Nhất Thế Chi Tôn

Chương 339: Ma Kha Chỉ



Thiết Tháp Chân Hòa cũng biến sắc, Chân Định sư đệ, không,“Cuồng Đao” Tô Mạnh sao lại về Thiếu Lâm ?

Đệ tử Thiếu Lâm thường nếu bị trục xuất rất ít khi trở về Liên Đài sơn, trừ phi có được đại triệt đại ngộ, buông hồng trần, thật sự xuất gia, nhưng Tô Mạnh nhìn không phải như thế!

Về để báo thù ư, hắn còn không buồn ngờ chuyện ấy, đừng nói hạng mười một Nhân bảng, có là hạng mười một Địa bảng cũng không có cửa tới Thiếu Lâm giương oai.

Mạnh Kỳ nhìn hai người, phì cười: “Hai vị sư huynh sao thế hử? Tô mỗ có phải hồng thủy mãnh thú đâu.”

Chân Đức hít sâu một hơi, mạnh mẽ áp chế cảm xúc trong lòng: “Tô thí chủ, không biết tới có chuyện gì?”

“Tô mỗ có việc bái kiến gia sư Huyền Bi thần tăng, mong Chân Đức sư huynh thông truyền.” Mạnh Kỳ đáp.

Chân Đức sắc mặt khẽ biến: “Tô thí chủ, ngươi đã bị trục xuất sơn môn, không thể gọi Huyền Bi sư thúc là sư phụ được nữa.”

Mạnh Kỳ cười khì: “Chân Đức sư huynh, sao huynh chấp niệm nặng thế, xưng hô cũng chỉ là không, nhân duyên giả hợp, ta gọi sư phụ là ông ấy, gọi Huyền Bi thần tăng cũng là ông ấy thôi, có gì khác nhau đâu? Để ý chuyện ấy làm gì?”

Hắn nói rất thản nhiên, cứ như lên núi để yết Phật, tham thảo kinh Phật.

Chân Đức ấp úng, quay đầu đi lên núi, bỏ lại một câu: “Huyền Bi sư thúc đang bế quan, ta giúp ngươi thông báo Tri Khách viện.”

Thì ra Sư phụ đang bế quan, hèn gì một đường hắn đi ồn ào như thế mà không nhìn thấy người...... Mạnh Kỳ gật đầu, đi vào trong đình đợi.

Trong đình có bàn đá, ghế đá, bia đá, để mời khách nghỉ ngơi, trên tấm bia đá có khắc mấy chữ rất nhỏ [ Kim Cương Bàn NếuBa La Mật Đa kinh ].

“Hình như ta nghe......” Mạnh Kỳ khoanh tay đứng trước tấm bia, nhìn bài kinh khắc chi chít trên bia, chữ nhìn rất dày đặc, nhưng nếu đọc đàng hoàng, sẽ không hề có cảm giác hoa mắt, mỗi chữ đều rõ ràng, tự thành một ô, không hề trùng lặp, thiện ý sâu sắc, không hổ là Phật Môn thánh địa thường có La Hán, Đại La hán trấn tự.

Lúc này, Chân Hòa đã bớt sửng sốt, lặng lẽ nhìn đánh giá Mạnh Kỳ, thấy hắn đứng đó bình tĩnh, không hề có vẻ gì là mất kiên nhẫn, tà áo xanh bay bay tiêu sái, tay chắp sau lưng, lặng lẽ đọc kinh Phật, cảm giác rất khí định thần nhàn, tự nhiên tĩnh lặng.

Chân Hòa đột nhiên nhớ lại chuyện cũ, năm đó mình và Chân Định sư đệ luận bàn, bị hắn cướp mất khí thế, sợ tới mức chân nhũn cả ra, khí lực trong người không thể nào phát huy ra được, dễ dàng bị đánh bại.

Lúc đó mình còn tưởng Chân Định sư đệ có thiên phú bất phàm về võ đạo, sau này chắc chắn sẽ có thành tựu, không ngờ cái ‘sau này’ đó lại tới nhanh như vậy, tới bây giờ mới chỉ cách có mấy năm, hắn đã vượt qua Chân Bản, Chân Diệu sư huynh, đánh qua đồng nhân hạng được xuống núi, tên tuổi lừng lẫy khắp giới giang hồ, đứng hạng mười một Nhân bảng, không thua kém gì tiểu sư thúc Huyền Chân!

