“Diệp tam” cố chấp nói:“Cùng lắm thì chạy về tổng đàn trốn, ta đã quyết địnhr ồi, không cần nhiều lời.”
An thị biết “Tà Thần” quỷ dị mạnh mẽ, với thực lực của ả cũng không thắng nổi hắn, nên không tiếp tục khuyên nữa:“Vậy thôi, ta dẫn Trầm Hương và Tử Thương kiếm đi trước.”
Kiếm khách đang ngồi cạnh đó điều tức, Tử Thương đặt ngang ở trên đầu gối.
“Không được, không có hắn và Tử Thương, ta không xử lý được đám Diệp gia lão quỷ, hiện giờ thời gian cấp bách, chỉ có thể hi sinh bảo binh , đợi ta thành công, trở thành thần linh chân chính, còn sợ gì không có được bảo binh?”“Diệp tam” kiên quyết giữ lại Tử Thương kiếm.
An thị mím môi, cực kì bất mãn với “Thiên Diện”, nhưng ả biết Thiên Diện là kẻ chỉ biết có bản thân mình, lại sợ sau lưng có truy binh đuổi theo, nên không thể giằng co mãi.
Trong số những mầm bản môn gieo ra ngoài trước đây, “Thiên Diện” là kẻ ít có hy vọng nhất, song không biết từ đâu học được “Dưỡng Tà Thần” Chi pháp, xử lý hết các đối thủ, trở thành bổn môn tinh anh, lại còn thường xuyên đổi nhục thân mới, dung mạo mới, nên mới được gọi là “Thiên Diện”.
“Chỉ e Tà Thần của ngươi đột phá bình cảnh, nhiều lắm cũng chỉ tương đương với nửa bước ngoại cảnh mà thôi, đào đâu ra bảo binh thật sự?” An thị thực lòng luyến tiếc Tử Thương kiếm, dù mình không cần kiếm, giao về cho tổng đàn, mình với Thiên Diện cũng sẽ được thưởng rất nhiều, vì bảo binh là thứ không phải cứ chất một đống tài liệu vào là chế thành, mà phải có cao thủ ngoại ngoại ngày đêm nuôi dưỡng mới có hy vọng thành hình.
“Diệp tam” lắc đầu: “Bây giờ có lấy được bảo binh, chúng ta cũng chỉ có thể phát huy uy lực nửa bước ngoại cảnh, hơn nữa cũng chỉ kích phát được một hai lần, nếu ta đột phá bình cảnh, giơ tay nhấc chân cũng đã có hiệu quả tương đương thế rồi.”
An thị nghiến răng:“Hi vọng ngươi thành công, ta ở chỗ cũ chờ ngươi.”
Diệp tam sống lại có cự ly hạn chế, nên họ đã sớm chuẩn bị chỗ để trốn tạm thời.
“Ừ.” Diệp tam gọi kiếm khách, trở về Diệp gia.
Hắn biết kế hoạch lần này bị phá, muốn đột phá là không có khả năng , nhưng ít nhất nếu hiến tế Diệp gia, bản thân sẽ tới gần hơn với khoảng cách đột phá, sau này không cần phải mạo hiểm như thế này nữa, cũng có thể thoải mái đột phá.
Nhìn theo Diệp tam, An thị hừ một tiếng, chộp lấy Trầm Hương, biến mất trong bóng tối.
Nếu không phải ả không biết Thiên Diện còn giấu lô đỉnh sống nào nữa hay không, ả đã xử lý Trầm Hương trước khi Thiên Diện sống lại trở về, cướp đi bảo vật, bí tịch của Thiên Diện, vì mỗi lần trước khi hành động, Thiên Diện thường giấu những món đồ có giá trị cao trên người lô đỉnh, nhục thể đối với hắn chẳng khác gì quần áo, muốn đổi là đổi được ngay, âm linh có thể dùng Tà Thần lực dời đi, nhưng đồ dùng thì không được.
............
Mạnh Kỳ và Đường Nhẫn mới ra ngõ nhỏ, đã gặp phải Tề Chính Ngôn.
“...... Diệp tam đã sớm chết, nhục thể bị dưỡng Tà Thần giả chiếm cứ, thực hiện kế hoạch châm ngòi.” Mạnh Kỳ kể lại đại khái mọi việc, Tề Chính Ngôn vừa nghe liền hiểu ngay.
Tề Chính Ngôn mặt vẫn lạnh te:“Dưỡng Tà Thần? Vậy phải báo cho Lục Phiến môn phong tỏa thành.”
Thấy thế, Đường Nhẫn thoáng cảm khái. Đệ tử đại phái đúng là đệ tử đại phái, vừa nghe tới dưỡng Tà Thần là biết nó là cái gì, còn mình, sống tới sáu bảy mươi tuổi, cũng phải sau khi chấp chưởng Thương Lan đao, tiếp xúc nhiều với Lục Phiến môn, mới biết được cái gì là dưỡng Tà Thần.
Ai dà, tiểu nhị ra ngoài du lịch quả nhiên gặp phải rất nhiều chuyện nha, cả dưỡng Tà Thần cũng biết !
