Nhất Thế Chi Tôn

Chương 871: "Trở về"



Trong Cổ mộ giới, tất cả mộ phần, bạch cốt, đệ tử đều bị Tâm Thánh ảnh hưởng, cùng ông đồng tịch, không còn tung tích, chỉ còn lại hài cốt Hoàng Tuyền khổng lồ tối đen, nhẫn trữ vật tùy thân của U Minh Đế Quân, Sinh Tử bút đang bị hư không đao pháp vây khốn và Bắc Cực Chân Long, Tiên Thiên Thần Thi vẫn còn đang trong chiến đấu.

“Thật sự là vũ khí hủy diệt đại quy mô......” Mạnh Kỳ đau lòng nghĩ.

Lục đại tiên sinh vung tay, đậy nắp quan tài lại cho Tâm Thánh, kích phát minh văn trên nắp quan tài, cũng châm ba ngọn thanh đăng trấn hồn, phân biệt đặt ở đầu, ngực và lòng bàn chân, để Tâm Thánh khỏi lại bị thi biến.

Tô Vô Danh cầm kiếm, cùng một lúc công kích cả Bắc Cực Chân Long lẫn Tiên Thiên Thần Thi, trợ Vân Hạc chân nhân và mấy người Huyền Bi mau chóng kết thúc chiến đấu.

Mạnh Kỳ đứng nhìn bộ hài cốt Hoàng Tuyền, một màu tối đen, lưng có cánh xương, đầu mọc hai sừng, cả người có một ngàn hai trăm chín mươi sáu cái xương, cái nào cũng lưu chuyển quang mang trắng muốt như một điểm ánh sáng trong đêm đen, như một làn sinh cơ trong tử vong, trong đó có bốn cái xương khác với những cái khác, trong màu tối đen lại lộ ra màu xanh lục, không mang tới cảm giác thần thánh mà mang tới cảm giác tà dị.

Chúng là hai cái xương tay, một cái xương sườn và một cái xương ngón chân.

“Thiếu bốn cái xương, cái quan trọng nhất chính là cái đang ở trong tay mình, ba cái còn lại đang nằm trong tay Ma Sư......” Mạnh Kỳ nghĩ nghĩ, trong lòng khinh bỉ Sinh Tử Vô Thường tông cao làm vật phỏng chế quá là vụng về.

Mạnh Kỳ cầm xương tay của mình, cẩn thận dè dặt đưa tới gần hài cốt, cái xương vừa tới gần, bỗng nhiên rực sáng, một màu huyết hoàng phong phú, nháy mắt đã sáng rực cả chung quanh, mang tới cảm giác vừa nóng rực hủy diệt vừa âm lãnh tà dị, hất Mạnh Kỳ văng ra.

Xương tay trở về đúng chỗ, cái hài cốt khổng lồ hiện ra từng làn huyết hoàng quang mang, khiến Mạnh Kỳ váng cả đầu hoa cả mắt, trí nhớ và suy nghĩ đều trở nên mơ hồ.

Huyết hoàng quang mang lưu chuyển quanh hài cốt Hoàng Tuyền như Chân Nguyên và máu chảy xuôi tuần hoàn, tản mát ra một cảm giác ‘không đâu không có’ cao xa vời vợi, hư không gần nó vỡ ra, mơ hồ loáng thoáng nhìn thấy một dòng sông huyết hoàng đang dâng trào, bên trong vô số u linh quỷ hồn trôi nổi, hai mắt trống rỗng, trọn đời không được siêu sinh.

Hàn Quảng sắc mặt khẽ biến, từ trong nhẫn trữ vật trào ra một làn ánh sáng huyết hoàng, lại động mặt đất, nhuộm sáng Thương Thiên.

Mạnh Kỳ cảm nhận được, quay phắt đầu qua hướng đó, nhờ mối liên hệ giữa hài cốt Hoàng Tuyền, đã tìm thấy được Hàn Quảng.

Ma Sư quả nhiên đã đến!

Hàn Quảng và Mạnh Kỳ nhìn thẳng vào nhau, cảm nhận được hài cốt Hoàng Tuyền đang ‘triệu hoán’ đồ ở trong nhẫn trữ vật của mình, sau đó nhìn thấy một làn kiếm quang vô hình vô tướng đột ngột từ đâu chém tới, nhìn thấy Lục đại tiên sinh cũng quay đầu trông qua.

