Nhất Thế Chi Tôn

Chương 774: Lại đến Ba Ngạn



Lục Dục Chân Phật nhìn mã đao và nhẫn trữ vật trong đám máu bùn, bảo tướng trang nghiêm hỏi: “Nên xử trí như thế nào?”

Đại La Thánh Nữ vẫn giữ nguyên tâm linh vững vàng, nhất niệm không nổi, Thiên Mẫu Tát Mãn cũng bắt chước y chang, dù tâm linh tu vi không bằng Cố Tiểu Tang, nhưng nhờ có Thần đạo Vu thuật hỗ trợ, nên cũng khiến “Tha Tâm thông” chỉ thoáng cảm ứng được ý tưởng như có như không mà thôi.

“Cực Ác Thiên Ma” cố gắng giữ tâm linh trong sáng, y hiểu rõ đội ngũ bốn người trước mặt tạm thời sẽ không có chuyện tự giết lẫn nhau, bởi vì Tát Nhân Cao Oa có thể không ngừng thoát khỏi đuổi bắt của võ sĩ Kim trướng, chỉ bị thủ lĩnh Ô Lực Hãn đánh bị thương một lần mà thôi, thực lực tuyệt không phải bình thường, xếp hạng trên Địa bảng e là phải trên sáu mươi, nếu nay lại tự làm thành viên tham gia bị hao hụt, đồng nghĩa không có khả năng bắt được cô ta.

Y hiểu rõ khả năng của mình. Y định sẽ lẻn ra một góc, để Tát Nhân Cao Oa với Cố Tiểu Tang, Thác Á tàn sát lẫn nhau, y sẽ ngồi ngư ông đắc lợi, nếu không được vậy, y sẽ là người bỏ chạy đầu tiên.

Có thể lợi dụng......

Thác Á nhìn thoáng qua nhẫn trữ vật và mã đao, mặt không chút cảm xúc: “Tốt nhất là cất đi, trở về giao cho Kim trướng, nếu không cũng khó trả lời.”

Gặp phải cường địch, Đào Cách Tư bỏ mình, đó không phải là sai lầm của ai cả, nhưng nếu đã “tóm” được Tát Nhân Cao Oa, thì không có đạo lý ngay cả vật phẩm của Đào Cách Tư cũng bị mất!

Trước mặt Địa Tiên, đừng có chọc giận người ta mới là tốt nhất!

Ả vừa lên tiếng, liền không còn kềm chế ý niệm của mình được nữa, Lục Dục Chân Phật “Nghe” ra ngay, biết ả tâm khẩu nhất trí, vì thế gật đầu: “Thác Á thí chủ, ngươi tới thu đi, ta dù sao cũng chỉ là khách thôi.”

Khách mà giết chủ hửm? trong lòng Thác Á nổi lên ý nghĩ này, lập tức thu hết vật phẩm còn sót lại của Đào Cách Tư và Tà Dục Bồ Tát vào, đứng cách Đại La Thánh Nữ và Cực Ác Thiên Ma một quãng xa, không nói một lời nào.

Lục Dục Chân Phật đứng thẳng một bên, lẳng lặng chăm chú nhìn Thác Á, thấy người ta có tư thái đẹp đẽ, đường hoàng, cái bề ngoài ngây ngốc không che giấu đi được.

Là mặt hàng cực phẩm, thiếu chút nữa nhìn nhầm...... Lục Dục Chân Phật y niệm cháy mạnh, tâm hồ nổi sóng, nếu lại được thêm Đại La Thánh Nữ nổi tiếng thiên hạ, nhất định là nhiều tổ sư cũng còn phải thua kém cái vận may thải bổ của y.

Các nàng này đều coi trọng việc giữ kín bí mật của Cổ Nhĩ Đa, cũng tin tưởng y cũng là như thế. Thực lực của Tát Nhân Cao Oa ghê gớm, bốn người hợp lực mới may ra có khả năng bắt được cô ta, cho nên hai cô nàng này sẽ giống Cực Ác Thiên Ma, cho rằng nên hoàn thành nhiệm vụ trước, sẽ không xảy ra nội chiến nữa, vì nếu còn tự giết lẫn nhau, sẽ đồng nghĩa với việc tự chủ động giảm đi quân số.

Đây chính là cơ hội của y!

