Nhất Thế Chi Tôn

Chương 667: Tông sư chi uy



Ào ào! Mạnh Kỳ như nghe thấy tiếng sông lớn chảy xiết, đó là tiếng máu trong cơ thể thiên binh lại bắt đầu chảy xuôi, mãnh liệt, sục sôi, mạnh mẽ, thao thao bất tuyệt.

Mắt thấy tai nghe, trong đầu mấy người Giang Chỉ Vi hiện ra một con sông dài màu máu đang ầm ầm dâng trào, thổi quét tất cả, mang theo sức mạnh khủng bố không sao tả nổi.

Chỉ có máu chảy mà đã tạo ra được cảm giác như vậy, đủ chứng minh thiên binh này rất cường đại!

Ít nhất cũng phải là Tông Sư!

Mạnh Kỳ quay phắt lại.

Đôi mắt thiên binh vô cùng tỉnh táo, đầy thống hận và ngập tràn sát khí!

“Tà ma dám xông tới Thiên Đình, đáng chết!” Tiếng quát vang dội, trường kích vung lên, sau lưng hiện ra tinh không mênh mông, một tia sáng cắt qua phía chân trời mà đến, càng ngày càng sáng, càng lúc càng lớn, mang theo lửa cháy hừng hực, choán hết tầm mắt của mấy người Mạnh Kỳ, như cùng trường kích hợp hai làm một.

Trụy tinh chi tướng!

Mây mù xung quanh quay cuồng, con sông sôi trào, không chỉ hóa thành tầng tầng gông xiềng, trói buộc thân mình, còn khiến liên kết giữa nội thiên địa và ngoại thiên địa trở nên gian nan, khiến hắn không thể hít thở thiên địa nguyên khí.

Thực lực mười thành chỉ phát huy ra được không tới bảy thành!

Đây chính là Tông Sư chi uy!

Đến Ngoại Cảnh, nội cảnh ngoại hiển, dẫn động thiên tượng biến hóa, mỗi giơ tay nhấc chân đều có uy lực lớn lao, nhưng đây mới chỉ là dẫn động, là khiến thiên địa chi lực gia thân, chứ chưa ảnh hưởng tới được hoàn cảnh chung quanh về mặt bản chất, quá lắm thì chỉ có thể làm được mấy thứ như hô phong hoán vũ, phá hư hủy diệt linh tinh, nhưng sau khi bước qua nấc thang trời thứ hai, pháp lý và Pháp Tướng bước đầu giao hòa, nội cảnh bước đầu có quy luật. Một khi ngoại hiển, là có thể gây ảnh hưởng tới pháp lý, có thể phóng đại, có thể áp chế, từ đó tạo ra được một cái ưu thế ‘sân nhà’ thuộc về bản thân, làm suy yếu, giảm sức mạnh của kẻ địch.

Giống như hồi xưa khi Khóc lão nhân và Huyền Bi chi chiến, chung quanh đều là sự tranh đấu của tiếng quỷ khóc thần sầu và phật quang độ hóa.

Bị nhiều tầng xích khóa thân, Mạnh Kỳ muốn bước chân thôi cũng vất vả, may mà hắn đã chuẩn bị sẵn tâm lí lỡ gặp phải tông sư.

Khiếu huyệt quanh thân mở ra, vỏ đao rút lại, hư tướng ngưng tụ lên mũi đao, Bất Diệt Nguyên Thủy chi tướng cũng thế!

So với trước đây, sau khi lấy được “Vạn Vật Phản Hư”, kĩ xảo ngưng tụ sức mạnh của Mạnh Kỳ đã có sự nhảy vọt tiến bộ, hắn như đang kéo một thanh đao cực nặng mà xông lên, càng xông càng chậm, như bị thời gian trói buộc bốn phía trở nên u ám.

Mạnh Kỳ miệng phun xuân lôi, quát lớn:

“Mở!”

Trường đao vung ra, từ tĩnh chuyển động. Cơ thể Mạnh Kỳ cũng lớn lên theo, nháy máy đã to ra tới mấy trượng, sức mạnh tích tụ bùng ra, một ánh đao sáng rực không gian, nghênh đón lưu tinh.

Đương!

Lưu tinh bị chém đứt đôi, trường kích reo lên, Mạnh Kỳ bị phản chấn văng ra, cơ thể khổng lồ suýt nữa rơi xuống “Thiên Hà”, không kịp xuất chiêu nào nữa.

Dù có dùng tới Pháp Thiên Tượng Địa, cho dù dùng tới Khai thiên tích địa, hắn cũng chỉ có thể miễn cưỡng ngăn được một kích này mà thôi.

Nhưng hắn còn có đồng bạn, Giang Chỉ Vi lóe lên kiếm quang, gần như ngay lúc trường kích vang vọng, kiếm quang đã theo dòng thế, đột phá phòng ngự, thuần túy, kiên quyết, đâm về phía mi tâm của thiên binh, nắm bắt thời cơ vô cùng chuẩn xác, nếu sớm hơn sẽ bị trường kích ngăn cản, mà chậm hơn thì thiên binh đã kịp bày ra phòng ngự lần nữa!