Ba người không nói gì thêm, chạy thẳng tới Lục Phiến môn.
Mạnh Kỳ có Huyễn Ma thân pháp và Phong Thần thối, chạy nhanh như gió, Tề Chính Ngôn Hoán Hoa kiếm phái khinh công cao nhã văn nghệ, quần áo phiêu phiêu, tư thái tiêu sái. Hai người song song chỉ để lại tàn ảnh, làm Đường Nhẫn phải nhờ thực lực cửu khiếu hỗ trợ mới miễn cưỡng đuổi theo kịp.
Hậu sinh khả uý a, sao hồi còn trẻ ta không gặp được kỳ ngộ...... Đường Nhẫn vừa chạy vừa nghĩ, bỗng hô:“Hoàng bộ đầu, ngươi đi Thương Thủy tiểu trúc?”
Nam tử trung niên bộ đầu phía đối diện hơi giảm tốc, vuốt chòm râu dài, mỉm cười:“Nhẫn công gọi ta?”
Bộ đầu này chính là tri sự bộ đầu của Ấp thành, Hoàng Tri Thanh, clà cao thủ cửu khiếu nửa bước ngoại cảnh, nếu hỏi trong thiên hạ thế lực nào có nhiều cửu khiếu giả nhất, thì chắc chắn đó phải là triều đình Đại Tấn, họ tiền vật rộng rãi, cho địa vị, cho tiền tài, mời chào cực nhiều cao thủ, ít nhất cao thủ ngoại cảnh và mở khiếu từ Tông Sư trở xuống có số lượng hơn hẳn các thế gia và các đại tông rất nhiều.
Chung quy đối với tán tu cường giả, sẵn sàng góp sức cho các thế gia và môn phái, xa không bằng làm việc thẳng cho triều đình, không chỉ có tài nguyên tài vật, còn có quyền lợi và địa vị, còn chẳng phải là khách khanh, không bị mấy thứ như huyết thống hay truyền thừa làm chướng ngại, chỉ cần lập công là được tấn chức, được hoàng thất cung cấp bí tịch tương ứng.
Hơn nữa, triều đình còn có võ Tiến Sĩ, đây là con đường chính đạo khiến anh tài trong thiên hạ hiện ra, không đến mức chỉ có thể dựa vào môn phái và thế gia, nên nếu không phải triều đình tài nguyên cũng là có hạn , nếu không phải có nhiều cường giả theo thói quen không chịu được sự quản lý mà thích sự tự do của giang hồ, nói không chừng Lục Phiến môn và hoàng thất túc vệ đã sớm thu hết cường giả tán tu vào trong túi.
Đương nhiên, môn phái và thế gia không có khả năng trơ mắt nhìn, nên hè nhau gây áp lực rất mạnh, khiến Lục Phiến môn không thể bành trướng, phải luôn duy trì ở một số lượng tiêu chuẩn, hơn nữa, môn phái và thế gia còn yêu cầu triều đình lập võ Tiến Sĩ bảng ba năm một lần không được thiếu đệ tử tục gia theo họ Thôi của Chân Võ.
Trong Lục Phiến môn, mỗi thành là một đất riêng, bao gồm cả khu vực nông thôn quanh đó, lập nên một tri sự bộ đầu, hai danh quyết bộ đầu cùng giải quyết công việc, mười chính ấn bộ đầu, mười ban bộ khoái, mỗi một quận thành có một chủ quản, một ngân chương bộ đầu và phó thủ thanh thụ bộ đầu, hổ báo bộ đầu tinh nhuệ; mỗi một châu thành có kim chương bộ đầu và tử thụ bộ đầu, Thần đô có Lục Phiến môn tổng bộ, có bát đại thần bộ, có phong hầu tứ tước tổng bộ đầu.
“Lục Phiến môn tổng bộ đầu”, sáu chữ này rất lừng danh trên giang hồ, nhiều cường giả nghe tên đã sợ mất mật, người này không có tên trong Địa bảng, nhưng ai cũng biết ông ta có thực lực mười thứ hạng đầu của Địa bảng.
“Vừa rồi là Thương Lan và Tử Thương quyết đấu.” Đường Nhẫn đi thẳng vào vấn đề.
“Cái gì?” Hoàng Tri Thanh kinh hãi, bốn thế gia nội chiến?
Đường Nhẫn nói:“Diệp tiểu tam đã chết, bị Tà Thần chiếm lấy nhục thể, châm ngòi các thế gia và Hoán Hoa kiếm phái đánh nhau.”
“Dưỡng Tà Thần?” Hoàng Tri Thanh biến sắc, chuyện này nghiêm trọng hơn thế gia nội chiến rất nhiều, thế gia đánh nhau còn biết thu liễm, biết khắc chế vì uy nghiêm của triều đình, nhưng dưỡng Tà Thần giả làm việc ngoan độc, thích huyết tế, nếu bị Tà Thần khống chế, sẽ gây nên sinh linh đồ thán !
Đường Nhẫn kể giản lược lại mọi việc, Mạnh Kỳ bổ sung thêm phong cách ra tay của An thị, và đặc điểm chưởng lực của nam tử cao lớn.
