Nhất Thế Chi Tôn

Chương 790: Đại chiến kết thúc



Xá Lợi tháp rung lên bần bật. Kết giới không còn, Xá Lợi tử bắn về, hàng loạt ánh sáng yêu vật ào ạt lao ra, tên cầm đâu toàn thân lông trắng, hình dạng cừu, lưng có cánh, mắt lấp lóa ánh sáng trí tuệ, khí tức mạnh mẽ đạt tới cấp yêu thần, là yêu vật mạnh nhất năm đó, Bạch Trạch yêu vương Chu Ngô. Lúc đó nó gặp xui, gặp phải tổ sư đời thứ sáu chứng được “Già Diệp Pháp Thân” của Thiếu Lâm, Nguyên Không, nên mới bị trấn áp cho đến hôm nay.

Huyền Tâm mắt sáng bừng, lấp lóe nước mắt vui mừng: “Lão tổ tông!”

Nó hóa thành lưu quang, bay nhập vào đội ngũ yêu tộc, đưa Chiêu Yêu phiên cho Chu Ngô.

Sau lưng Bạch Trạch yêu vương có Cửu Đầu xà, có yêu bốn cánh sáu chân, có yêu mặt không có mắt mũi, có yêu ngoại hình như hổ, da như nhím, đều là hậu duệ của Thượng Cổ Yêu Thần Đại Thánh ngưng luyện nguyên huyết, khí tức tên nào cũng cường đại.

Chúng được tự do, gầm lên kinh thiên động địa.

“Đám lừa ngốc, chết hết đi!” Các yêu tôn gầm lên, định tấn công Xá Lợi tháp và Thiếu Lâm bổn viện, trả mối thù bị trấn áp bấy lâu.

Không Tuệ hiểu đã không xong, thở dài, sám hối:

“Đệ tử nguyện dùng bản thân, sát yêu hộ tự.”

Sau lưng ông hiện ra “Bất Động Minh Vương tướng”, quanh thân tỏa ánh sáng lưu ly, kiên cố như kim cương, bất động như đại địa, tay cầm A Nan Phá Giới đao, một nhát chém ra.

Ánh đao mênh mang, kẻ nào gặp phải đều bị tiêu tán, các yêu tộc không lửa tự cháy, những đóa sen đỏ nở rộ, chính là nghiệp lực tích đến cực hạn.

Chúng gào lên thảm thiết, trong tích tắc hóa thành tro bụi.

Nhưng Không Tuệ vì chưa hề luyện thành A Nan Phá Giới đao pháp, nên dùng thần binh này không được lưu loát thuận tay, mỗi khi đổi chiêu đều có một tích tắc tạm dừng, bị bộ tộc Tướng Liễu Cửu Nguyên yêu tôn bắt được cơ hội, vọt tới Thiếu Lâm bổn viện, định đại khai sát giới, may mà Đạt Ma viện thủ tọa Không Kiến thủ hộ nơi đây, hiện ra “Ma Kha Già Diệp tướng”, mười ngón tay không ngừng bắn ra, chỉ phong vô cùng vô tận, từ khắp nơi bắn tới, tiêu diệt hoàn toàn nọc độc do Cửu Nguyên yêu tôn phun ra.

Hàn Quảng kéo tông sư tóc bạc bay ra khỏi bí đạo, tới cạnh Bạch Trạch yêu vương, truyền âm cho nó: “Nơi này không thể ở lâu.”

Đúng lúc này, từ trong Xá Lợi tháp, những tiếng thiện âm vang lên:

“Sau hôm nay, trong trăm ngàn ức kiếp, đều sẽ có thế giới ứng thân, bao chúng sinh chịu khổ trong địa ngục và tam ác đạo, ta nguyện xả thân mình, dẹp địa ngục ác thú, súc sinh ngạ quỷ, đến khi diệt hết những người tội báo, mới trở thành Phật.”

“Địa Ngục chưa thông, thề không thành phật; Chúng sinh độ tẫn, mới chứng Bồ Đề.”

Một Bồ Tát tướng hiện ra giữa không trung, ngồi trên đài sen vàng, tay cầm sinh tử đen trắng, một quyền đánh ra, tất cả yêu khí xung quanh đều bị độ hóa, cảnh như địa ngục trở nên thanh tịnh.

Một quyền này đánh thẳng vào bên cạnh Cửu Nguyên yêu tôn, sinh tử lưu chuyển, đen trắng hoá thành pháp luận, Không Kiến vọt tới, ngón trỏ và ngón giữa gập lại, tỏa màu lưu ly xanh đỏ, càng lúc càng to, ấn lên đầu Cửu Nguyên yêu tôn.

