Nhất Thế Chi Tôn

Chương 647: Truyền thuyết lại tục



Hoàng Phủ Phỉ bị Hà Tham Thương cuốn lấy, bay vèo một phát ra cửa lớn, giương mắt lên nhìn cho kĩ, quả nhiên là thân ảnh quen thuộc kia!

Thanh Nguyên đạo trưởng vẫn mặc phiến vân quan, dải tua rua giày gai, tuấn tú xuất trần, so với những năm trước chẳng chút nào thay đổi, không già đi tí nào.

“Nhiều năm không gặp, đạo trưởng phong thái càng hơn xưa.” Hoàng Phủ Phỉ nhìn thấy ân công, trong lòng vui mừng không tả nổi.

Hà Tham Thương nghiêm túc hành lễ trọng. Y có thể tấn chức Ngoại Cảnh, ngoài cố gắng và cơ duyên của bản thân, còn nhờ những chỉ điểm, dạy bảo mà Thanh Nguyên đạo trưởng dành cho Hoàng Phủ Phỉ!

Ngũ Lôi chân pháp và Thần Tiêu mâu pháp bổ sung cho nhau hoàn hảo, miêu tả rõ ràng những cảnh giới lớn từ Thiên Nhân giao cảm tới Ngoại Cảnh mấy trọng thiên, cuối cùng là mô tả một đao thần diệu – rất giống như khi Thần Tiêu mâu pháp thăng hoa tới cực hạn, đối với việc tăng thực lực và cảnh giới của y có ý nghĩa vô cùng quan trọng!

Nếu không phải vậy, chỉ dựa vào công pháp và lý giải nguyên bản, bây giờ quá lắm y chỉ tới được nửa bước mà thôi!

Đám đệ tử canh cửa đều ngơ ngác. Hà trang chủ như thiên nhân và đại tiểu thư như tiên tử trong cảm nhận của họ lại làm đại lễ với một đạo sĩ xa lạ!

Người này là ai?

Mạnh Kỳ ha ha cười: “Bần đạo thấy hai vị thí chủ cũng thế.”

Hoàng Phủ Phỉ đã mất hẳn sự non nớt năm xưa, nhan sắc và cơ thể đã hoàn toàn thành thục, Hà Tham Thương khí tức trầm ổn, mạnh mẽ.

Hoàng Phủ Phỉ đã tới tu vi cửu khiếu, cô nhìn Mạnh Kỳ, trước đây nhìn thấy hắn chỉ có bảy tám khiếu, nhưng hôm nay lại vô cùng tiêu sái, như mây bay trên trời, căn bản nhìn không thấu, không sao đoán ra được cảnh giới.

Chẳng lẽ Thanh Nguyên đạo trưởng cũng tấn chức Ngoại Cảnh?

Tuy rằng lúc trước cảnh giới của hắn thấp hơn đại sư huynh, nhưng hắn biểu hiện ra thiên tư, khí độ, ánh mắt, kiến thức và thực lực đều vượt hơn hẳn đại sư huynh, chỉ trong vài năm này trở thành ngoại cảnh cũng không có gì là kì quái!

“Đạo trưởng, mấy năm nay ngài đã đi đâu? Chúng ta vẫn luôn để ý tìm thăm tin tức của ngài, nhưng không sao tìm thấy...” Hoàng Phủ Phỉ lên tiếng.

Mạnh Kỳ mỉm cười phẩy tay: “Nói ra thì dài, hôm nay là giờ lành của hai vị, chớ bởi vì bần đạo mà trì hoãn, đợi sau hôn lễ chúng ta lại nói chuyện, dù sao bần đạo cũng không vội.”

Trở thành Ngoại Cảnh rồi, thời gian của Luân Hồi phù biến thành hai tháng, chưa kể hắn còn có thể phi hành, đi lăng tẩm cũng không mất bao lâu.

Hoàng Phủ Phỉ đang định nói cái gì đó, Hà Tham Thương đã gật đầu: “Mời đạo trưởng vào.”

Hai người lấy lễ bán sư trịnh trọng dẫn Mạnh Kỳ đi vào, khiến người hầu, đệ tử của trang trên đường đi nhìn thấy, ai nấy đều há hốc mồm, không biết đạo sĩ trẻ tuổi này là thần thánh phương nào.

Vào đại sảnh, các hảo hán giang hồ đều quay phắt sang nhìn.

