Nhất Thế Chi Tôn

Chương 544: Cửu nương thật, giả



Cả vùng chỉ toàn là cát, chốc chốc lại có gió cát xoắn tới, không hề có một đốm cây xanh.

Giữa một khu vực nham thạch phong hóa, cát bỗng đùn lên như suối phun, ngưng tụ thành hình người, hiện ra Phi Thiên Dạ Xoa, Mạnh Kỳ và Chu Thu Sơn.

Việc không thể chậm trễ, Mạnh Kỳ nói ngay:
- Ngôn chưởng môn, có cách nào làm tạm thời sụp đổ tâm linh và tinh thần Tứ Phúc Thiên Quan hay không?

Ngôn Vô Ngã là luân hồi giả lâu năm, trong ba mươi hạng đầu Địa bảng, chưởng môn một tông phái có tiếng của Giang Đông, hẳn phải có bí pháp về cái này!

- Ờ.
Ngôn Vô Ngã đi tới Chu Thu Sơn, trong miệng mọc ra hai cái răng nanh trắng nhởn, cắn vào cổ đối phương.

Mạnh Kỳ nheo mắt, tu luyện Cương Thi Quyền cũng sẽ biến thành cương thi?

Chu Thu Sơn mơ mơ hồ hồ tỉnh dậy, nét mặt không ngừng thay đổi, cuối cùng trở nên sợ hãi, nhìn Mạnh Kỳ mà run rẩy.

Ngôn Vô Ngã rút răng ra, mặt vẫn sạch bong, không dính một giọt máu nào.

- Trong nửa tách trà.
Ngôn Vô Ngã nói ngắn gọn.

Mạnh Kỳ tháo nhẫn trữ vật của Chu Thu Sơn ra, đưa cho Ngôn Vô Ngã trấn áp, để khỏi xảy ra trường hợp giống như lão Chung đầu khi xưa.

Dùng Bát Cửu Huyền Công để công kích tinh thần, suy diễn Biến Thiên Kích Địa đại pháp!

Quang cảnh xung quanh biến mất, bốn phía rơi vào u u ám ám, một vùng biển lặng ẩn chứa những đốm vàng lấp lánh.

Đốm vàng nhảy lên, Chu Thu Sơn nhớ tới những chuyện có liên quan tới Bích Hà Nguyên Quân Cù cửu nương.

Áo đen, như một đóa hoa kiều diễm, nhưng mặt mày lãnh đạm, tính cách chẳng ra sao, chẳng hề hòa nhã với khách hàng, tính tiền đắt...

Đi vào Tham Hãn, rẽ vào một căn nhà bình thường, cô uể oải ngồi trên giường, tựa lưng vào tường...

Đối diện có một người mặc đế bào màu tím, đeo mặt nạ Tử Vi Tinh Chủ!

Ngoài cửa lại có một người đi vào, người này không đeo mặt nạ!

Nhưng Mạnh Kỳ còn chưa thấy rõ dung mạo người tới, hình ảnh đã vỡ tan, hóa thành những điểm sáng, từ trong người Chu Thu Sơn có lửa đen bốc cháy, chỉ trong tích tắc đã đốt y thành tro.

Mạnh Kỳ kinh hãi:
- Cửu nương đang ở Tham Hãn!

Chứ không phải ở trong động sâu dưới đất giữa Ngư Hải và Tham Hãn!

Ai là thật, ai là giả?

Ngôn Vô Ngã rõ ràng cũng không ngờ xảy ra tình huống như vậy, trầm mặc nửa ngày mới nói:
- Từ Tham Hãn chuyển tới Ám Hà?

- Không có khả năng.
Mạnh Kỳ trầm giọng:
- Chu Thu Sơn là sáng nay mới tới Tham Hãn, sau đó mới tới chỗ bốc phật quang, mà khi đó chúng ta vừa mới thăm dò Ám Hà dưới đất không lâu.

Tìm Chu Thu Sơn cũng đã mất nửa ngày, bây giờ mặt trời chiều đã ngả về tây, nhuộm một vùng cát vàng thành màu đỏ cam đẹp đẽ.

Nếu cửu nương thật ở Tham Hãn, vậy cửu nương trong Ám Hà dưới đất là ai?

Mạnh Kỳ vã mồi hôi lạnh, cảm giác như vừa thoát qua kiếp nạn.

Hắn nói:
- Việc này rõ ràng có dính dáng tới Thần Thoại. cái bẫy dưới ám hà kia vô cùng nguy hiểm. Ta đề nghị tới Tham Hãn kiểm tra trước đã, chỗ đó hẳn đang chỉ có Tử Vi Tinh Chủ trông coi, đương nhiên xung quanh sẽ có những thành viên khác của Thần Thoại.