Hôm nay xem khí độ này, quả thực rất có tư thế của cao thủ.

Mạnh Kỳ thưởng thức thiện ý kinh Phật trong tấm bia đá, tâm thần trở nên tĩnh lặng, ngờ tổ sư đời thứ sáu của Thiếu Lâm năm đó khắc ra tấm bia đá này, chứng được La Hán Kim Thân Nguyên Không thần tăng.

Chân Hòa và Mạnh Kỳ không quen, đành phải đứng bên cạnh, chờ Chân Đức trở về.

Không qua bao lâu, Chân Đức và một tăng nhân tiếp khách mặc tăng bào vàng đi xuống.

“A Di Đà Phật, Tô thí chủ bái kiến Huyền Bi sư đệ có chuyện gì?” Người tiếp khách dựng một bàn tay, tuyên phật hiệu, là tăng nhân hàng chữ Huyền.

Mạnh Kỳ đã sớm quay người lại, mỉm cười: “Vị sư thúc này, chẳng lẽ cố nhân tới chơi, nhất định phải có chuyện quan trọng mới được?”

Người tiếp khách đã quen giao tiếp, không so đo cách xưng hô của hắn, chỉ cười: “Bình thường không cần, nhưng Huyền Bi sư đệ đang bế quan, nếu Tô thí chủ có chuyện quan trọng, bần tăng sẽ phải xem xét tới chuyện ngắt ngang chuyện bế quan của y, nhưng nếu chỉ là ôn chuyện, vậy cảm phiền Tô thí chủ lần sau lại tới.”

“Không biết Chân Tuệ sư đệ có đang bế quan không?” Mạnh Kỳ hỏi.



Tiếp khách tăng biết chuyện khúc mắc của Mạnh Kỳ và trong tự, sớm biết hắn sẽ hỏi Chân Tuệ, nên trả lời rất nhanh: “Chân Tuệ sư điệt diện bích đi ra chưa lâu, sắp tới không cần bế quan.”

“Vậy ta muốn bái phỏng hắn.” Mạnh Kỳ cười tủm tỉm, bộ dáng không sao cả.

Tiếp khách tăng gật đầu: “Tô thí chủ, mời.”

Hắn dẫn Mạnh Kỳ đi lên sơn đạo, đi đến đâu cũng mang lại hồi ức cho Mạnh Kỳ, chỗ đó là chỗ gánh nước, chỗ đó là chỗ thiếu chút nữa bị trượt chân.......

Đi một lúc, trên sơn đạo xuất hiện thêm một hòa thượng mặc tăng bào vàng, dáng mạo thanh nhã, giống thư sinh hơn là người xuất gia, chính là người năm đó Mạnh Kỳ thụ nghiệp ở Võ Tăng viện, Chân Diệu, một trong hai đại đệ tử hàng chữ Chân của Thiếu Lâm.

Nói là hai đại, kỳ thật không phải vậy, sau này cũng lục tục có nhiều người mới nhập môn xuất sắc, có võ đạo thiên phú xuất chúng, có đầu óc mẫn tuệ, nhưng thời gian ngắn ngủi, vẫn chưa đuổi theo kịp hắn và Chân Bản.

“A Di Đà Phật, Tô thí chủ lâu rồi không gặp, vẫn khỏe chứ?” Chân Diệu đặc biệt tới gặp Mạnh Kỳ.

Đằng sau y, ở lối rẽ, có rất nhiều đệ tử áo xám thò đầu rón rén nhìn ra, muốn xem đệ nhất nhân hàng chữ Chân, Mãng Kim Cương trong truyền thuyết.

Trong đám họ có một tăng nhân cực kì bắt mắt, bởi vì chỉ có một mình gã mặc áo tăng vàng, đôi mắt hẹp dài, khí chất hung ác nham hiểm, cũng là một người quen, Giới Luật viện giới luật tăng Huyền Không.

Gã muốn xui ta với Chân Diệu so đấu hửm? Chân Diệu là người có tâm hiếu thắng, lúc còn chưa mở khiếu đã tìm ta tỷ thí...... Mạnh Kỳ mỉm cười đáp lễ: “Sư đệ không chỉ không có việc gì, mà bây giờ còn hơn xưa, đã làm phiền Chân Diệu sư huynh nhớ mong.”