Y nhìn nhìn Cố Tiểu Tang thanh tao thoát tục, lại nhìn nhìn Thác Á trong đoan trang ẩn hiện mê người, Lục Dục Chân Phật suýt nữa không còn kềm chế được, trong đầu toàn là cảnh tượng điên loan đảo phượng, y hít sâu một hơi, cố gắng bình phục tâm cảnh, cười ha hả nói:“Vừa rồi nhận được tin Tát Nhân Cao Oa hình như bị thương, sai Sát Lang hội đi thu thập kỳ hoa dị thảo, đưa đến Mặc Nhĩ Tùng hạp cốc, ta nghĩ chúng ta nên tới Mặc Nhĩ Tùng hạp cốc trước, sau đó tới Ba Ngạn.”

Là tà tăng của Hoan Hỉ miếu, Lục Dục Chân Phật hiểu rõ dục hỏa mất khống chế nguy hại như thế nào, nên dù rất mơ ước Cố Tiểu Tang và Thác Á, nhưng không dám mơ mộng quá xa, chìm đắm quá nhiều, nếu không sắc không phản phệ, lập tức sẽ bị tẩu hỏa nhập ma.

Không biết bao nhiêu tăng nhân Hoan Hỉ miếu đã chết vì điều ấy!

Phải tạo cơ hội...... y nghĩ tới một món đồ trên người mình, từ trong tay áo lặng lẽ rơi xuống một hạt châu trong suốt, vô thanh vô tức chui vào trong đất.

Bên trong hạt châu đó phong ấn một con ác quỷ, con ác quỷ này nghe theo sự sai khiến của y. y sẽ lấy cớ là đi lấy tin tức, dẫn hai cô nàng kia đi đường vòng, sai con ác quỷ tới Mặc Nhĩ Tùng hạp cốc trước, nếu Tát Nhân Cao Oa không có ở đó, nó sẽ tạo ra dấu vết giả, làm Đại La Thánh Nữ, Thiên Mẫu Tát Mãn và Cực Ác Thiên Ma chú ý, tới lúc đó, với lý do mọi người cần liên thủ với nhau, mọi người sẽ không còn giữ khoảng cách an toàn với nhau nữa!

Lúc ấy, Lục Dục Chân Phật sẽ lại dùng “Tha Tâm thông”, truyền âm cho Cực Ác Thiên Ma, giống như lúc nãy hai người ngầm bàn cách tiêu diệt Đào Cách Tư vậy.

“Cực Ác thí chủ, lão nạp có một ý tưởng, không biết ngươi có hứng thú hay không.” Lục Dục Chân Phật nói.

Cực Ác Thiên Ma im lặng một lúc mới hỏi lay: “Ý tưởng gì?”

“Hoan Hỉ miếu chỉ cần mĩ sắc, không có hứng thú với việc kềm chế Cổ Nhĩ Đa. Hôm nay có Đại La Thánh Nữ và Thiên Mẫu Tát Mãn ở đây, ngoài thí chủ ra thì chẳng còn ai khác. Lão nạp đã thèm nhỏ dãi vạn phần, thật sự không còn kềm chế được nữa, nhất là Đại La Thánh Nữ, dung mạo tuyệt đỉnh, dáng người tuyệt vời, thiên hạ không có người thứ hai sánh bằng, lại còn là Vô Sinh lão mẫu chuyển thế, thân phận cao quý, phấn cơ ngọc cốt, nội tú đến cực điểm, tuy rằng hình như đã không còn thân xử nữ, nhưng âm nguyên phong phú đến không tưởng tượng nổi, nguyên thần cường đại mạnh mẽ vô vàn, lão nạp không muốn bỏ qua, không chừng đây chính là cơ hội thành đạo của lão nạp!” Lục Dục Chân Phật nói rất là “Tình chân ý thiết”.

Nói tới đây, trong bụng y thầm tiếc hận, không biết nào tên khốn kiếp nào đã cướp mất lần thứ nhất đó, nghe đồn hình như chính là cái tên “Cuồng Đao” Tô Mạnh danh chấn thiên hạ, thật sự là làm người ta ghen tị!

“Cho nên, Đại Sư muốn và bổn tọa liên thủ? Ngươi được mĩ sắc, bổn tọa độc hưởng bí mật?”

Lục Dục Chân Phật cười ha hả: “Cực Ác thí chủ quả thật là thông minh. Lão nạp sẽ tặng thí chủ hai cây ‘Lục Dục Hồng Trần châm’, châm này một khi bị đâm trúng, sẽ bị dục vọng nhập cốt xâm thần, càng phản kháng càng mạnh, tâm linh sẽ nhanh chóng bị thất thủ, thực lực yếu hẳn đi. Tới lúc đó, khi bắt Tát Nhân Cao Oa xong, thí chủ chỉ cần bắn hai cây châm này vào hai cô nàng đó cho ta mà thôi.”

“Không có hai người họ, Đại Sư muốn giết bổn tọa hình như chẳng khó khăn gì?” Cực Ác Thiên Ma đầy cẩn thận.