“Thanh Nguyên đạo trưởng, chẳng lẽ là Thanh Nguyên đạo trưởng lúc trước dùng sức lực một mình cứu Hoàng Phủ phu nhân và Hoàng Phủ đại tiểu thư ra khỏi Tụ Thần trang?”

“Hẳn chính là hắn, mới chỉ bảy tám khiếu nhưng đè áp cả Thanh Huyết long vương lẫn Xích Mi đao vương. Có thể nói là vô tiền khoáng hậu!”

“Hắn biến mất nhiều năm như vậy, nay tái xuất giang hồ, hắn muốn cái gì?”

Năm đó Mạnh Kỳ đã để lại một đoạn truyền thuyết trong Cửu Hương thế giới, các hảo hán giang hồ đều đã dần nhớ ra.

Nhìn đạo sĩ trẻ tuổi tiêu sái đi qua, mọi người châu đầu vào nhau:

“Hồi trước đã mạnh như vậy, bây giờ chắc chắn càng thêm đáng sợ, không biết đã đột phá Ngoại Cảnh hay chưa...”

“Lão phu nhìn không ra hắn sâu cạn. Không phải nửa bước chính là Ngoại Cảnh!”

“Thiên hạ rộng lớn, Ngoại Cảnh rất hiếm thấy, nay thế là lại thêm một người...”

Ai nấy xì xào bàn tán. Ai cũng thấy Thanh Nguyên đạo trưởng này sâu không lường được, nhìn không ra cảnh giới và thực lực cụ thể, chỉ có thể phỏng đoán mười có bảy tám đã là Ngoại Cảnh, cường giả có hi vọng tranh đoạt vị trí Thiên Nguyên hoàng giả!

Mạnh Kỳ thản nhiên nhận đại lễ của Hoàng Phủ phu nhân, thản nhiên ngồi cạnh Vô Lượng chân nhân, Hồng Tuyến phu nhân và Tái Ngoại thần đà, gật đầu: “Hai vị thí chủ, lâu rồi không gặp, vẫn khỏe chứ.”

Hồng Tuyến phu nhân vẫn nhanh nhẹn như thế, đã có hộ thân cương khí, Tái Ngoại thần đà thì càng thêm già nua, thân thể đã suy, chỉ có chân khí là vẫn tinh thuần.

Hai người nhanh chóng đứng dậy chào: “Đạo trưởng phong thái như trước.”

Mạnh Kỳ cười: “Không phải nên nói là càng hơn xưa sao?”

Hai người sửng sốt, rồi im lặng, nhớ ra Thanh Nguyên đạo trưởng là người khá là khôi hài.

Hoàng Phủ Phỉ và Hà Tham Thương tiếp tục đi kính rượu, Hoàng Phủ Phỉ truyền âm nhập mật: “Đại sư huynh, huynh cảm thấy đạo trưởng là cảnh giới gì?”

Hà Tham Thương nhíu nhíu mày: “Ta không nhìn ra được.”

Ngay cả đại sư huynh cũng không nhìn ra được? Hoàng Phủ Phỉ ngẩn người, vậy đạo trưởng đã đến cảnh giới gì? Bằng như phụ thân năm đó, hay là còn cao hơn?

Vô Lượng chân nhân ngồi im nhìn Mạnh Kỳ, cũng cảm thấy Thanh Nguyên đạo hữu không nhìn ra nổi, định hỏi đối phương đã đột phá Ngoại Cảnh hay chưa, nhưng biết đây là giang hồ kiêng kị, không thể hỏi loạn.

Nói chuyện linh tinh một lúc, Mạnh Kỳ thản nhiên cầm đũa dùng bữa, bưng ly uống rượu, giống như hoàn toàn không hề biết mình là tâm điểm của mọi người.

Một lúc sau, hôn lễ kết thúc, các giang hồ nhân sĩ từ từ rời đi, chỉ còn lại một bàn của Mạnh Kỳ.

Hà Tham Thương và Hoàng Phủ Phỉ, Hoàng Phủ phu nhân đều đi tới chào.

“Đạo trưởng tái xuất giang hồ, có phải có chuyện quan trọng gì không? Chúng ta có thể giúp gì cho ngài chăng?” Hà Tham Thương hỏi.

Thấy thế, đám người Vô Lượng chân nhân lập tức đứng dậy, định tránh đi.

“Không sao.” Mạnh Kỳ khoát tay, “Chuyện của bần đạo không có gì cần giấu diếm.”