Chân Diệu khẽ hít một hơi: “Như thế rất tốt, năm đó ở Võ Tăng viện vẫn còn như đang hiện trước mắt bần tăng, thực không ngờ hôm nay Tô thí chủ đã danh chấn thiên hạ, không biết hôm nay có thể chỉ dẫn một hai hay không?”

Y chưa xuống núi du lịch, chuyện trong giang hồ đều chỉ là được nghe đồn, cao thủ mở khiếu trong tự và hàng chữ Huyền khi luận bàn đều cơ bản là điểm tới thì ngừng, nên rất nóng lòng muốn thử sức với cao thủ Nhân bảng, để biết sự chênh lệch của bản thân.

Theo y nghĩ, y cũng đã gần thất khiếu , có được hai chiêu ngoại cảnh Ma Kha chỉ, so với hai người thất khiếu Tô Mạnh, Thanh Dư hẳn là không có chênh lệch về mặt bản chất, nếu không phải vì chưa nắm giữ hoàn chỉnh, đã sớm xông qua đồng nhân hạng, xuống núi đi kiến thức.

Huyền Không không chuyển mắt nhìn hai người, ánh mắt đầy chờ mong, gã không hy vọng xa vời Chân Diệu có thể thắng Tô Mạnh, nhưng giảm bớt uy phong của hắn, để hắn bớt cao ngạo đi là đủ rồi.

Mạnh Kỳ đại khái cũng biết cảm nghĩ của hai người, nhưng không để ý, khẽ cười: “Năm đó tại Võ Tăng viện chưa được kiến thức Ma Kha chỉ của sư huynh, vẫn tiếc nuối, hôm nay xem như bù lại .”

Hắn ở xa tới là khách, nếu không muốn, không ai dám bắt buộc hắn tỷ thí.

Chân Diệu nghiêm trang: “Chân Bản đã luyện thành bảy môn tuyệt học, mà bần tăng chỉ luyện được Ma Kha chỉ và Nhất vi độ giang, Tô thí chủ, mời.”

Làm chủ nhân, đương nhiên phải để khách ra chiêu trước.

Mạnh Kỳ lắc đầu cười: “Mời sư huynh trước đi.”

Là cao thủ sắp đạt mười hạng đầu Nhân bảng, làm gì có chuyện ra chiêu trước khi luận bàn?

Chân Diệu tâm cường hiếu thắng, hơi trầm ngâm, cũng biết thời biết thế, tay phải nâng lên, thân như phiêu theo gió, hai ngón tay khép lại, điểm hướng Mạnh Kỳ.

Một chỉ này bỗng choán hết tầm mắt của Mạnh Kỳ, to lớn, mạnh mẽ, chỉ phong từ mọi góc độ đánh tới, không xác định được cái nào là thật cái nào là giả.

Chỉ phong không ngừng tích tụ, trở nên nặng nề trầm trọng!

Ngay từ đầu đã dùng tới chiêu thức ngoại cảnh...... Mạnh Kỳ mỉm cười, bình thản xuất đao, đao thế tròn trĩnh, dung nạp hư không, đa phần chỉ phong đều bị hút vào.



Một đao vung ra, Mạnh Kỳ thân đi theo đao mà tiến, cảm giác như súc địa thành thốn, vượt qua chỉ phong vây quanh, tới gần Chân Diệu, trường đao trống không mênh mông chém ra.

Thấy Mạnh Kỳ tránh được tuyệt chiêu ngoại cảnh của mình, Chân Diệu hơi biến sắc, song chỉ điểm vào lưỡi đao, định cản lại.

Nhưng ánh đao như ánh sáng hồng trần, đã đốt lên những khát vọng, lòng hiếu thắng của y, khiến y ra tay bị chậm.

Nhưng “Thiên chi thương” đã thu lại, Mạnh Kỳ nhàn nhã:

“Chỉ pháp hay, đáng tiếc thời cơ không đúng.”

Đạo chiến đấu, chưa bao giờ là chỉ cần dùng sát chiêu là đủ, dùng thủ đạon áp đáy hòm đương nhiên là tốt rồi, nhưng nếu không dùng lúc thời cơ, sẽ rất dễ bị người ta tránh thoát, uổng phí khí lực, nên khi Mạnh Kỳ và Thanh Dư giao thủ, đều là thăm dò lẫn nhau trước, tới khi túm được sơ hở, thấy được cơ hội, mới bùng nổ tuyệt chiêu, nên lúc ở trước cửa sơn thần miếu, sau khi Lạc Hồn Tiêu bỏ mạng, Liệt Diễm Nhân Ma đánh tới, Mạnh Kỳ vẫn không lôi tuyệt chiêu ra, vì lúc ấy hắn đơn thuần có thể dùng thân pháp ma huyễn của mình để né tránh, đến khi Liệt Diễm Nhân Ma đã bị Mạnh Kỳ áp chế, thì không còn có được cơ hội xuất chiêu thức ngoại cảnh ra nữa.

Lúc trước khi lần đầu tiên Mạnh Kỳ đối mặt với An Quốc Tà, hắn cũng không hề vội vàng dùng “Đoạn thanh tịnh”, mà sáng suốt dùng Huyễn Hình đại pháp trước để lừa gạt, sau khi tìm được cơ hội mới ra chiêu.

Kinh nghiệm thực chiến của Chân Diệu vẫn còn quá ít......

Chân Diệu sửng sốt, không thể tin được mình bị bại nhanh như vậy, nhưng sau khi nghe Mạnh Kỳ nói xong, nét mặt mới hơi giãn ra, trở thành đăm chiêu: “Đa tạ Tô thí chủ chỉ giáo.”

Y vừa rồi nhất thời cầu thắng, quên mất sự chỉ bảo hàng ngày của sư trưởng, quá mức vội vàng.

Đám tăng nhân hàng chữ Tăng nét mặt khác nhau, song đều là không sao tin được, chỉ trong vòng có hai chiêu, Chân Diệu sư huynh đã bại...... Chân Định vẫn thực là mở khiếu?

Huyền Không hừ lạnh: “A Nan Phá Giới đao pháp, đâu phải dùng Thiếu Lâm thần công, tính là cái gì......”

Mạnh Kỳ cười, bước nhanh, vung trường đao, vèo một cái đã tới trước mặt Huyền Không.

Một đao này chém xuống rất chậm, nhưng ẩn chứa cực nhiều biến hóa, mỗi một biến hóa lại nhanh như tàn ảnh, bịt kín mọi khả năng ứng phó hay né tránh của Huyền Không!

Huyền Không trán vã mồ hôi lạnh, cả người như lún vào ác mộng, không tìm ra được đường thoát, đao tới sát trước người, mới giơ được hai tay lên, bàn tay ám ánh vàng, chụp vào trường đao.

Nhưng trường đao đã xuyên qua song chưởng, hạ xuống trán Huyền Không, khiến hai chân Huyền Không không nhịn được, run rẩy.

Mạnh Kỳ thu đao vào vỏ, cười to:

“Huyền Không sư thúc, một đao này cũng không phải Thiếu Lâm thần công đâu.”

Hắn cắm đao vào eo, đi lướt qua Huyền Không, bước lên bậc thang.

Huyền Không ngày xưa, thực lực hay địa vị đều có thể tha hồ thoải mái trấn áp hắn, còn ngày nay, ngay cả một đao của hắn y cũng không đỡ nổi......

Nhìn theo dáng người tiêu sái của hắn, trong lòng đám tăng nhân hàng chữ Chân đầy kính phục.

Vừa tới ngoài cửa chùa, Mạnh Kỳ đã nhìn thấy một bóng áo xám chạy ra, giọng điệu vẫn quen thuộc như xưa không chút gì thay đổi:

“Sư huynh, ngươi đã trở lại? Mau kể cho ta nghe cuộc đấu với Thủ Chính kiếm, khiếp sợ Bách Lý, ngũ phương đế đao!”

Mịa nó, hơn hai năm không gặp, người bình thường không phải nên hơi ngăn cách, sau đó mới lại từ từ quen thuộc với nhau sao? Tiểu sư đệ quả nhiên không phải người bình thường ! Mạnh Kỳ không nói gì, nhìn Chân Tuệ.