Ba một tiếng, Yêu tộc nổi danh nhục thân mạnh mẽ này bị một chỉ đánh vỡ đầu, tám đầu còn lại đều trở nên mê muội, bị một quyền của “Địa Tạng Bồ Tát tướng” đánh trúng, không còn sức sống.

Thấy thế, Bạch Trạch yêu vương quát to: “Đi!”

Dù có thế nào, ở lại đây đều không phải là lựa chọn sáng suốt!

Các Yêu Tôn còn lại thấy đồng bạn mất mạng, đang định xông lên trả thù, nhưng bị một tiếng quát này làm cho tỉnh lại, vội theo sát Bạch Trạch yêu vương, thừa dịp Xá Lợi tháp dao động, Lưu Ly Thai Tàng kết giới xuất hiện lỗ hổng, trốn ra khỏi Thiếu Lâm.

Thủ tọa Bồ Đề viện vì sợ Thiếu Lâm bổn viện bị hao tổn, nên chỉ chuyên chú củng cố lại thai tàng kết giới, không rảnh tay đuổi theo.

Vừa ra khỏi kết giới, trời sáng khí trong, Bạch Trạch yêu vương và đám yêu tộc đều sung sướng vì đã lại được tự do.

“Ha ha, đại kiếp cũng chính là đại cơ duyên!” Bạch Trạch yêu vương cười dài.

Đột nhiên, một làn kiếm quang từ đâu chém tới, không ngừng biến hóa, sau đó một phân thành hai, cùng lúc chém về phía Bạch Trạch yêu vương và Hàn Quảng.

Kiếm quang này xuất hiện mà không hề có dấu hiệu báo trước, Bạch Trạch yêu vương bị giam đã lâu, không kịp phản ứng, chỉ kịp né sang bên.

Nửa phần thân trái của nó bị chém đứt, máu đậm đặc phun ra.

Hàn Quảng nhanh nhẹn chém một đao, kiếm quang vì thế hơi khựng lại, y cười khẽ, tay nắm lại thành quyền, đấm thẳng xuống đất.

Mặt đất “vỡ ra”, lộ ra một thế giới đầy ma khí quay cuồng, Hàn Quảng nhảy thẳng vào trong đó.

“Cái khe” khép lại, Hàn Quảng biến mất, mặc kệ Bạch Trạch yêu vương.

Kiếm quang lại chém xuống, Bạch Trạch yêu vương nhìn thấy một nam tử tuấn tú mặc áo xanh, trong lòng dâng lên cảm giác nguy hiểm cao độ.

Nhiều năm xa rời thế gian, đã xuất hiện nhân vật bậc này?

Bạch Trạch yêu vương mặc kệ tất cả, bộ lông trắng tỏa hào quang sáng ngời, bao phủ đám yêu tôn và hậu duệ, ngăn cách chúng với kiếm quang.

Tay nó xuất hiện một cái hồ lô, chính là Chiêu Yêu phiên, ánh sáng từ trong bắn ra, chở chúng nó lọt vào hư không, không biết đi nơi nào.

Một thoáng sau, Lưu Ly Thai Tàng kết giới hồi phục, thủ tọa Bồ Đề viện Vô Tư mới có tâm tư nhìn vào vị tông sư nét mặt u buồn đứng trong Xá Lợi tháp: “Huyền Bi, sao lại ra được Bắt Bàn thiện?”

Huyền Bi cười khổ: “Đệ tử cảm nhận được Xá Lợi tháp dao động, biết bản tự gặp nạn, nhất thời quên mất mình đang ở trong Bắt Bàn thiện, bèn ra tay giúp.”

Không Tuệ bên cạnh bỗng nhiên cười: “Quên tốt lắm, quên rất tốt!”

Huyền Bi khựng lại, bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu nói theo: “Quên cũng tốt, quên cũng tốt!”

Từng đóa lửa vàng từ trong cơ thể ông bay ra, bao phủ lấy ông.

Huyền Bi khoanh chân ngồi xuống, khẽ vỗ gối, miệng đọc:

“Địa Ngục chưa không, thề không thành phật; Chúng sinh độ tẫn, mới chứng Bồ Đề.”

Thấy vậy, Vô Tư trước vui sau lại buốn, nói với Không Tuệ: “Vô Tịnh trốn...”

Bên ngoài Thiếu Lâm, trong một khu rừng nào đó, một con quái điểu tròn vo lông đen hiện ra, nhìn quanh, vỗ vỗ đôi cánh nhỏ, cái miệng như miệng cá mở ra, cười ha ha: “Cuối cùng cũng thoát khỏi cái Xá Lợi tháp đáng chết kia! May mà mình tỉnh táo, thấy cơ hội là chạy liền, ai như con rùa đáng chết với con chim thối kia!”