Hắn dừng một chút, nói: “Bần đạo khổ tu nhiều năm, rốt cuộc công pháp có thành, hơn nữa cũng đã tìm được vật khắc chế ác quỷ trong lăng tẩm, định lại vào trong lăng, chấm dứt mầm tai họa. Không biết mấy năm nay ở lăng có dị động gì không?”

Người còn lại không phải hảo hữu Hoàng Phủ Đào thì cũng là Tụ Thần trang tâm phúc, đại khái đều đã được Hoàng Phủ phu nhân cho biết nguyên nhân Cửu Hương tổ sư lúc tuổi già nổi điên, ai cũng vô cùng kiêng kị ác quỷ kia, nên nghe Mạnh Kỳ nói vậy, đều hít sâu vì kinh hãi.

Nó chính là ác quỷ khiến cường giả ngoại cảnh bị phụ thể mà không biết, làm cho họ nổi điên phải đi vào lăng tẩm!

Người này lại dám có ý muốn đối phó với ác quỷ đáng sợ như thế? Vật khắc chế mà hắn nói đó là vật gì?

“Lăng tẩm quả thật có dị động.” Hà Tham Thương là người bình tĩnh lại trước hết, trầm ổn nói.

“Cụ thể là dị động gì?” Mạnh Kỳ không nhanh không chậm hỏi.

Hoàng Phủ Phỉ nói: “Một năm gần đây, trong núi thường có dị quang bốc lên, quỷ khóc sói tru. Mấy hôm trước, lăng tẩm thường hiện ra, Tẩy Nguyệt tiên sinh, Trích Tinh lão tiên, Bất Ngữ thiền sư và Kiếm Động Cửu Châu đều đã đuổi tới gần xem xét, đều phỏng đoán có dị bảo hoặc công pháp cường đại hiện thế.”

“Chúng ta đều biết chuyện ác quỷ, nên không dám tới gần, lo trùng kiến Tụ Thần trang trước.”

Chân Võ ác niệm quả nhiên bất phàm, lại có thể từ trong minh minh cảm ứng ra được... Mạnh Kỳ gật đầu, hỏi thêm mấy câu cho rõ, sau đó quyết định đi lăng tẩm ngay tức khắc, không thể để ác niệm thoát khốn trước khi hắn tới!

“Việc này không nên chậm trễ, bần đạo lập tức đi ngay.” Mạnh Kỳ đứng dậy cáo từ.

Hà Tham Thương nói ngay: “Tại hạ dẫn đường cho đạo trưởng!”

“Trong lăng tẩm rất nhiều nguy hiểm, ngươi tốt nhất đừng đi.” Mạnh Kỳ lắc đầu.

Nếu bị phụ thân, mình có thể tìm Lục Đạo trị liệu, Hà Tham Thương làm sao được? Hơn nữa ác niệm có thể mượn cơ thể của y để chạy thoát, làm nhiệm vụ của hắn thất bại.

“Đạo trưởng yên tâm, tại hạ sẽ không mù quáng tiến vào lăng tẩm, chỉ là gia sư đang ở trong lăng tẩm, mà bảo tại hạ cứ ở trong nhà chờ tin tức, thật là khó mà làm được.” Hà Tham Thương kiên trì nói, Hoàng Phủ Phỉ và Hoàng Phủ phu nhân mắt đỏ ửng.

Nếu không phải hai mẹ con không biết phi hành, chắc chắn cũng sẽ đòi đi theo.

Mạnh Kỳ trầm ngâm: “Ngươi ở bên ngoài tiếp ứng.”

Dứt lời, dưới chân hắn sinh mây, bay vọt lên trời, Hà Tham Thương đuổi sát theo sau.

Thanh Nguyên đạo trưởng quả nhiên đã trở thành Ngoại Cảnh! Mọi người đều bừng tỉnh.

......

Giống như Chân Long, chiếm cứ đại địa, sơn mạch khí thế bức người, từ trong chỗ sâu của nó thường có dị quang sáng lên, lăng tẩm như ẩn như hiện, chung quanh hắc khí quay cuồng, không biết ẩn núp bao nhiêu âm hồn quỷ vật, bao nhiêu con người mạnh mẽ.