Hà Thất quả nhiên đang ẩn nấp ở gần đây! Hàn Quảng nheo mắt, năm ngón tay múa lên, hư không xung quanh nổi lên gợn sóng, khiến Vô Hình kiếm quang trở nên thong thả, ba cái xương đen thui bay ra khỏi nhẫn trữ vật, vọt về phía cổ mộ giới.

Nếu bởi vì chúng nó bị hài cốt Hoàng Tuyền giữ chặt, mà khiến mình trốn chạy không được, đó mới sẽ tổn thất thảm trọng!

Ánh sáng huyết hoàng trên nhẫn trữ vật của y tiêu tán, Hàn Quảng lững thững lui về sau, thân ảnh trở nên mơ hồ, tay áo phiêu phiêu, biến mất.

Ba cái xương bay vào cổ mộ giới, bắn về phía hài cốt Hoàng Tuyền, trở về đúng vị trí.

Mạnh Kỳ hắc một tiếng: “Bàng quan đứng xem cũng phải trả giá chứ!”

Chi dát chi dát, bộ xương Hoàng Tuyền đã hoàn chỉnh rung lên, những khớp xương bắn ra gai xương, mỗi cái gai xương đều như kéo dài vào trong hư không, nối với tầng tầng vũ trụ, sau đó, một cảm giác khổng lồ cổ lão, bàng bạc cao xa, thần thánh tà dị từ đâu xuất hiện, khiến Mạnh Kỳ không nhịn được rùng mình, cho dù có Linh Bảo hỏa đao bảo vệ.

Hoàng Tuyền hài cốt lúc này như ‘không đâu không có’, tự có quy tắc trời đất của riêng mình, tự xâm nhập vi diệu, tự không ngừng phân liệt, tự bất tử khó diệt, khí tức truyền thuyết ào ạt tuôn ra!

............

Ầm!

Trong Cửu U, dòng sông huyết hoàng xuyên qua các tầng bí giới đang lẳng lặng chảy bỗng nhiên sôi trào, dâng lên ngọn sóng cao cả trăm trượng, như một con chân long huyết hoàng đang điên cuồng.

Âm hồn quỷ vật ở trong sông ngẩng đầu lên gào rú rền vang:

“Ngô chủ sắp sửa trở về!”

............

Trong một vũ trụ nào đó, trong một tòa thành cổ xây bằng gạch màu xám xanh trong hoang nguyên, có rất nhiều tu sĩ đang thăm dò.

Nghe nói nơi này từng là quỷ đô của Diêm La Thiên Tử, chấp chưởng chuyện sau khi tử vong của mỗi sinh linh, sau này không biết vì sao, Diêm La Thiên Tử đột nhiên biến mất, nơi này dần dần trở nên tan hoang, không còn thấy Quỷ Vương phán quan, không còn thấy trăm vạn âm binh mượn đường, chỉ để lại tầng tầng bí ẩn và bảo vật thi thoảng.

Có mấy tu sĩ vừa tới cửa thành, đang định tiến vào, thì cảm thấy mặt đất rung mạnh, bức tường đá xám xanh tuôn ra những làn khói xám, cây hòe khổng lồ đối diện cửa thành không gió tự cháy bừng bừng.

Mặt tường nứt ra, những đôi mắt không xanh lè thì đỏ rực mở ra, chi chít dày đặc, làm người ta sởn tóc gáy.

Chúng điên cuồng cười to, hò hét:

“Bệ hạ sắp sửa quy vị!”

Mây đen tụ lại che trời, biến ban ngày thành ban đêm.

............

Một Kim Tự Tháp cổ xưa khổng lồ mấy vạn năm nay vẫn nằm im lìm nhìn vào con sông lớn, tự nhiên trong nháy mắt tan rã, đá nát thành bột, sụp xuống.

Các tế ti đang ở trong tháp ngớ ra nhìn nhau, sau đó nghe thấy một tiếng vỡ chói tai nặng nề, móng của Kim Tự Tháp vỡ ra, lộ ra một cái kim tự tháp nữa ở bên dưới, một màu đen thâm trầm.

Hắc khí từ trong kim tự tháp đen trào ra, tràn ngập không khí, giáp trùng từ đâu ùn ùn bò ra, các tế ti đầu tiên là khiếp sợ, sau đó trở nên vui mừng như điên, cùng quỳ rạp xuống đất, đồng thanh hô to:

“Chủ nhân bất tử vĩ đại sắp thức tỉnh!”

............