“Ta, hậu duệ Côn Bằng cao quý, trí tuệ vô song ‘Thùy Dực tử’, đã sắp được trở về Yêu tộc...”

Lời còn chưa dứt, tiếng bước chân vọng tới, một con rùa vội vàng chạy qua, đạp nó bẹp xuống đất, để lại đầy vết chân trên lưng nó.

“Mịa!” Thùy Dực tử loạng choạng đứng dậy, nhìn theo hướng con rùa rời đi, lải nhải, “Con rùa đáng chết cũng thoát được à… đúng là, một tí mặt mũi cũng không để cho người ta, đợi ta đi Yêu Hoàng điện, lấy được tổ tiên truyền thừa sẽ lại tìm ngươi cho ngươi một trận...”

......

“Vô Sinh lão mẫu tướng” vào đất Bắc Chu không lâu thì đột ngột tiêu tán, Cố Tiểu Tang nhảy ra, vung tay: “Tự tán đi.”

Phụng Điển thần sứ, Chưởng Đăng thần sứ thực không hiểu lắm, nhưng Thánh Nữ đã ra lệnh, chỉ có thể vâng theo, vội vàng chạy về “Chân Không gia hương”, tìm chỗ trốn.

......

Đất trời không có màu sắc, thuần một màu trắng bệch, thời gian như ngừng lại, đây chính là khung cảnh xung quanh Tàng Kiếm lâu.

Băng phong bạo đã bị Lan Kha tự Nguyệt Ma Ni Bồ Tát trừ khử, nhưng khu vực trung tâm của tự bạo cũng đã quét sạch cả một vùng mấy chục dặm. Với thực lực của Nguyệt Ma Ni bồ tát, cũng không kịp bảo vệ, nước non sông ngòi đất trời không khí ở khu vực này đều bị đóng băng, sinh vật, tông sư đều chết cứng ngay tại chỗ, như những bức tượng băng.

Nơi này trở nên hoàn toàn tĩnh mịch, ngay cả Tàng Kiếm lâu đại trận cũng bị đông kết đông cứng, những thanh kiếm bên trong cũng thế.

Gió thổi qua, ánh nắng chiếu xuống, băng đóng tan ra, người lẫn vật đều hóa thành khí, tiêu tán.

Đến lúc này, mới có ba thân ảnh hiện ra. Hoan Hỉ Phật, Hoan Hỉ Bồ Tát, Sinh Tử Vô Thường tông tông chủ “U Minh Đế Quân”.

Bọn họ phản ứng nhanh nhất, chạy thoát kịp khỏi khu vực hạch tâm, toàn lực kích phát thần binh trong tay mới thoát khỏi cái chết, bị hao tổn nghiêm trọng, ngay cả thần binh cũng bị chút tổn thương, cần phải có một thời gian nhất định mới khôi phục được.

“Tào gia điên rồi à? Cho thi thể Địa tiên tự bạo, đó là gốc rễ lập gia của bọn họ mà? Cao Lãm rốt cuộc đã cho bọn họ cái gì?” Hoan Hỉ Bồ Tát hiểm tử hoàn sinh, cái mặt cười cũng không còn giữ được nét cười như cũ.

Y đã hiểu ra lập trường giả vờ đầu nhập trước đó của Tào gia, trong bụng rất là giận dữ.

“Không có cái gì tốt, Tào gia đâu có làm như vậy!” Trong ba người, Hoan Hỉ Phật tu vi yếu nhất, sợ bị hai người kia ra tay với mình, nên nói xong thì vội vàng bỏ chạy.

U Minh Đế Quân nằm ở trong quan tài, nghĩ đến Sinh Tử Vô Thường tông lại chết mất một tông sư, chỉ còn mình và người kia thì vô cùng đau xót, vừa đau vừa hận, nên cũng không nói gì, sương mù đỏ vàng bừng lên, bọc lấy quan tài đã sắp tan rã bỏ chạy.

Hoan Hỉ Bồ Tát nhìn nhìn đại trận Tàng Kiếm Lâu đã bị phá hủy, nghĩ nghĩ thế lực hai bên hiện tại, không cam lòng quay đầu, chạy về Đông Hải, trở về Tố Nữ Tiên Giới.