“Thì cũng chính vì vậy nên hai người họ mới sẽ không đề phòng thí chủ. Tới lúc đó, lão nạp còn phải lo đối phó với họ, không để cho họ bỏ chạy, làm gì còn có hơi sức đâu ngăn trở thí chủ mang Tát Nhân Cao Oa rời đi?” Lục Dục Chân Phật thành khẩn vạn phần.

Lục Dục Chân Phật kiên nhẫn đợi Cực Ác Thiên Ma suy nghĩ. Một lúc lâu sau, đến khi “Thiên Mẫu Tát Mãn” Thác Á xóa hết dấu vết để khỏi bị người khác nhìn ra chân tướng, đề nghị xuất phát, y mới nhận được ý niệm trả lời: “Được, Đại Sư được mĩ sắc, bổn tọa được bí mật.”

“A Di Đà Phật, người xuất gia không nói dối.” Lục Dục Chân Phật vui sướng truyền âm lại, lại nhìn hai người Cố Tiểu Tang và Thác Á, trong lòng đã có cảm giác ‘hai người này là của mình’.

Cái eo kia dáng người kia âm nguyên kia...... Lục Dục Chân Phật dục hỏa dâng lên, suýt nữa không nén nổi, rất vất vả mới kềm chế lại được, lặng lẽ bắn hai cây châm xuống đất.

Cực Ác Thiên Ma dùng một thủ pháp kì dị, vô thanh vô tức thu hồi hai cây châm vào tay.

Hai bên chẳng kí khế ước, cũng chẳng lập lời thề gì, nhưng Lục Dục Chân Phật tin tưởng, chỉ cần Cực Ác Thiên Ma muốn độc chiếm bí mật, hoàn thành nhiệm vụ Ma Sư ủy thác, vậy tất nhiên sẽ làm theo kế hoạch của y, ích lợi và nhân tâm chính là đảm bảo liên minh lớn nhất, giống như lúc nãy hai người ăn ý vây sát Đào Cách Tư.

Chưa kể y vẫn còn có một con ác quỷ đã được chuẩn bị sẵn đang chờ dùng.

Trốn vào trời cao, đang lúc Lục Dục Chân Phật suy nghĩ làm sao để dắt hai nàng kia đi đường vòng, thì nghe thấy Cực Ác Thiên Ma trầm giọng nói: “Đi Ba Ngạn trước, bổn tọa có dự cảm, Tát Nhân Cao Oa đang ở Ba Ngạn.”

Vậy ác quỷ của ta thì làm sao? Lục Dục Chân Phật sửng sốt, nghe thấy Cố Tiểu Tang mỉm cười: “Đúng lắm. Cuồng Đao giết Lang vương ở Ba Ngạn, Tát Nhân Cao Oa nhất định là đang ở Ba Ngạn để nhớ y và chờ cơ hội.”

Lục Dục Chân Phật thay đổi ý niệm cực nhanh: “Được, đi Ba Ngạn trước.”

Dẫn ngươi đi đường vòng!

Nếu Tát Nhân Cao Oa đang ở Ba Ngạn, vậy thì hợp tác luôn với Cực Ác Thiên Ma!

Độn quang chuyển hướng, bay thẳng Ba Ngạn.

Đa Luân Tô hải đương nhiên đã tan băng, sông dài vạn dặm, sóng nước mênh mang, đẹp như một bầu trời xanh của hạ giới, Ba Ngạn cốc ở bên cạnh một ngọn núi không cao lắm, đầy hoa dại nở, xanh xanh trắng vàng, rất là đẹp.

Đám người Lục Dục Chân Phật hạ xuống, cẩn thận không xông vào ngay, sợ làm đả thảo kinh xà, dè dặt từ từ đi vào, hơi tách nhau ra, để phong tỏa mọi lối bỏ chạy có thể.

Đi một lúc, phía trước xuất hiện một bóng người, đứng đưa lưng về phía mấy người họ, mặc đạo bào màu làm, dáng người cao gầy, tóc cài trâm, khí chất băng lãnh, đầy sát lục.

Bốn phía toàn là cành khô lá héo, chẳng có chút khí tức ngày xuân, trước mặt bóng mặt kia là một ngôi mộ, trên bia đá viết:

“Lang Vương Thiết Thăng chi mộ!”

Bóng người kia quay lay, mũi cao mắt phượng, hàng mi dài, chính là Giới Sát đạo nhân, cũng chính là dư nghiệt của Hạo Nguyệt gia tộc, Tát Nhân Cao Oa.

Cô nhìn đám người một vòng, thản nhiên nói:

“Cuối cùng đã tới!”