Hoàng Tri Thanh càng nghe càng trịnh trọng:“Đặc điểm đó hẳn là một trong mười chín nhân ma của Diệt Thiên môn, Thiết Thủ Nhân Ma.”
Mạnh Kỳ cả kinh, Thiết Thủ Nhân Ma?
Hắn không chỉ sửng sốt về khả năng thu thập tư liệu phong phú của Lục Phiến môn, tri sự bộ đầu lại biết rõ nhân vật giang hồ như lòng bàn tay, vừa nghe miêu tả liền có thể biết là ai, càng kinh ngạc với bốn chữ Thiết Thủ Nhân Ma!
Nếu người vừa rồi giết là Thiết Thủ Nhân Ma, vậy người hắn gặp trên thuyền là ai?
Chẳng lẽ là Thiện Tú Mi vì điếu con rể, mà mời người tới diễn “Anh hùng cứu mỹ nhân”?
Hoàng Tri Thanh thấy hắn kinh ngạc, thì giải thích:“Thiết Thủ Nhân Ma và Hoan Hỉ Nhân Ma thường xuất hiện ở Hoàn Châu, nên bản quan biết rất rõ, nếu là cường giả châu khác, thì phải trở về xem lại tài liệu rồi. Ừm, như thế xem ra, An thị có lẽ là Hoan Hỉ Nhân Ma, kẻ chiếm nhục thân của Diệp tam thiếu chính là Thiên Diện Nhân ma, hèn gì Thiên Diện Nhân ma lại là nhân ma thần bí nhất trong mười chín Nhân Ma, thì ra là vì dung mạo trăm biến, học được chiêu dưỡng Tà Thần!”
Hắn tăng âm lượng, ra lệnh cho đám bộ đầu thủ hạ:
“Ba người các ngươi phân ra đi Đường gia, Vạn gia, Lăng gia, báo việc này cho các vị trưởng lão, cần phải giết hết lô đỉnh của Tà Thần, không được cho hắn cơ hội sống lại, cũng thỉnh trưởng lão Vạn gia và Lăng gia mang Liệu Nguyên thương và Phiên Vân đao đến Diệp gia hội hợp.”
“Ngươi trở về Lục Phiến môn, mở hộ thành đại trận, phái hết bộ khoái ra trận, phong tỏa mọi lối ra vào, kiểm tra từng cái một, không để lô đỉnh của Tà Thần trốn thoát.”
“Ngươi đi Trục Thủy viện, thỉnh Vương Tái Vương công tử đến Diệp gia, việc này có liên quan tới Vương gia, hạo nhiên chi khí khắc chế được Tà Thần, phải thỉnh hắn ra tay.”
Hoàng Tri Thanh nhìn ba người Mạnh Kỳ:“Tề chủ sự, Đường nhị thiếu gia, Nhẫn công, thỉnh cầu các ngươi cùng ta tới Diệp gia, vừa để tìm Tà Thần vừa xử lí Diệp gia.”
“Được !” Mạnh Kỳ dứt khoát trả lời.
Tề Chính Ngôn gật đầu, mặc kệ đấy có phải Thiên Diện Nhân ma hay không, dưỡng Tà Thần giả đều phải chết!
............
Bên ngoài Diệp phủ, Mạnh Kỳ quay về chốn cũ, nhưng đã đổi sang một thân phận khác.
Hộ vệ canh cửa không còn, cả Diệp phủ không có một thanh âm nào truyền ra, im lặng đến mức người ta nổi cả da gà.
“Cẩn thận !” Hoàng Tri Thanh nói ngay.
“Có oán độc lên đến tận trời, có huyết khí lan tràn.” Vương Tái xách trường kiếm chạy tới, trầm giọng nói,“Hẳn là đang hiến tế, phải cản ngay!”
Gương mặt chữ điền ẩn hàm hận ý, bị Diệp tam mà nói thẳng ra là “Thiên Diện Nhân ma” lấy ra đùa bỡn, làm có chút thẹn quá thành giận.
Cứu người như cứu hoả, mọi người cùng xông vào Diệp phủ.
Vương Tái đi trước, đám Mạnh Kỳ chạy sát theo sau, bên trong không thấy một gia đinh hay người hầu, ven đường toàn là xác chuột chết và sâu bọ.
Đến ngoài đại sảnh Diệp gia, là những thi thể xếp thành hàng, làn da trắng nhợt như không còn chút máu, dưới đất cũng không có một giọt máu nào.
Vương Tái bước vào đại sảnh, bên trong thi thể chất thành núi, ở giữa là một người đang đứng, hắc khí lượn lờ, quanh người hắn vẫn còn một tầng máu, đang không ngừng chui vào trong cơ thể.
Tử Thương lơ lửng ngay trước mặt hắn, bị máu bao phủ, chưa cảm ứng được nguy cơ của gia tộc để tự kích phát.
“Các ngươi tới để triều bái chân thần?”
“Thiên Diện Nhân ma” với vẻ ngoài Diệp Tam uy nghiêm lên tiếng hỏi, âm thanh chấn cho nóc nhà run rẩy, bụi bặm rơi ra.