Trong Tàng Kiếm lâu, Lý Tư Nùng cầm Vô Sinh kiếm, gần như đã hoàn toàn kiệt sức, nếu không phải hộ sơn đại trận đã cản giúp phần lớn uy lực, mà cô cũng kịp lúc kích phát thần binh, thì hôm nay Tàng Kiếm lâu đã bị diệt môn.

Nhìn quanh, thấy Mã Du hoàn hảo, đa phần đệ tử chỉ bị khí lạnh làm tổn thương, vẫn còn cứu trị được, thì cô khẽ thở ra, nuốt một viên đan dược để tự hồi phục.

Cô không biết chiến cuộc hiện giờ ra sao, nên định dời đệ tử tới thành gần đó để tránh né.

......

Quỳ Ngưu yêu vương bị Tô Vô Danh từ bốn phương tám hướng “Vây công”, vô cùng chật vật, vất vả mới tìm được cơ hội, lại bị Vân Hạc ra tay ngăn trở, nên chỉ sau một lúc, đã bị một kiếm của Tô Vô Danh ghim vào mi tâm, nghiến nát Chân Linh và Pháp Thân.

Lại một vị Yêu Vương vẫn lạc!

Huyết Hải La Sát ỷ vào đặc tính pháp thân không bị khắc chế khó bị giết chết của mình, thừa dịp Vân Hạc bận ngăn trở Quỳ Ngưu yêu vương, vội chạy về phía nam, nhưng Tô Vô Danh không đâu không có, kiếm kiếm đuổi theo.

Lúc đầu lão còn có thể có qua có lại, vừa đánh vừa lui, nhưng chỉ sau một lúc, đã bắt đầu bị thương, bị kiếm chém trúng pháp thân, chật vật chống đỡ.

......

Khổng Tước yêu vương Thái Ly thấy thế không ổn, toàn lực kích phát “Yêu Thánh thương”, lửa đỏ vô hạn bừng lên, ngăn cách nó với Không Văn, vỗ cánh, liều mạng nhận một kiếm của Tô Vô Danh, xuất bí bảo của thế giới phong thần, hóa thành một đạo kim quang bỏ chạy.

Trên đường bỏ chạy, vẫn không ngừng bị kiếm quang không đâu không có của Tô Vô Danh thi nhau chém vào.

Chạy trốn tới Đông Hải, nếu không phải nhờ có Yêu Thánh thương hộ thể, Ngũ Sắc Thần Quang có thể chặn được kiếm quang, thì Thái Ly dù không chết cũng phải mất đi chiến lực.

Nó vừa đánh vừa lui, lẩn xuống đáy biển, sau đó lấy ra một vật, vật ấy tỏa ánh sáng giúp nó chui vào trong hải nhãn, biến mất.

Trước một cung điện cổ xưa, Thái Ly xuất hiện, mình đầy thương tích, khí tức mỏng manh, nhưng nhìn thấy cung điện kia, nó hiểu mình đã an toàn.

Trên cung điện có tấm biển, viết ba chữ bằng yêu văn:

“Yêu Hoàng điện!”

Lúc này, Bạch Trạch yêu vương mang theo đám yêu vật bỏ chạy cũng xuất hiện ở đây, kinh ngạc với thảm trạng của Thái Ly.

“Dùng Yêu Hoàng điện đi thế giới Phong Thần.” Thái Ly trầm giọng.

......

Kiếm quang xuyên quang hư không, đến chiến trường, nhưng nơi này chỉ còn lại thân thể Không Văn đã bắt đầu trở nên trong suốt và Vân Hạc.

“Yêu Thánh thương đâu?” Cao Lãm ngơ ngác.

......

Huyết Hải La Sát rơi vào tuyệt cảnh, lại bị chém chết một huyết ảnh, đã sắp rơi vào đường cùng, không còn từ trong Huyết Hải “Trùng sinh” được nữa.

Trong lúc lão vô cùng tuyệt vọng thì kiếm quang đột nhiên biến mất, cũng không còn nhìn thấy Tô Vô Danh.

Huyết Hải La Sát ngẩn người, vội tung ra Hóa Huyết thần đao, Pháp Thân trốn vào trong thế giới Huyết Hải ở trong đao.

Đến lúc này, lão mới thở ra, nghiến răng nghiến lợi:

“Vốn phải là của ta...”

Trong Tẩy Kiếm các, Tô Vô Danh hạ xuống, sắc mặt vẫn như thường, lầm bầm:

“Hai mươi hơi thở.”

Sau đó xoay người, đi vào tĩnh thất, củng cố Pháp Thân, để lại mảnh vỡ Hạo Thiên kính cho Giang Chỉ Vi:

“Ngươi thu đi, vi sư không cần dùng tới.”