống đỡ được sự ăn mòn của nó. Chẳng lẽ một trong ba mươi ba trọng thiên còn dung nạp không được chúng sinh chi lực hay sao?

Quan trọng nhất là, sau khi Thiên Đình rơi xuống, hai mươi bốn viên Định Hải châu rơi rắc khắp thế gian, trở thành vật vô chủ, cho dù có một phần bị người khác lấy được, diễn hóa thành “Vô Sinh thiên” thì cũng không có nghĩa là không có cá lọt lưới, có thể thử tìm một chút, tỷ như dùng “Nguyệt Quang bảo kính” để xem lại lịch sử, xem xem lúc đó chúng nó bắn đi đâu.

“Định Hải châu?” Cao Lãm đương nhiên cũng từng nghe nói qua hai mươi bốn chư thiên, “Tạo Hóa chi vật khả ngộ khó cầu, ngươi có manh mối không?”

Mạnh Kỳ lắc đầu: “Không có, nhưng dù sao cũng phải thử một chút.”

“Vậy trẫm thử tìm những bảo vật khác thử, không thể chỉ dựa vào mỗi một mình Định Hải châu.”

Mạnh Kỳ nghe vậy cười: “Đợi nghênh đón Yến Nhiên đại tẩu trở về, tin tức tích lũy từ thời vạn cổ tới giờ của Tố Nữ đạo chẳng phải sẽ về hết tay hoàng huynh sao, còn sợ không tìm được à?”

“Kiến thức” là một phần của nội tình, nhưng nó không dễ dàng bị phá hủy giống như những nội tình khác, nó rất dễ được truyền thừa lại. Truyền thừa còn thì thông tin còn. Trải qua Ma Phật chi loạn, thứ gì thì không dám nói, nhưng kì văn dị lục, bảo vật Truyền Thuyết Tố Nữ đạo tích lũy vẫn phải có.

“Không sai!” Cao Lãm bước ra một bước, đi tới cửa đại điện, “Cải lương không bằng bạo lực, tam đệ, chúng ta đi liền Tố Nữ Tiên Giới hôm nay!”

Mạnh Kỳ ngẩn người, bật cười: “Được!”

Xem ra đại ca đã sớm chuẩn bị làm chuyện này. Chỉ là bởi vì mình chạy ngược chạy xuôi, không bế quan thì du lịch, khó liên lạc được, y lại không tìm được người nào khác mà y yên tâm, nên y mới đợi đến hôm nay.

Dưới chân kết ra tường vân. Hai đạo quang mang vọt lên, độn thẳng vào hư không, không tạo ra một dấu hiệu gì trong Đại Chu hoàng cung.

............

Trên Đông Hải, trên một cái đảo to đầy hoang thú hung cầm, trong một u cốc ẩn sâu vào trong, mây khói lượn lờ, phi tuyền vắt chéo, giống như tiên cảnh.

Một nam tử mặc đạo bào màu xanh, cằm để râu ngắn, lịch sự tao nhã đứng ở lối vào, tuy bất động như núi, nhưng ánh mắt thoáng lấp lóe, hiện ra vài phần lo âu và bất an.

Bỗng nhiên, trước mắt gã nhoáng một cái, xuất hiện hai nam tử khí thế khác nhau. Một người mặc đế bào đội thiên quan, dáng vẻ ngang tàng, vô cùng tuấn kỹ, lãnh khốc uy nghiêm; một người mặc đạo bào đội phiến vân quan, tuấn tú tiêu sái, cường thế nội liễm, hai người như hai chúa tể của cả thế giới, cấm pháp và hoang thú của đảo đều không có phản ứng.

Nam tử râu ngắn cúi thấp đầu: “Tham kiến bệ hạ, tham kiến Nguyên Hoàng.”

Nguyên Hoàng tuy là Đại Chu hoàng thái đệ, nhưng thanh danh của y đã sớm vượt qua khỏi cái danh xưng đó. Hắn là chủ nhân của thế giới Vạn Giới Thông Thức, mang đến sự biến chuyển nghiêng trời lệch đất, là ứng cử viên số một của hạng đầu Thiên bảng, Nguyên Thủy đích truyền, Ngọc Hư chưởng giáo, có hoàng thái đệ nào mạnh bằng hắn được!

“Vất vả cho ngươi, tí nữa mau rời khỏi đây.” Cao Lãm gật đầu, ngữ khí lạnh nhạt nhưng nội dung khiến người ấm lòng.

Nam tử râu ngắn xoay người, dẫn Cao Lãm và Mạnh Kỳ bước vào u cốc, đi qua tầng mây khói, lệnh bài trong tay tỏa ra ánh sáng, kết nối với lối vào Tố Nữ Tiên Giới, Mạnh Kỳ và Cao Lãm đều thu lại khí thế, không khác gì ngoại cảnh bình thường.

“Người đi theo là ai?” Từ trong Tố Nữ Tiên Giới có giọng nói vọng ra.

Nam tử râu ngắn bình thản: “Bồ Tát muốn linh đan diệu dược.”

Lời còn chưa dứt, gã nghe thấy tiếng tim đập thình thịch, trái tim gã cũng vô thức đập theo, kẻ hỏi bên trong cũng bị cuốn vào y hệt, suy nghĩ của gã trở nên mơ hồ, theo bản năng mở ra thông đạo.

Quang cảnh thay đổi, mây trắng khắp nơi, hào quang buông xuống, mây khói làm đất, cả một vùng đất tiên gia. Người trông coi lối vào mặt dại ra, như không hề nhìn thấy Mạnh Kỳ và Cao Lãm.

“Bệ hạ, Huyền Nữ mấy ngày trước tiến vào Tố Nữ điện, mở ra cấm pháp, ngăn cách trong ngoài, không cho bất kì ai tới gần, thuộc hạ nghi ngờ cô ta đang chuẩn bị đến bước cuối cùng.” Nam tử râu ngắn truyền âm.

Cao Lãm khẽ gật đầu, vẻ mặt trang nghiêm, bước ra, thẳng đến Tố Nữ điện, Mạnh Kỳ đạo bào phiêu phiêu theo sát sau lưng.

Chuyến này muốn chính là lấy mau đánh chậm, trước khi người của Tố Nữ đạo kịp phản ứng sẽ bắt đi Huyền Nữ!

Tố Nữ đạo truyền thừa vạn cổ, cho dù bị hao tổn trong Ma Phật chi loạn, nhưng vẫn sống sót được qua thời kỳ Ma Phật chi loạn đã đủ chứng minh rất nhiều chuyện, nếu để họ kích phát hết tất cả nội tình còn lại, ví dụ như di thể của Cửu Thiên Huyền Nữ, vậy thì ở trong Tố Nữ Tiên Giới, ngay cả Truyền Thuyết đại năng cũng không chịu nổi huống chi hai người bọn hắn!

Qua nhiều lớp cung điện, vườn hoa, Mạnh Kỳ và Cao Lãm nhẹ nhàng đi qua những cấm pháp đại trận tới gần Tố Nữ điện.

Trên đường đi gặp khá nhiều trưởng lão và đệ tử của Huyền Nữ nhất mạch, không phải là chẳng có ai nghi ngờ gì khi nhìn thấy hai người lạ mặt, nhưng mỗi khi họ vừa thấy ngờ vực, là lập tức bên tai nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ, xung quanh có tiếng ngâm xướng mơ hồ:

“Ngọc Thanh Tử Hư Cao Diệu Thái Thượng Nguyên Hoàng Đại Đạo Quân!”

Ngọc Thanh Tử Hư, Cao Diệu Thái Thượng, Nguyên Hoàng Đại Đạo Quân...... đầu óc họ trở nên mơ màng, trống rỗng, chỉ còn nghe thấy tiếng ngâm xướng kia mà thôi.

Tố Nữ điện cổ xưa đầy dấu vết tàn phá đã hiện ra trước mắt, dấu tích chiến đấu, bị đốt bị chém vẫn còn nguyên, ba cái cổ triện vắt ngang, bịt kín đại môn.

Cao Lãm rút Nhân Hoàng kiếm, Mạnh Kỳ mỉm cười, tiêu sái vung Tuyệt Đao, cánh tay mơ mơ hồ hồ, giống như lá cờ Bàn Cổ.

Kiếm quang vàng óng ánh, tỏa sáng xung quanh, đao khí tím lấp lánh, thiểm điện lập lòe.

Đao kiếm cùng hạ, quang mang vạn trượng, một xuất nhân định thắng thiên, một diễn Khai Thiên Tịch Địa, một tiếng nổ vang, cấm pháp của Tố Nữ điện vỡ tan, cửa lớn biến mất.

Nhưng trong gian đại điện trống trơn, không hề có bóng dáng Huyền Nữ!