Trong một bí giới yên tĩnh, không hề có sinh cơ có hai nam tử mặc giáp đen đứng im, tỏa ra khí tức độc đáo mà chỉ thần linh mới có, tràn ngập tử ý, như đang ngủ say.

Hai người nhìn vào cung điện xa xa, cảm nhận được hư không đang tràn ngập xao động, hai người quỳ một gối xuống, tay phải đặt lên ngực, thành kính nói:

“Minh Vương sắp thức tỉnh.”

............

Hoàng Tuyền hài cốt sau hki hoàn chỉnh, khí tức dâng trào, làm Mạnh Kỳ như bị đông cứng, nguyên thần đờ ra, tới khi hắn phục hồi tinh thần, khí tức kia đã chấm dứt, bộ hài cốt im lìm trở lại, chỉ còn quang mang huyết hoàng lặng lẽ chảy xuôi, tỏ rõ chủ nhân chết đi đã lâu.

Lục đại tiên sinh tới cạnh Mạnh Kỳ, đăm chiêu nhìn bộ hài cốt Hoàng Tuyền.

Tô Vô Danh hỗ trợ Vân Hạc chân nhân bắt giữ Bắc Cực Chân Long, giúp Huyền Bi phong ấn Tiên Thiên Thần Thi; Hà Thất mới vừa vào cổ mộ giới; Giang Chỉ Vi thì bây giờ mới tới, cô vốn dừng lại ở ngoài xa quan sát, phòng ngừa U Minh Đế Quân mượn dùng bố trí trốn chạy.

Mạnh Kỳ nhìn bộ hài cốt, cảm thấy nó rất là tà dị, rất là băng lãnh, giống như đang cao cao tại thượng, phàm phu tục tử không nên chạm vào, nếu không tất sẽ gặp tai họa, hoàn toàn khác biệt với lúc nó chưa hoàn chỉnh.

Mạnh Kỳ khẽ hít vào một hơi, thu mắt về, hút nhẫn trự vật của U Minh Đế Quân, phá phong ấn, đổ đồ ở bên trong ra, một đống đồ rào rào rơi ra ngoài, chồng lên cao cả một trượng, đủ thứ màu sắc chói lòa cả mắt.

Toàn là đồ tốt! Có tài liệu có đan dược có bảo binh, không thua gì hai ba phần tích lũy của các thế lực hàng đầu.

Mạnh Kỳ thở dài cảm thán, Sinh Tử Vô Thường tông thực là giàu có, tông chủ lúc nào cũn gmang theo bên mình nhiều đồ như vậy, tiếc là không có thần binh, vì thần binh thường đều để truyền thừa cho hậu bối, còn thi thể thì không, nếu thần binh được đem chôn theo thi thể thì đa phần đều là những người phi phàm, ai có duyên mới gặp được, trộm mộ tặc bình thường đừng có mà mơ.

Hơn nữa, Sinh Tử Vô Thường tông sau mấy lần họa diệt môn cũng đã bị mất một ít thần binh, không biết à bị người thừa dịp loạn mang đi, hay bị Tâm Thánh thi thể xem như tế phẩm thôn phệ.

“Đa tạ các vị tiền bối tương trợ, Sinh Tử Vô Thường tông đã bị hủy diệt, tà ma chín đạo nay đã xóa được một.” Mạnh Kỳ cung tay cảm ơn mọi người, “Nay thu hoạch rất dồi dào, mời các vị tới chọn lựa trước.”

Tuy rằng là dựa vào mặt mũi và nhân tình của hắn mới mời được nhiều cường giả như vậy tới giúp, nhưng Mạnh Kỳ không muốn giao tình của họ chấm dứt ở chỗ này, có qua có lại mới là đạo sống lâu dài!

Mọi người đều quay qua nhìn Lục đại tiên sinh.

Lục đại tiên sinh mỉm cười: “Lão phu một kiếm một người đã đủ, không cần mượn dùng tới ngoại vật, nhưng thân là Họa Mi sơn trang trang chủ, cũng phải thay đồ tử đồ tôn mưu chút tích lũy.”

Ông chỉ vào đống vật phẩm: “Lão phu lấy ba thành là được.”

“Không đủ không đủ, tiền bối như thế nào cũng phải lấy năm thành.” Mạnh Kỳ lắc đầu như trống bỏi, đây là chủ lực đó!

Lục đại tiên sinh bình thản: “Vậy thì bốn thành đi, ngày sau lão phu nếu muốn lấy Hoàng Tuyền hài cốt ‘Thử kiếm’, ngươi đừng từ chối là được.”

Ý ở ngoài lời, rằng Hoàng Tuyền hài cốt chính là của Mạnh Kỳ.

“Vãn bối vui mừng hết mức ấy chứ.” Mạnh Kỳ cười tủm tỉm.

Lục đại tiên sinh nhìn quan tài Tâm Thánh, trầm ngâm một chút nói: “Tiên hiền thi thể không thể tiết độc, không bằng chọn một địa phương tốt an táng người đi.”

“Những chỗ bình thường e lại bị trộm mộ, không bằng an táng ở gần Họa Mi sơn trang, có trang chủ trông coi, Tâm Thánh nhất định sẽ không còn bị quấy nhiễu, mà lại giúp người của Trường Nhạc học cung có thể tới để tế bái.” Vân Hạc chân nhân đề nghị, lão đối với Tâm Thánh cũng không xa lạ, không chỉ có Mặc cung mang đến “lịch sử trung cổ”, mà còn bỏ công phu, thời gian hoàn chỉnh lý giải hiện trạng của chủ thế giới hiện giờ.

Đám người Mạnh Kỳ đều không phản đối, bởi vì nếu để nhà mình trông coi thi thể Tâm Thánh, lỡ gặp phải thi biến, có khác gì tự tìm tử lộ, mà Tô Vô Danh có thể “‘không đâu không có’”, khi cần liên thủ trấn áp, ông sẽ từ Tẩy Kiếm các đến Họa Mi sơn trang nhanh hơn nhiều so với từ Họa Mi sơn trang đến Tẩy Kiếm các.

Thương nghị xong, Lục đại tiên sinh lấy bốn thành bảo vật của U Minh Đế Quân, kế tiếp Tô Vô Danh thản nhiên nói: “Ta cũng muốn bốn thành.”

Ông không có hứng thú với thi thể.

Không ai có dị nghị, đến phiên Vân Hạc chân nhân, lão ánh mắt sáng ngời nhìn chung quanh một vòng, như cái gì cũng thấy tiếc, mất rất nhiều cố gắng mới nói: “Lão đạo muốn cái xác Chân Long này.”

Cái này có thể luyện chế rất nhiều thứ tốt a!

“Được!” Không đợi lão nói thêm, Mạnh Kỳ quyết định cực nhanh tán đồng, chặn lời nói thêm của lão, sau đó nói với Huyền Bi, “Sư phụ, cái Tiên Thiên Thần Thi này tương đương ngụy Hoàng Tuyền Tà Thần, có sinh tử chi lực, có thể giúp ‘Ma Kha Phục Ma quyền’ loại suy, hơn nữa nó tràn đầy lệ khí chấp niệm, đang cần Phật pháp hóa giải siêu độ.”

Huyền Bi hiểu ngay tâm ý của đệ tử, A Di Đà Phật nói: “Như thế rất tốt.”

Chúng tăng Thiếu Lâm thu hồi Tiên Thiên Thần Thi bị phong ấn, Hà Thất cảm kích nhìn quanh một vòng, bởi vì y biết Lục đại tiên sinh, Tô Vô Danh và Huyền Bi đều có ý muốn nhường cho mình.

Đông Hải kiếm trang nội tình kém cỏi, Hà Thất nhất mạch tu luyện lại là vô hình vô tướng kiếm khí, ngoài Pháp thân thì chỉ còn kiếm phù và hộ trang kiếm trận, không có thần binh, nên bọn họ vẫn an phận ở Đông Hải, Lục đại tiên sinh, Tô Vô Danh và đám người Huyền Bi đều không chọn Sinh Tử bút, rõ ràng là lưu cho Hà Thất.

Đợi Hà Thất thu hồi Sinh Tử bút xong, Mạnh Kỳ cười tủm tỉm nhìn Giang Chỉ Vi: “Tới phiên ngươi.”

Họ cần phải chuẩn bị cho những nhiệm vụ tiếp theo, và sau đó nữa.

Giang Chỉ Vi nhìn hắn, hiểu ý hắn, cất đi hai thành vật phẩm, dù sao sau này cũng có thể lôi ra cho mọi người cùng nhau dùng, thiện công cũng mượn qua mượn lại được mà.

Giải quyết xong thu hoạch, Mạnh Kỳ mới quay qua nhìn hài cốt Hoàng Tuyền khổng lồ!

Truyền thuyết đại năng thi thể! Đây chính là chủ tài để luyện chế tuyệt thế thần binh!

Thu hồi hài cốt, mọi người rời cổ mộ giới.