"Đường công tử chưa biết sống chết ra sao à?" - Phản ứng đầu tiên của Tề Chính Ngôn là xác nhận tin tức này.
Tiểu nhị gật mạnh đầu:
"Vâng, nghe nói sau khi bị thương Đường công tử chủ động nhảy xuống sông, sau đó thích khách cũng nhảy xuống, từ đó đến nay vẫn chưa thấy xuất hiện trở lại."
Bộ mặt trơ trơ của Tề Chính Ngôn xuất hiện vẻ coi trọng, hắn căn dặn tiểu nhị:
"Mau ra ngoài thành bẩm báo việc này với Lâm chủ sự."
Mạnh Kỳ chỉ đứng im lặng lắng nghe, đợi lúc tiểu nhị đi xa, hai người trở lại hậu viện hắn mới mở miệng hỏi:
"Nhị công tử Đường gia quan trọng lắm à?"
Tề Chính Ngôn gật đầu:
"Hắn là đích tôn dòng chính, nếu Đường lão gia qua đời thì chiếu theo lễ pháp, hắn chính là kẻ được thừa kế vị trí gia chủ."
"Phụ thân hắn đâu?" - Mạnh Kỳ nghi ngờ hỏi.
Tề Chính Ngôn giải thích sơ qua:
"Trong Đường gia, chi của Đường lão gia là chi trưởng, xưa nay vẫn giữ vị trí gia chủ. Bản thân Đường lão gia sinh ra ba nam bốn nữ, con gái đều gả tới thế gia, môn phái hoặc thế lực mới nổi, ba người con trai một chết bệnh, một gặp nguy hiểm bỏ mạng khi đang du lịch thiên hạ, vị còn lại là Đường đại gia cũng chết do tẩu hỏa nhập ma khi luyện công, để lại Đường nhị công tử còn nhỏ tuổi và Đường cửu tiểu thư."
"Thì ra là thế." - Cuối cùng Mạnh Kỳ đã rõ địa vị của Đường công tử trong gia tộc, hắn cố tình hỏi thêm - "Nếu là gia chủ trong tương lai, tại sao Đường gia không phái cao thủ cửu khiếu theo bảo vệ?"
Tề Chính Ngôn giải thích:
"Là đứa cháu độc đinh của chi trưởng, từ nhỏ Đường công tử đã được Đường lão gia hết sức cưng chiều nên con người chẳng ra sao cả, hắn kiêu ngạo hống hách, xa hoa dâm dật, võ công kém cỏi, đao pháp gia truyền Liệt Giang Đao Pháp mãi vẫn không nhập môn, phải dựa vào đan dược mới mở được nhãn khiếu, sau này vì sĩ diện mà xảy ra xích mích với một tên thiếu gia trác táng khác là Diệp Tam công tử, hai bên hẹn nhau tỉ võ. Diệp Tam công tử lấy cắp Thiên Địa Thị Thính Hoàn của gia tộc nên trước khi xảy ra tỉ võ đã kịp mở thêm nhĩ khiếu, dùng thực lực tuyệt đối hạ nhục Đường công tử, nghe nói đã đánh hắn quỳ xuống đất không cho đứng dậy. Sau sự kiện này, Đường công tử cảm thấy không còn mặt mũi nào để gặp người khác nên thừa dịp cha chú trong nhà không chú ý liền lặng lẽ trốn khỏi Ấp Thành lưu lạc chân trời góc bể, không ai biết tung tích. Đường lão gia vì thế nổi cơn lôi đình, trong nhà hễ ai dám nhắc đến Đường nhị công tử hay còn gọi là Đường Cảnh thì kiểu gì cũng ăn mấy quải trượng vào đầu."
Mạnh Kỳ gật đầu:
"Đường lão gia đang bệnh nặng, nếu tin dữ này rơi vào tai thì e rằng lão không gắng gượng được nữa. Vị trí gia chủ chưa xác định thì khó mà tránh khỏi đấu đá tranh giành, không biết Hoán Hoa Kiếm Phái định ủng hộ ai?"