Ngôn Vô Ngã hơi biến sắc:
- Chu Thu Sơn mất tích, Thần Thoại tất sẽ cảnh giác, e sẽ làm ra thay đổi, việc này không nên chậm trễ, chúng ta lập tức đi Tham Hãn!

Hai người vội vàng chui xuống đất.

Không lâu sau, Ngôn Vô Ngã và Mạnh Kỳ đã xuất hiện ở Tham Hãn.

Giống ở Ngư Hải, người thường và mở khiếu của Tham Hãn cũng đã đều bị sơ tán đến ốc đảo khác, trên đường chỉ còn lác đác những ngoại cảnh tới đây tầm bảo.

Hai người làm bộ đi ngang qua cái nơi ở trong trí nhớ của Chu Thu Sơn, thấy quả thực nó nhìn thì lơi lỏng, nhưng xung quanh ẩn núp khá nhiều người, khí cơ trời đất bị làm nhiễu.

Hèn gì hồn đăng không thể chỉ vào nơi này!

Vòng qua sân, Mạnh Kỳ xung phong nhận việc:
- Ngôn chưởng môn, để ta vào kiểm tra.

- Ừ.
Ngôn Vô Ngã khẽ gật đầu.

Mạnh Kỳ lại biến thành chuột sa mạc, chui vào trong sân bên cạnh, lén lén bò qua.

Hắn tìm thấy lỗ chuột chui, một cái mùi tanh tưởi xộc vào mũi, suýt nữa là ngất xỉu.

Chạy một hồi, hắn dừng lại, vì có một khí tức uy áp tràn ngập phía trước, như có một chúa tể đang ở trên cao nhìn xuống!

Nếu chuột thường, cảm nhận được khí tức này là lập tức xoay người đào tẩu.

Nên, Mạnh Kỳ cũng không ngoại lệ.

Trở lại bên cạnh Ngôn Vô Ngã, Mạnh Kỳ biến trở về hình người, truyền âm nói:
- Quả thật là Tử Vi Tinh Chủ, nhưng y rất cẩn thận, không trùm hết tinh thần lên Tham Hãn mà ám phủ khí tức khắp xung quanh sân, ngăn cách trong ngoài, dọa không cho bất kì sinh vật nào lẻn vào.

- Tử Vi Tinh Chủ cẩn thận như thế, khả năng Cù cửu nương ở trong đó là rất cao.
Ngôn Vô Ngã gật đầu:
- Phải tìm cơ hội lẻn vào, cho dù không có cửu nương, nếu tóm được một cao tầng Thần Thoại, cũng có thể đem đổi người về.

- Nhưng nếu có cửu nương thì sao? Chỉ sợ thấy bị đột kích, Tử Vi Tinh Chủ sẽ giết cô ấy.

Ngôn Vô Ngã nở nụ cười hiếm hoi:
- Chuyện này thì phải dựa vào ngươi.

- Dựa vào ta?
Mạnh Kỳ ngẩn người, chợt hiểu ra:
- Ngôn chưởng môn, ý của ông là bảo ta hóa thành Chu Thu Sơn, quang minh chính đại đi vào, chỉ cần Tử Vi Tinh Chủ không nhận ra, ta sẽ phối hợp với ông đột kích?

- Nếu không có cửu nương, dùng trận đồ và ngươi liên thủ cũng đủ đối phó Tử Vi Tinh Chủ hoặc kiềm chế thành viên Thần Thoại khác. Nếu cửu nương đúng là bên trong thì nhào qua, dùng trận đồ bảo vệ cô ấy?

- Đúng vậy.
Ngôn Vô Ngã gật đầu:
- Khả năng biến hóa của ngươi rất tốt, nên Thiên Tôn mới bảo ngươi đi hỗ trợ ta cứu người.

Mạnh Kỳ lập tức hóa thành Chu Thu Sơn, khí tức hoàn toàn như đúc, đeo cái nhẫn trữ vật của Chu Thu Sơn lên tay!

Chỉ có một vấn đề, ấy là Mạnh Kỳ không có lộ tuyến vận hành công pháp của Tứ Phúc Thiên Cung, nên đành thu liễm chân khí, làm ra vẻ che giấu để đi vào.

Sờ sờ trận đồ Linh Bảo Thiên Tôn cho mượn, Mạnh Kỳ đau lòng, phải dùng tới nó rồi.

- Thiên Tôn lần này chịu chi quá a...
Hắn lầm bầm.

Ngôn Vô Ngã bình thản giải thích:
- Điểm thiện công thành viên bỏ ra để đổi công pháp và bảo vật đều đặt ở khu vực công, không phải là tài sản riêng của Thiên Tôn. Nên nếu dùng để cứu thành viên khi đang làm nhiệm vụ, vật phẩm tiêu hao đều sẽ được bồi thường bằng thiện công đó. Thành viên cũng có người giao tình thâm hậu, có người chỉ là sơ giao, nếu bảo ngươi vì để cứu một người xa lạ mà tiêu hao bí bảo của mình, ngươi có không đau lòng, không do dự lấy nó ra không?

Đương nhiên là không! Cứu một đại nhân vật cỡ như ông, bí bảo của ta làm sao so được với những thứ sẽ được ông đền lại! Mạnh Kỳ thầm nghĩ. Nhưng quy định này của Tiên Tích thật không sai, giúp thành viên khỏi bị tổn thất của riêng vì việc chung, một hai lần còn đỡ, nhiều lần ai mà chịu nổi! Đều sẽ không còn hết lòng vì tổ chức nữa!

Thở một hơi dài, Mạnh Kỳ vòng ra lối vào Tham Hãn, bay vào trong thành, ‘lén lút’ rẽ trái rẽ phải đến chỗ Tử Vi Tinh Chủ.

Mạnh Kỳ gõ cửa theo đúng tiết tấu trong kí ức của Chu Thu Sơn.

Cánh cửa tự động mở ra, Mạnh Kỳ đi vào, đóng cửa lại, tới phòng của Tử Vi Tinh Chủ.

Tử Vi Tinh Chủ khoanh chân ngồi trên hồ sàng bên trái, đeo mặt nạ, mặc đế bào, đối diện là một cái giường đất, Cù cửu nương uể oải ngồi trên đó, lưng dựa vào tường, dáng vẻ vô cùng suy sụp.

Cửu nương đúng là ở nơi này!

Mạnh Kỳ ra vẻ kích động:
- Tinh Chủ, Tiền Giai đã mất tích! Có lẽ bị người ta bắt!

Tử Vi Tinh Chủ vốn đang tính hỏi sao “Chu Thu Sơn” lại tới đây, nghe vậy hỏi ngay:
- Mất tích ở đâu?

Vừa dứt lời, y đã thấy “Chu Thu Sơn” vọt về phía Cù cửu nương, tay tung ra một tấm trận đồ.

Bốn màu kiếm quang xanh đỏ đen trắng bay lên, hư không bị thu hẹp lại, mọi vật mờ đi, mọi sắc màu biến mất, chỉ còn hai màu trắng đen, hai màu này cũng đang rút vào trong, khiến nơi ấy trở thành một vùng hỗn độn!

Kiếm khí ngăn trở Mạnh Kỳ và Tử Vi Tinh Chủ.

Tử Vi Tinh Chủ thò một ngón tay điểm tới, như tinh quang ngưng tụ, áp súc không biết bao nhiêu là tầng lực bạo tạc!

Trận đồ hỗn độn bị tiêu tán một nửa, ngón tay của Tử Vi Tinh Chủ cũng bị những vết thương nhỏ.

Nóc nhà sụp xuống, một nắm tay quấn chín con rồng đỏ mạnh mẽ ầm ầm đánh xuống, tỏa khí nóng hực, uy lực tập trung khiến mọi vật trong phạm vi một dặm đều bị đốt thành tro tàn!

Tử Vi Tinh Chủ hừ một tiếng, tất cả khiếu huyệt mở ra, tinh thần chi tướng xuất hiện, hư không vặn vẹo, một quyền đánh ra!

Vô cùng vô tận tinh quang và lửa đỏ quét sạch xung quanh, tiêu diệt trận đồ, nhưng Mạnh Kỳ đã sớm túm lấy Cù cửu nương, dưới uy lực hỏa diễm của Lưu Hỏa và Ngôn Vô Ngã cố ý tung ra, bỏ chạy ra xa.

Nhanh chóng thoát ra khỏi Tham Hãn.

Không bao lâu sau, Ngôn Vô Ngã đuổi theo kịp, đưa tay giải phong ấn cho Cù cửu nương, Mạnh Kỳ ở bên toàn thân cảnh giác, sẵn sàng ứng phó nếu đây là người giả.

Cù cửu nương hai mắt dại ra, vô cùng đau đớn thì thào:
- Nhẫn trữ vật của ta...

Phù, đây đúng là người thật rồi... Mạnh Kỳ lau mồ hôi lạnh.

***

Trong Ám Hà dưới đất, mặt đỏ nam tử không ngồi yên được, đứng dậy đi qua đi lại.

Bỗng nhiên, ‘Cù cửu nương’ đang ngồi đứng dậy, thân hình dài ra, trở thành một nam tử cao lớn, mặc đế bào, đội Bình Thiên quan, đeo một cái mặt nạ nghiêm túc khô khan.

Mặt nạ Thiên Đế trong hí kịch!

- Linh Bảo sẽ không đến đây...
Y lầm bầm nói với không khí!