Tẩy Nguyệt tiên sinh Văn Hảo Cổ và mấy người cường giả Bất Ngữ thiền sư đứng ở giữa không trung, chăm chú nhìn, càng nhìn càng trầm mặt. Họ cũng đã thử, và phát hiện ra trong khói đen có cương thi Ngoại Cảnh tiêu chuẩn, lại còn là tổ sư của nhà mình!

Đều là đến già thì nổi điên, chạy vào lăng tẩm, hóa thành cương thi? Hai mắt Tẩy Nguyệt tiên sinh như bị phủ một lớp quang mang màu trắng bạc.

Đúng lúc này, họ phát hiện có hai luồng sáng đang tới gần.

Một là Hà Tham Thương, người còn lại là một đạo sĩ trẻ tuổi tuấn tú, khí tức mờ mịt, khó có thể phán đoán thực lực và cảnh giới.

“Ngoại Cảnh mới tấn chức?” Mọi người đều thầm nghĩ.

Tẩy Nguyệt tiên sinh hơi sửng sốt, bật thốt: “Thanh Nguyên!”

Hai người dù chưa đối mặt, nhưng theo lời kể của con trai và thủ hạ, trong lòng ông ta đã mường tượng ra hình ảnh của người này, chưa kể Mạnh Kỳ hoàn toàn ăn mặc giống hệt lúc trước.

Đã tấn chức Ngoại Cảnh!

Ông ta còn đang suy nghĩ, đạo sĩ tuấn tú đã nhìn về phía lão, xuyên thấu qua thân thể, nhìn xuống hư không phía sau, mỉm cười.

Hắn phát hiện chân thân của mình!

Hắn lại nhìn thấy chân thân của mình!

Tẩy Nguyệt tiên sinh kinh hãi, đây là một môn võ công do Nguyệt chi hương trải qua nhiều đời, từ trên trụ cột “Thái Âm Đãng Ma chân giải” phát triển ra, lấy chân khí bản thân kết hợp Thái Âm chi lực ngưng tụ ra giả tượng, chân thân giấu ở trong bóng giả tượng, rất khó phát hiện ra, vô cùng hiệu dụng.

Nhưng cái tên mới chỉ nhìn một cái đã nhìn thấu?

Thanh Nguyên này đáng sợ như vậy?

Nhìn kẻ địch lúc trước đuổi giết mình chạy đến là chật vật, nay lại kém mình xa lắc, trong lòng Mạnh Kỳ thực là khó tả.

Hắn dùng tuệ nhãn nhìn Tẩy Nguyệt tiên sinh, khẽ cười: “Tẩy Nguyệt tiên sinh, hôm đó lướt qua nhau quá mức vội vàng, hôm nay mới thực sự thấy mặt.”

Tẩy Nguyệt tiên sinh tâm tình ngưng trọng, không dám khinh thị, bởi vì đối phương cũng là Ngoại Cảnh: “Nếu không phải đạo trưởng kèm hai bên khuyển tử, lão phu cũng sẽ không thất thố như vậy.”

Bất Ngữ thiền sư, Trích Tinh lão tiên và trung niên kiếm khách Kiếm động Cửu Châu đều không nói gì, thì ra đây chính là đạo sĩ trẻ tuổi Thanh Nguyên năm đó.

Hắn quả nhiên đã là Ngoại Cảnh, không biết so với Hoàng Phủ Đào lúc trước như thế nào?

Mạnh Kỳ không nói gì thêm, nhìn khói đen bên dưới: “Đây là lăng tẩm của Thượng Cổ Chân Võ đại đế, bên trong trấn áp một con ác quỷ.”

“Cái gì?”

Mọi người đều đã được nghe lời đồn, rằng cái lăng tẩm này thuộc về một vị đại nhân vật nào đó thời Thượng Cổ, nhưng chưa bao giờ nghĩ lai lịch của đại nhân vật đó lại lớn như thế, không ngờ là một trong Thượng Cổ Ngũ Đế!

Thật không vậy?

Mạnh Kỳ nhìn quanh một vòng, cuối cùng dừng ở trên mặt Tẩy Nguyệt tiên sinh: “Phàm kẻ nào vào lăng tẩm, đều bị ác quỷ phụ thể, đến khi già sẽ bị nổi điên, hơn nữa công pháp họ lấy được cũng đều đã bị bóp méo, sau khi thành Ngoại Cảnh khó mà bước qua được nấc thang trời.”

“Làm sao có thể!” Tẩy Nguyệt tiên sinh và Trích Tinh lão tiên bật thốt.

Đám người Hà Tham Thương kinh hãi.