Tề Chính Ngôn chắp hai tay sau lưng thong thả đi qua đi lại:
"Tính tất cả các chi, kẻ có khả năng tranh đoạt vị trí gia chủ chỉ gói gọn trong mấy người Đường nhị gia, Đường ngũ gia và Đường thất gia. Đường ngũ gia trước nay vẫn có quan hệ rất tốt với bổn phái, Lâm chủ sự nghiêng về phía hắn."
"Thật ra lần tới Hoàn Châu này ta đi cùng thuyền với Vạn công tử và Đường công tử, được tận mắt chứng kiến họ gặp nạn." - Sau khi hiểu sơ lược tình hình, Mạnh Kỳ kể lại tất cả tao ngộ trên đường cho Tề Chính Ngôn bao gồm chuyện phát hiện thi thể Đường công tử, tấm mặt nạ da người và cả suy đoán Đường công tử về quê tránh họa.
Tề Chính Ngôn rơi vào trầm tư, một hồi lâu sau mới nói:
"Biểu đệ, suy đoán của ngươi có lẽ không sai, ngươi nhắc ta mới nhớ khoảng thời gian trước có người lạ đến Ấp Thành dò la tin tức Đường công tử nhưng mấy hôm nay đã không thấy tung tích."
Thích khách đã thành công thì tất nhiên không cần tìm hiểu thêm nữa.
"Cái chết của Đường công tử không nên công bố, cứ để Đường gia giữ chút hi vọng, khỏi xuất hiện sự bất ngờ ." - Mạnh Kỳ trầm ngâm nói - "Tốt nhất là các ngươi tung ra lời đồn Diệp Tam công tử không muốn kẻ thù quay về nên thuê thích khách giết Đường công tử, tiện tay giết luôn Vạn công tử để diệt khẩu."
Không cần thiên hạ tin vào lời đồn, chỉ cần chôn xuống một hạt giống nghi ngờ khiến cho quan hệ hai bên rạn nứt khó lòng bắt tay nhau là được, dù sao Diệp Tam công tử là kẻ tàn nhẫn lại có thù với Đường công tử, nếu trong lúc Đường lão gia lâm bệnh nặng, Đường công tử về nhà kế thừa vị trí gia chủ thì hắn có thể sử dụng rất nhiều tài nguyên, thậm chí cả bảo binh, lúc đó Diệp Tam công tử sẽ rơi vào cảnh nguy hiểm, dù không đến mức mất mạng nhưng bị làm nhục thì gần như chắc chắn.
Tề Chính Ngôn gật đầu:
"Được."
Hắn suy nghĩ một lát rồi dặn:
"Khoảng thời gian này tốt nhất ngươi đừng ra ngoài, thế cục hiện nay chỉ một biến hóa nhỏ cũng có khả năng dẫn đến bùng phát toàn diện, tuy không ai dám ra tay với ta do sợ đòn trả thù sấm sét của Hoán Hoa Kiếm Phái nhưng ngươi thì khác, Diệp gia khó lòng nuốt trôi cục tức này."
Không có năng lực bảo vệ khiến khách khanh bị giết ngay trong phủ giữa ban ngày ban mặt, thử hỏi ngày sau còn ai muốn bán mạng cho Diệp gia?
Tuy động chạm đến người thân của đệ tử sẽ khiến Hoán Hoa Kiếm Phái nổi giận, một môn phái nếu không thể bảo vệ người thân của đệ tử thì đệ tử khó mà đem lòng trung thành, nên lần trước Lý Toại không dám lấy mạng đường đệ Tề Chính Ngôn mà chỉ dám cắt gân chân gân tay, nhưng cũng có trường hợp ngoại lệ, ví dụ thân nhân đệ tử chủ động ra tay gây sự trước rồi bị người ta trả thù thì Hoán Hoa Kiếm Phái chắn chắn không muốn can dự, nếu không rất dễ bị kẻ khác lợi dụng làm xằng làm bậy.
"Được thôi, ta vốn đến đây để ăn ngon mặc đẹp, chuyên tâm luyện võ mà. - Mạnh Kỳ tỏ ra không vấn đề, hắn lại cười ha hả bảo Tề Chính Ngôn - Tề sư huynh, tính ra chúng ta chưa bàn luận với nhau bao giờ, chọn ngày không bằng gặp ngày, muốn thử chút không?"
Hắn rất tò mò uy lực của Hồn Thiên Bảo Giám.
Do không thể giải thích lai lịch công pháp bản thân nên trước nay Tề Chính Ngôn vẫn phải tự mày mò tu luyện Hồn Thiên Bảo Giám, chỉ khi thực hiện nhiệm vụ luân hồi mới có cơ hội thử nghiệm, giờ đây khi nhiệm vụ tử vong đến gần hắn khó tránh khỏi cảm giác bất an, sợ không đủ kinh nghiệm thực chiến nên lời đề nghị của Mạnh Kỳ gãi đúng chỗ ngứa trong lòng, bèn gật đầu ngay:
"Vào phòng luyện công."
Tường ngăn giữa mấy sương phòng sau hậu viện đã bị Tề Chính Ngôn dỡ sạch từ lâu tạo ra một phòng luyện công rộng lớn, luyện võ ngoài sân khó tránh khỏi bị người khác dòm ngó.
Phòng luyện công lát đá xanh, phía trên rải thêm một lớp tinh thiết khoáng thạch, Mạnh Kỳ vừa nhìn đã biết chúng dùng để tu luyện Thổ Côn Lôn.
Mạnh Kỳ không nhiều lời, hắn lấy Tà Kiếp ra rồi ném chiếc bọc qua một bên, rút Băng Khuyết Kiếm, tay trái cầm kiếm tay phái cầm đao, không hề có ý khinh thường.
Trong những trận chiến trước đây, trừ An Quốc Tà và Vưu Hoàn Đa thì đối thủ của Mạnh Kỳ tuy cảnh giới cao nhưng cấp bậc võ công không đủ, thực lực tổng thể có nhiều thiếu sót, so với những cao thủ đứng mười vị trí đầu trong Nhân bảng thân mang thần công hiển hách làm nền móng thì chênh lệch quá xa, Hồn Thiên Bảo Giám đứng hàng tuyệt thế thần công trong bảng trao đổi của chủ nhân Lục Đạo Luân Hồi, ngang hàng với những Thái Thượng Kiếm Kinh, Vô Sinh Lão Mẫu Hàng Thế Kinh... Bát Cửu Huyền Công của Mạnh Kỳ đến tận Khai Khiếu Kỳ mới lấy được và luyện tập nên dù mở nhiều hơn Tề Chính Ngôn hơn tị khiếu, hắn cũng không dám có bất kì sự chủ quan nào.
Tề Chính Ngôn rút Long Văn Xích Kim Kiếm, trên thân kiếm mây mù ẩn hiện, dùng tư thế mạnh mẽ như sóng biển đâm tới Mạnh Kỳ.
Mạnh Kỳ biết sự đặc dị của Hồn Thiên Bảo Giám và Long Văn Xích Kim Kiếm nên vận chuyển tâm pháp A Nan Phá Giới Đao Pháp, trong giữ chặt tâm thần, ngoài phóng tinh thần ra kết hợp thân ấn của Bất Tử Ấn Pháp, mọi biến hóa hoàn cảnh xung quanh đều rọi vào tâm linh, những thứ mơ hồ liền trở nên rõ ràng hơn, ngay cả chân khí lưu chuyển quanh thân Tề Chính Ngôn và khí tức trên Long Văn Xích Kim Kiếm cũng nắm được sơ sơ.
Đây là tuyệt kĩ dùng Bất Tử Ấn Pháp kết hợp với tinh thần và chân khí để thăm dò nắm bắt kẻ địch, nếu Huyễn Hình Đại Pháp của Mạnh Kỳ chưa đại thành thì khó lòng nhập môn nhanh như vậy.
Quanh thân Tề Chính Ngôn lóe ra hào quang đỏ như lửa, rực rỡ như haa sen, nhìn hắn chẳng khác gì thần linh.
"Tiếp kiếm!" - Tề Chính Ngôn hét lớn, hào quang lay động, âm thanh như từ chín tầng trời vọng xuống, cao xa hùng vĩ, trấn áp tâm thần.
Với tư cách là một môn tuyệt thế thần công toàn diện, Hồn Thiên Bảo Giám không hề thiếu những kĩ xảo dùng âm thanh tấn công tinh thần.
Mạnh Kỳ hơi choáng váng rồi lập tức khôi phục, nếu không nhờ tu luyện Bất Tử Ấn Pháp và Huyễn Hình Đại Phát thì tiếng quát này có thể khiến mắt choáng váng đến một hơi thở.
Từng luồng khói trắng toát ra bao trùm bốn phía, che khuất tầm mắt khiến Mạnh Kỳ không nhìn thấy Long Văn Xích Kim Kiếm, cũng không thấy Tề Chính Ngôn.
Nhưng dựa vào tinh thần và chân khí, trong tâm linh hắn lại "nhìn" thấy một dải sáng màu đỏ, lờ mờ cảm nhận được chân khí phân bố mạnh yếu ra sao.
Băng Khuyết Kiếm trong tay trái hắn đâm ra, nhìn như tùy ý không mục đích nhưng keng một tiếng đã đâm vào một điểm trên sống kiếm của Long Văn Xích Kim Kiếm.
Cùng lúc đó, Tà Kiếp trong tay phải Mạnh Kỳ chém ra, ánh đao nhảy múa như ánh mặt trời trên sóng biển, mờ ảo bất định, biến hóa vô cùng, tràn đầy màu sắc.
Một đao kia uy lực ẩn giấu, mờ ảo bất định, như dựa vào cảm ứng trong lòng mà biến hóa khiến người ta sinh ra cảm giác không thể chống lại, không muốn chống lại.
Đối mặt với nhát đao chứa đựng tinh túy của đao đạo này, Tề Chính Ngôn không biết phải đối phó ra sao, Long Văn Xích Kim Kiếm không thể biến hóa theo kịp.
Nhưng Hồn Thiên Bảo Giám là môn công pháp cực kì mạnh mẽ, Tề Chính Ngôn vẫn bình tĩnh đập mạnh trường kiếm xuống, tinh thiết khoáng thạch phía dưới liền bay lên tứ tung, mang theo tiếng rít bắn về phía Mạnh Kỳ.
Làn da Mạnh Kỳ lập lòe ánh sáng màu vàng tối, hắn không thèm để ý khoáng thạch bay tới, Tà Kiếp vẫn chém ra ổn định.
Từng viên tinh thiết khoáng thạch đập vào người Mạnh Kỳ khiến ánh vàng càng lóe lên dữ dội, đại bộ phận bị bắn ngược ra ngoài, một vài viên đập trúng chỗ hiểm nhưng lại nhẹ nhàng rơi xuống giống như đã hết lực.
Tốc độ Tà Kiếp bỗng nhanh hơn như được tiếp thêm lực từ bên ngoài, chém mạnh lên dải sáng màu đỏ.
Dải sáng liên tục uốn lượn làm phân tán đại bộ phận đao kình nhưng Tà Kiếp lại nhảy lên không ngừng như có sinh mạng, thuận theo nhịp điệu của dải sáng cắt vào trong.
Tề Chính Ngôn hét lớn, tả chưởng vỗ ra, khí lạnh như sương, vỗ lên mũi đao, đẩy lui Tà Kiếp đã thế cùng lực tận.
Long Văn Xích Kim Kiếm trong tay hắn cũng chém lên, một luồng sáng óng ánh lạnh lẽo bay tới đánh trúng Mạnh Kỳ.
Thân hình Mạnh Kỳ đột nhiên xoay tròn, luồng sáng lạnh lẽo bị đẩy bắn ra, Tà Kiếp trong tay hắn thuận thế chém xuống, mạnh mẽ bá đạo, thế không thể đỡ.
Đây là một loại tinh nghĩa đao đạo mà hắn lĩnh ngộ được khi tu luyện Tử Lôi Đao Pháp kết hợp với Thiên Đao Cương Yếu.
Tề Chính Ngôn giơ kiếm lên đỡ, Tà Kiếp bổ vào thân kiếm, đao kình mạnh như sấm sét, hàn khí ẩn hiện như châm, Long Văn Xích Kim Kiếm bị chém văng ra, một mũi kiếm lạnh lẽo bỗng chạm vào Tề Chính Ngôn khiến hắn hơi rùng mình.
Tà Kiếp thuận theo dấu vết chân khí phá vỡ dải sáng màu đỏ, sau đó dù thế cùng lực tận nhưng lại tạo cơ hội cho Băng Khuyết Kiếm có khoảng trống đâm vào, nắm bắt thời cơ rất chính xác.
Mạnh Kỳ thu đao kiếm lại, tranh thủ vận khí bức hơi lạnh khỏi cơ thể, Bích Băng Tuyết chân khí của Tề Chính Ngôn không phải chân khí tầm thường, không chỉ hết sức cô đọng mà sau khi xâm nhập vào cơ thể còn có thể khiến máu bị đông cứng, dù hắn có Bất Tử Ấn Pháp biến tử thành sinh nhưng kinh mạch vẫn chịu ảnh hưởng, nếu không nhờ tu luyện Bát Cửu Huyền Công và Kim Chung Tráo thì không có năng lực chém ra một đao cuối cùng.
"Lạnh quá đi mất." - Mạnh Kỳ tra kiếm vào vỏ, xoa xoa tay - "Biểu ca, đến khi ngươi mở thêm tị khiếu, nếu ta không sử dụng thủ đoạn ngoại cảnh áp đáy hòm thì không dám nói sẽ tất thắng đâu."
Sau khi tu luyện Hồn Thiên Bảo Giám, Tề Chính Ngôn đã không khác gì một phiên bản yếu của nửa bước ngoại cảnh.
Tề Chính Ngôn tuy thua nhưng lại tỏ ra rất vui mừng, trong suy nghĩ của hắn Mạnh sư đệ chắc chắn có thể đứng trong hai mươi vị trí đầu trên Nhân bảng, mình có thể đánh với hắn đến mức độ này thì thực lực đủ xếp vào Nhân bảng rồi, đối với một người từng là gã đệ tử bình thường không nhìn thấy ngày nổi danh thì điều này thực sự đáng mừng.
Hai người lại đấu thêm hai trận nữa thì đã đến buổi trưa, cả hai đều thu được lợi ích không nhỏ. Bức thư do Lâm chủ sự phái người đưa tới cũng đến nơi.
"Ông ta trách cứ bọn ta không biết nghĩ đến đại cục, tự tiện gây rắc rối."
"Biểu ca, ngươi định trả lời thế nào?" - Mạnh Kỳ cười cười tỏ ra không thèm quan tâm.
Tề Chính Ngôn nói:
"Diệp gia vu khống, nếu vẫn nghi ngờ bọn ta thì có thể gửi thư về môn phái mời các sư bá sư thúc ở Hình Đường tới điều tra."
"Tốt, phải thế mới đúng." - Mạnh Kỳ cười ha hả.
Tề Chính Ngôn liếc hắn:
"Lâm chủ sự chưa bao giờ tin là đường đệ ta bị Lý Toại làm hại, lão cho rằng ta cố tình gây chuyện, mượn cơ hội này để tranh công, biểu đệ, tại sao ngươi mới nghe ta kể một lần đã tin luôn rồi?"
"Vì ngươi là biểu ca ta." - Mạnh Kỳ trêu ghẹo rồi lập tức trở nên đứng đắn - "Hai ta là sinh tử chi giao, việc này chính ngươi có thể làm một mình, lợi dụng ta là hoàn toàn không cần thiết, ha ha, bạn bè sống chết cũng không tin được thì chẳng lẽ lại đi tin Diệp gia? Ta không phải bộ đầu Lục Phiến Môn, chẳng cần quan tâm ngọn nguồn câu chuyện làm gì, ta chỉ cần biết ngươi và đường đệ của ngươi phải chịu thiệt thòi, thế là đủ."
Lúc ra ngoài mua đồ ăn, hắn hỏi đường đi tiện thể cũng dò la luôn cả việc này.
Mấy ngày sau đó mọi chuyện đều êm đẹp, Mạnh Kỳ không bước chân khỏi cửa, chỉ một lòng tập trung tu luyện, mãi cho đến ngày Đường ngũ gia đưa thư mời Lâm chủ sự và Tề Chính Ngôn.