Đương!

Thiên binh cúi đầu xuống, kiếm quang đâm trúng mũ giáp của y mà thôi.

Mũ giáp xuất hiện những khe nứt.

Thiên binh giận dữ, trường kích như gió vung ra, tinh không sau lưng, từng vì sao rơi xuống, trầm trọng, nóng rực, đáng sợ, y muốn một kích giết sạch năm tên tà ma trước mặt, không cần phải nghe giải thích gì hết!

Đương!

Tê Phượng phiêu đãng, Nguyễn Ngọc Thư hai tay đánh đàn, sau lưng hiện ra hư ảnh một cái chung cổ, nó khẽ lắc một cái, tam giới chấn động!

Tề Chính Ngôn trường kiếm chém liên tục, bổ ra từng đạo kiếm quang màu hỗn độn, nối thành một phong ấn, từ bốn phương tám hướng bao phủ thiên binh vào trong, bị chúng hít lấy như một loại gông xiềng biết co giãn Triệu Hằng thì xuất “Phụng thiên thừa vận”, cải thiên biến địa, làm suy giảm sự ảnh hưởng của Tông Sư đối với chung quanh, gỡ những tầng trói buộc hất trở về.

Thiên binh hai mắt bốc hỏa, cơ bắp gồng lên. Ba người hợp lực mà chỉ làm cho y hơi chậm đi một chút, trong nháy mắt đã thoát khỏi khống chế, nhân uân hóa tiên, quát vang đánh tới.

Tiếng đàn từng trận, nhiễu loạn biển nguyên khí. Bốn người đem hết toàn lực, tả chi hữu chắn, mới đỡ được không ai bị thương, nhưng không còn đủ sức lại tạo được thế thượng phong.

Nhưng Mạnh Kỳ đã ổn định thân hình, sau lưng mọc ra hai cánh tay, một tay xách lôi đao, tay kia xách trọng kiếm, chạy tới, tứ đao tứ kiếm cùng lúc bổ xuống.

Đao thế trầm trọng, mũi nhọn u ám, trước mũi đao như có một lỗ đen, xung quanh hư không vặn vẹo, kiếm quang chiếu khắp, chói mắt sáng lạn, không đâu không tới được!

Lấy “Vạn Vật Phản Hư” và “Đạo Truyền Hoàn Vũ” Cải tiến nửa chiêu đầu của “Nhật vẫn”!

Kiếm và đao nửa đường bỗng chạm vào nhau, điểm đen và vầng sáng dung hợp vào một chỗ.

Ầm!

Hai đôi đao kiếm như cùng va chạm một lúc, tiếng nổ khủng khiếp vang lên, Thiên Hà chấn động, hư ảo chi thủy cuộn sóng.

Một đốm sáng bừng lên, làm người ta chói cả mắt, đám người Nguyễn Ngọc Thư ở đằng sau Mạnh Kỳ, không bị dính phải công kích mà cũng không còn nhìn thấy gì, dư ba nóng hực làm một nhúm tóc của Nguyễn Ngọc Thư cháy sém.

Ầm!

Những viên lưu tinh rơi xuống bị thôn phệ, biến mất.

Oanh oanh liệt liệt táng Tinh Hà!

Thiên binh thấy thế, sắc mặt ngưng trọng, tinh không mênh mông sau lưng biến to ra như tiến sát tới gần, những vì sao hóa thành mặt trời hư ảo, gào thét rơi xuống, mặt đất sụp đổ, Thiên Hà bốc hơi, nhờ trường kích dẫn dắt đập về phía đao kiếm phong bạo!

Ầm! tiếng nổ vang vọng khắp nơi, phong bạo quét sạch mây mù xung quanh, nước trong thiên hà cuồn cuộn, nước bốc hơi, thành sương trắng.

Đặng đặng, Mạnh Kỳ lui liền ba bước, đạo bào bị rách tả tơi, làn da ám kim cũng xuất hiện những vết thương nhỏ, ứa máu tươi.

Đặng đặng, thiên binh giáp bạc cũng lui ba bước, mũ giáp đã bị rạn giờ vỡ tan, trên khôi giáp cũng xuất hiện những vết nứt nhỏ, nhưng chưa bị thương!

Y còn chưa kịp đứng vững, kiếm quang sáng ngời đã vạch phá trường không mà đến, không ta không hắn, không trước không sau, như ánh sáng trong tâm linh, trong nguyên thần của thiên binh!

“Kiếm ra vô ngã” của Giang Chỉ Vi đã lại tăng tiến!

Thiên binh rống lên giận dữ, pháp tướng chui vào cơ thể, hai mắt rực tinh quang, như có ngàn vạn lưu tinh xẹt qua, trường kích chỉ lên.

Phốc!

Từng đạo lưu tinh hư ảo bay ra, cản kiếm quang, sau đó trường kích thọc sang sườn, làm Giang Chỉ Vi.

Năm người gần như đã xuất toàn lực, nhưng đấu với tông sư vẫn chưa đủ để xem, chỉ mới làm người ta hơi bị tiêu hao mà thôi!

Thiên binh bước lên một bước, trường kích quét ngang, hỏa diễm bừng lên, muốn chém ngang eo Giang Chỉ Vi.

Giang Chỉ Vi thở sâu, sau lưng hiện ra hình ảnh một nữ tử, gương mặt mơ hồ, hai mắt đạm mạc, không phải lãnh khốc vô tình, mà là giống như trời đất, không hề có tình cảm!

Dáng người thướt tha, tà áo phiêu dật, nếp áo phóng khoáng, làn da mịn màng, như bao nhiêu kiếm ý ngưng tụ mà thành, nó có đủ mọi tính cách nóng hực, lạnh băng, sắc bén, giản dị, cùng với đôi mắt không có tình cảm kia, trở thành một thể.

Đây chính là bộ mặt thật sự sau khi xem bách gia chi kiếm dưỡng ra bản thân kiếm ý!

Thái Thượng kiếm quân chi tướng!

Kiếm quân tay trái cầm một vỏ kiếm, tay phải cầm chuôi kiếm.

Giang Chỉ Vi xuất kiếm, kiếm quân cũng rút kiếm, thiên địa vì nó mà biến sắc, Thiên Hà cuộn sóng phập phồng trở nên im phăng phắc, như ngừng chảy.

Kiếm này đoạn tuyệt tương lai!

Đương! trường kích chủ động ném về phía trường kiếm, Nguyễn Ngọc Thư lại tấu đàn, chấn động tam giới, Tề Chính Ngôn và Triệu Hằng từ hai bên đáng qua, bốn người hợp lực, ngăn cản thiên binh.

Mạnh Kỳ biết Pháp Thiên Tượng Địa không duy trì được lâu. Trường đao khẽ hất, mũi đao đã treo một mặt trời nhỏ, tỏa ra hơi nóng kinh người, tia sáng như vặn vẹo.

Muốn đối phó Tông Sư, không dùng tới thần binh chủ tài là không được!

Nhưng hắn không phải là hoàn toàn kích phát nó, mà chỉ muốn mượn sức nặng của nó để làm vật dẫn mà thôi!

Pháp tướng trong người hiện ra, chư thiên vận chuyển, sau đó ngưng tụ, ngoại thiên địa chi lực thu hẹp lại, hư không xung quanh lắc lư, tia sáng trở nên ảm đạm, Bất Diệt Nguyên Thủy chi tướng dồn vào mũi đao, sức mạnh của mỗi một tấc huyết nhục mỗi một tấc làn da đều dồn vào một điểm đó.

“Mở!” Mạnh Kỳ quát lớn, trường đao mạnh chém ra, hư không co rút lại, quang mang vặn vẹo, mọi người chỉ còn nhìn thấy mặt trời nhỏ vô cùng nặng nề kia.

“Chân quân... Hầu tử!” Thiên binh sắc mặt đại biến, trường kích cố gặng chặn lại, nhưng y còn đang bận chặn mấy người Giang Chỉ Vi, nên trở thành có vẻ phải cố hết sức.

Đương!

Trường đao chém vào giữa trường kích, chỗ giao kích xuất hiện một điểm đen, sâu thẳm khủng bố, ngay cả tầm mắt cũng bị hút vào trong điểm đen.

Điểm đen nở ra, trường kích bị bắn bay, thiên binh giáp bạc bị thôn phệ hoàn toàn, một tiếng kêu cũng không vang lên kịp.

Cảm giác u ám biến mất, trường kích tổn hại rơi xuống đất, thiên binh giáp bạc đã không còn.

Vạn Vật Phản Hư!

Mạnh Kỳ đã kiệt sức, không còn duy trì được Pháp Thiên Tượng Địa, biến trở về nguyên trạng, thu hồi Đại Nhật diễm tâm.

Tông Sư thật đáng sợ!

Nhưng vì sao thiên binh từ bao nhiêu năm trước lại sống được tới bây giờ, mà còn nguyên vẹn chứ không phải giống những kẻ cố gắng kéo dài hơi tàn như ở ngoài kia?

Mạnh Kỳ vội tranh thủ thời gian, hít nguyên khí vào để khôi phục. Từ xa, có một bóng người bay tới, tốc độ cực nhanh, giống như phi hành.

Lưng nó mọc một đôi cánh vàng, chính là yêu vương bào đen, nó phát hiện bên này có động tĩnh, nên lập tức đuổi tới.

Không xong, kế hoạch rõ ràng đã thành công giờ thất bại!