Mạnh Kỳ cười cười: “Chuyện công pháp, các ngươi e là còn hiểu rõ hơn bần đạo, bần đạo không cần nói gì nhiều. Thái Âm Đãng Ma chân giải sau khi bị chỉnh sửa, càng luyện, thủy hỏa sẽ càng không ổn, nếu không âm trầm như quỷ, thì cũng ẩn giấu tai họa ngầm. Tẩy Nguyệt tiên sinh, giữa trưa có phải ngươi đều bị tim đập nhanh, đến rạng sáng thì thắt lưng đau khó tả, đúng hay không?”

Hắn từng cảm ngộ Như Lai thần chưởng tổng cương và Bá Vương Lục Trảm, tu luyện lại là Nguyên Thủy kim chương và Bát Cửu huyền công, kiến thức và ánh mắt rất cao, người cùng cảnh giới không sao so sánh được, từ trong bí tịch nhìn ra vấn đề của Thái Âm Đãng Ma chân giải cũng không khó khăn.

Tẩy Nguyệt tiên sinh đồng tử rút lại, song quyền siết chặt, trong lòng đầy kinh hãi. Đây đều là bí mật của Nguyệt chi hương, người ngoài không thể nào biết được, bí tịch thật đã bị ác quỷ chỉnh sửa?

Như vậy bao nhiêu đời nay, mà Nguyệt chi hương không có ai phát hiện tu luyện dựa theo bí tịch sẽ xuất hiện vấn đề? Không thể nào! Chỉ là không ai tìm được cách giải quyết, đang vẫn còn trên con đường mày mò mà thôi.

Hắc khí quay cuồng, tiếng động quỷ khóc sói tru vang động thê lương. Mạnh Kỳ nói với mọi người:

“Bần đạo muốn diệt ác quỷ, thỉnh chư vị rời ra xa.”

Diệt trừ ác quỷ? Hắn muốn diệt trừ ác quỷ?

“Cẩn thận, có Ngoại Cảnh cương thi!” Bất Ngữ thiền sư theo bản năng nhắc.

Mạnh Kỳ bay xuống dưới khí đen, Bất Ngữ thiền sư vừa dứt lời, những ngoại cảnh biến thành hoạt tử nhân nhất tề xông ra, khí tức mạnh mẽ.

Mạnh Kỳ giơ đao, giữa không trung hiện lên rất nhiều lôi đình, đều ngưng tụ ở mũi đao.

Ầm!

Trường đao đột nhiên bổ về nơi nào đó trong hư không, lôi đình ngưng ở một điểm nổ tung, quang mang sáng lạn làm lóa mắt mọi người.

Ầm!

Lôi quang màu tím nhanh chóng lan ra, thành một vùng biển sét, bao phủ những Ngoại Cảnh hoạt tử nhân, lan tới gần sơn phong, ngoài điện quang lấp lóe thì không còn gì khác!

Ầm!

Điện quang đánh nát ngọn núi, bổ cháy thi thể, chưng phát nguyên thần, hắc vụ bị nó đánh tan, hiện ra bản thân lăng tẩm!

Mấy người Bất Ngữ thiền sư ngơ ngác, cả người tê dại.

Lôi Đình đao pháp thì ra còn có thể sử dụng như vậy, bá đạo như vậy... Hà Tham Thương nhìn tới mê mẩn.

“Một đao thật đáng sợ!” Tẩy Nguyệt tiên sinh hít thở nặng nề, nếu ông ta ở trong đó, e là cũng không đỡ được và không thoát được!

Đây là một đao mạnh nhất cả đời ông ta được nhìn thấy!

Thanh Nguyên rốt cuộc đã tới cảnh giới gì? Còn mạnh hơn Hoàng Phủ Đào không biết bao nhiêu lần!

Nhớ tới mình từng đuổi giết người này, ông ta giật thót, thầm nghĩ có nên xoay người bỏ trốn.

Nội cảnh toàn lực vận chuyển, trong đầu ông ta đột nhiên hiện lên lời nhắc nhở vừa rồi của Mạnh Kỳ, cộng với tâm cảnh không ổn, bụng ông ta đau nhói, mắt tóe ánh sao, Tẩy Nguyệt tiên sinh hộc ra một ngụm máu tươi, suýt nữa không thể tiếp tục phi hành.

Thanh Nguyên còn chưa ra tay, mình đã sợ tới mức thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma!