Nhất Thế Chi Tôn

Chương 669: Thiên hà? Ngân hà?



“Thiên Bồng nguyên soái!”

Mắt Mạnh Kỳ giật giật, nghĩ tới cái thân ảnh béo phì miệng heo, nhị sư huynh, Trư Bát Giới?

Y không ở Linh sơn, mà đã về Thiên Đình? Cũng có thể cái chứ Thiên Bồng nguyên soái này đã được Thiên Đế trao cho người khác?

Thời điểm Thiên Đình bị tàn phá là trước thời yêu loạn đại địa, trước khi Yêu Thánh hóa thương. Kết hợp các truyền thuyết, có thể đặt bước đầu giả thiết, rằng các vị Đại Thánh theo Yêu Thánh đánh vào Linh sơn là sau khi Thiên Đình rơi xuống, Thiên Đình rơi xuống thì diễn ra sau khi Tôn Ngộ Không trở thành Đấu Chiến Thắng Phật.

Nói cách khác, nếu Thiên Bồng nguyên soái nơi này là con heo kia, thì cơ bản y không hề đi làm Tịnh Đàn sứ giả, mà là sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì trở về Thiên Đình, lại tiếp nhận Thiên Hà thuỷ binh.

Hừm, với cái tính của lão heo, nếu đem hai cái chức vị Tịnh Đàn sứ giả và Thiên Bồng nguyên soái ra so cao thấp, thì đương nhiên thanh quy giới luật sẽ làm cho y rất ghét, nên khả năng sau khi đi Tây Du, y rời khỏi Linh sơn là chuyện rất hợp lý.

Giang Chỉ Vi và mấy người Nguyễn Ngọc Thư qua miêu tả về nhiệm vụ của Lục Đạo, chỉ đại khái biết được Thiên Bồng nguyên soái là một trong các thành viên trong đội ngũ Tây Du năm đó, chẳng có ấn tượng gì nhiều, cảm xúc không sâu bằng Mạnh Kỳ.

“Thiên binh thiên tướng trong binh doanh có thể thức tỉnh lại không?” Giang Chỉ Vi nhìn đám thiên binh, khá là cẩn thận.

Triệu Hằng quay lại đằng sau nhìn một lúc, trầm ngâm: “Phía sau có Yêu Vương đuổi theo, phía trước lại có thiên binh chặn đường, hay là chúng ta trốn sang một bên, để cho bọn chúng tự xử nhau?”

“Ý kiến hay!” Mạnh Kỳ khen, nhìn sang đảo, “Tìm xem có chỗ nào trốn vào được không!”

Phù đảo là binh doanh, trúc có tường đồng, xây có vách sắt, bố có trận pháp, nếu chạm phải, rất có khả năng làm cho thiên binh thiên tướng tỉnh lại, cho nên bên ngoài không có chỗ ẩn thân.

Lại nhìn sang hai bên. Ngoài cây cầu này, thì chỉ còn có con sông mà thôi.

“Trốn vào trong sông?” Nguyễn Ngọc Thư nêu ý kiến.

Với khả năng của ngoại cảnh, dù không biết bơi lặn, thì cũng vẫn có khả năng nhịn thở dưới nước một thời gian dài không sao cả.

Mạnh Kỳ ngồi xuống, nhìn kỹ nước sông: “Trốn vào trong sông có vẻ là biện pháp duy nhất. Nhưng mà trước đó phải kiểm tra thử, chúng ta đâu có biết nước sông này có gì cổ quái hay không!”

“Người già luôn nói lời khôn.” Triệu Hằng khen.

Năm người tìm tòi xung quanh. Nhưng ở đây, ngoài mây trắng, ngay cả một cục đá cũng còn không có, còn đồ trên người, cái nào không dùng tới thì đều đã đem đổi thành thiện công cả!

Thấy thế, Mạnh Kỳ nhổ xuống một sợi tóc, hóa thành một phân thân, nhảy vào Thiên Hà.

Nước sông này cực lạnh, thiên địa nguyên khí không khác gì bình thường, nhưng lại là hư ảo, không cung cấp sức nổi, thế nên phân thân Mạnh Kỳ thẳng tắp chìm xuống.

Hừm, như thế nước Thiên Hà không có gì cổ quái, băng hàn cũng không làm ảnh hưởng gì tới nhục thân và nguyên thần, Mạnh Kỳ thò tay xuống, định trảo kéo phân thân lên.

Nhưng phân thân Mạnh Kỳ tự nhiên bị tăng tốc, tốc độ rơi xuống nhanh hơn, giống như bị một lực hút gì đó ở bên dưới rất mạnh, vượt qua lực hút lên của bản tôn.

Mạnh Kỳ nhìn kĩ, thấy hướng ấy có một ngôi sao lấp lánh, có lẽ là ở rất xa, nên chỉ to cỡ cái bát. Phân thân tới gần, Mạnh Kỳ mới biết nó là một quả cầu cực to rừng rực lửa đỏ, tia sáng xung quanh vặn vẹo, hư không dị thường, nhiệt độ cực cao.

Mặt trời! Chính là mặt trời! Mạnh Kỳ hoảng sợ, lập tức cắt đứt liên hệ với phân thân.

Phân thân nhanh chóng bị đốt cháy, hóa khí, biến mất!

Mỗi vì sao trong Thiên Hà đều là “Hằng tinh”? Vậy đây thật sự là “Ngân hà”! A! Mạnh Kỳ tỏa tinh thần ra xem xét, Thiên Hà rộng lớn vô ngần, không thấy chỗ bắt đầu, chẳng thấy nơi kết thúc.

Những ngôi sao lấp lánh trong nó cực kì nhiều, mỗi ngôi lại mang tới một cảm giác không gian khác biệt.

Ai da, Mạnh Kỳ bỗng thấy kính ngưỡng lão heo. Chỉ huy thủy binh tuần tra một thiên hà như thế này, quả thực không thể là một tiên thần bình thường!

Giang Chỉ Vi cũng nhận ra tình trạng của phân thân Mạnh Kỳ, khẽ nhăn mày: “Không trốn vào trong Thiên Hà được.”

“Vậy phải cẩn thận đi xuyên qua binh doanh, nếu có dị động, lựa chọn trở về.” Tề Chính Ngôn đề nghị.

Hết cách rồi, đây là cách duy nhất. Mạnh Kỳ hít sâu, đi vào trong binh doanh.

Cả binh doanh im phăng phắc, lặng ngắt như tờ.

Một bước hai bước, Mạnh Kỳ đề phòng cao độ, chọn những lối đi phải xuyên qua ít thiên binh nhất.

Giang Chỉ Vi đi sau cùng, vô cùng chăm chú.

Năm người nín thở, như năm phàm nhân đi xuyên qua binh doanh.

Dưới loại trạng thái này, tinh thần và thể lực đều bị tiêu hao cực lớn, không thua gì đánh một trận với kẻ địch cùng giai, may mà thiên binh trong binh doanh cũng không thức tỉnh, mấy người Mạnh Kỳ thuận lợi xuyên qua khu vực đông quân nhất, trước mặt có mấy doanh trại hoa lệ.

Bên trong có mấy thiên tướng giáp vàng đang ngồi ngay ngắn, kiếm đặt trên bàn, xung quanh có vật trang trí. Người nào cũng khí huyết tràn đầy, chỉ nhìn thôi cũng khiến máu Mạnh Kỳ chảy rần rật, cứ như mỗi một giọt máu của họ cũng đủ sức hóa thành ám khí, đánh xuyên qua cơ thể hắn, máu họ chảy có thể diễn hóa ra thành một con sông dài, ẩn chứa sức mạnh.

“Pháp Thân...” Mạnh Kỳ không dám tới gần, lập tức vòng đi. Triệu Hằng thậm chí còn không dám xem nhiều, sợ ánh mắt sẽ phát ra hiệu quả kích thích.

Họ không muốn vì ham thứ gì trong đó mà làm các pháp thân bừng tỉnh.

Qua mấy doanh trại này, là tới đại doanh trung quân, trên cổng vắt ngang một tấm biển gỗ, trên viết “Thiên Bồng nguyên soái”!

Mía, có cả lão heo hả? Mạnh Kỳ choáng váng.

Giang Chỉ Vi càng thêm nghiêm trọng, thiên tướng đã ít nhất là Pháp Thân, vậy thống lĩnh của họ, Thiên Bồng nguyên soái sẽ là cấp gì?

“Bên trong trống không.” Nguyễn Ngọc Thư đột nhiên truyền âm, Mạnh Kỳ còn chưa hồi hồn, cô đã trộm ngắm một cái.

“Không?” Mạnh Kỳ quay qua nhìn, cửa đại doanh trung quân mở rộng, bên trong trống trơn, đừng nói lão heo, ngay cả một món đồ cũng không có, cả bàn ghế cũng không, sạch sẽ tới mức như bị người ta chuyển dời đi sạch.

“Bị người chuyển đi...” Mạnh Kỳ chợt nghĩ, trong đầu hiện lên một hình ảnh:

Một hán tử to béo cường tráng miệng heo quét một vòng quanh đại doanh, miệng làu bàu: “Xong, xong, Thiên Đình không còn nhờ được, phải nhanh chóng phân chia tài sản, chạy về nhà mình mà trốn.”

Nếu thật sự là như vậy, lão heo này khôn hơn thiên binh thiên tướng rất nhiều a...

Mấy người Mạnh Kỳ xuyên qua đại doanh trung quân, thấy một ao nước, nước rất hư ảo, giống với Thiên Hà, hình như có thông với Thiên Hà.

“Thiên binh xuống đây để vào ‘Ngân hà’? Nếu xuống ở bên ngoài thì có gì khác biệt?” Mạnh Kỳ nghi hoặc.

Tề Chính Ngôn mặt không chút thay đổi: “Thiên binh đại doanh sẽ không tự nhiên có ao nước, thử xem là biết.”

Mạnh Kỳ gật đầu, lại nhổ xuống một sợi tóc, hóa thành phân thân, chui vào ao nước.

Nước sông băng hàn, nhưng không lạnh như bên ngoài, biển nguyên khí bình thường.

Càng xuống sâu, sức nổi càng mạnh, quanh thân thể xuất hiện một màng nước!

Hắn chui ra hướng ngoài, chui vào Thiên Hà, Mạnh Kỳ phát hiện mình có thể ngao du trong đó, chỉ cần trở về trước khi màng nước biến mất.

“Có thể trốn xuống được.” Mạnh Kỳ vui sướng, “Có muốn thử một phen không?”

“Thiên binh nơi này sẽ không dậy chứ?” Nguyễn Ngọc Thư chớp mắt.

Mạnh Kỳ xì một cái: “Đám yêu quái không biết thiên binh có thể thức tỉnh, sẽ không cẩn thận như chúng ta đâu. Hơn nữa cho dù bọn hắn có thuận lợi thông qua, thì chúng ta cũng có thể theo ở phía sau, giết những tên lẻ đàn kiếm thiện công. Vật hạch tâm phải từ từ mà tìm mà, sao không hóa minh thành ám, để cho họ đi dò đường?”

Cái chính là hiện giờ cả đám không còn cách nào khác.

“Ừ, không biết Thiên Đình còn cất giấu nguy hiểm gì, để cho bọn họ dò đường cũng tốt.” Giang Chỉ Vi gật đầu.

“Hơn nữa nếu có thể giết được mấy Yêu Vương, thì còn sợ gì không hoàn thành được nhiệm vụ, mất thiện công mà không có gì bù lại.” Từ khi bị Chính Sự đường quản lý tài nguyên, Triệu Hằng lại không còn tiêu tiền như nước như lúc trước.

Năm người Mạnh Kỳ lẻn vào ao nước, nhờ màng nước, tiến vào Thiên Hà.

Vũ trụ sâu thẳm vô ngần, vô số vì sao lấp lánh xa xa, mênh mông, to lớn, khiến người ta phải cảm thán sao mà mình nhỏ bé!

“Đẹp quá...” Nguyễn Ngọc Thư cảm khái.

Mạnh Kỳ nhìn chung quanh, càng có cảm giác đi vào vũ trụ tinh không, nhưng có cái gì đó rất khác.

Nhưng cụ thể là khác ở chỗ nào, thì hắn không nhìn ra được.

Lúc này, phân thân thiếu chút nữa lại bị mặt trời gần đó hút đi, Mạnh Kỳ không thể không thu hồi nó về, còn hắn thì cẩn thận tránh đi.

Trong quá trình này, Mạnh Kỳ phát hiện trên "ngôi sao" này có một “Điểm đen” tương đối lớn.

Nghĩ nghĩ, Mạnh Kỳ vận chuyển tuệ nhãn, chăm chú nhìn vào. Trong đồng tử hiện ra hình ảnh một hỏa cầu hừng hực rực cháy, tầng ngoài có một cái xác heo cực to, to không tưởng tượng nổi, da đã bị đốt, cháy đen, mỡ béo bốc hơi bay lên, khô quắt lại!

Cái xác heo này so với cả hỏa cầu thì không bé chút nào, hai mắt mở trừng trừng, đầy vẻ không sao tin được.

“Lão heo?” Mạnh Kỳ đại kinh thất sắc, cảm nhận được hơi nóng hực ập tới như bị thiêu, nước mắt chảy ra không ngừng được.

Dù có tuệ nhãn thần thông, mà quan sát mặt trời ở cự li gần cũng sẽ gặp phải phản phệ!