Nhất Thế Kiêu Hoành

Chương 17: Giả Trư Ăn Thịt Hổ.



Hắc Sư bị Bạch Lang đánh cho ra bã như vậy, bây giờ muốn sống cũng khó nói gì đến việc tỉnh dậy.

Hai cuộc chiến ở phía bên kia, nghe thấy động tĩnh phía bên này, cũng bắt đầu đưa mắt chú ý đến.

Nhưng lần này lại khác, người trợn mắt há hốc mồm kinh ngạc lại là hai vợ chồng Giang lão.

"Không thể nào?" Giang lão kinh nghi bất định nói.

Ngay lúc Giang lão mất tập trung, Bạch Thiên lướt đến, nhẹ vung cây quạt xéo về phía trước. Ở cấp độ này, nếu giao chiến mà trong một tích tắc mất tập trung rất có thể phải trả giá đủ. Giang lão vì không chú ý, bị cây thiết quạt của Bạch Thiên hất trúng phần má, xuất hiện một vệt máu dài.

"Lão tặc! Đánh với ta còn dám phân thần!" Bạch Thiên nhìn thấy Bạch Lang đánh Hắc Sư tơi bời như vậy, sĩ khí tăng cao, cùng với việc gánh nặng trong thâm tâm được trút xuống, khiến công kích của hắn càng thêm mấy phần cường hãn.

Cũng may lúc nãy Giang lão đã kịp phản ứng nên hậu quả không quá nghiêm trọng, nếu không bây giờ hắn đã phải bỏ mạng tại đây rồi.

Chỉ thấy ngón tay của lão giật giật, khóe miệng chợt xuất hiện ý cười, tiếp tục lao đến giao thủ cùng với Bạch Thiên.

Hồng Nhi cũng vì một chút lơ là mà xém phải lãnh chịu hậu quả, nếu nàng không phát giác để tránh né kịp thời, thì cây cự chùy của Tần Ngọc đã quật nát đầu của nàng từ lâu rồi.

Tần Ngọc dù gì cũng là một người phụ nữ yêu kiều vậy mà lại chọn sử dụng một cây cự chùy bá đạo phi thường làm vũ khí công kích, lúc nàng đánh hụt đối phương, ngay sau đó liền nói: "May mà ngươi tránh kịp, nếu không chắc cái dung nhan xinh đẹp ấy chỉ còn lại là một bãi máu tươi!"

"Ngươi dám nói ta như vậy?!"

Hồng Nhi bình sinh rất ghét ai chế nhạo dung nhan xinh đẹp của nàng, mà nay lại nghe được lời ấy từ chính miệng Tần Ngọc, khiến nàng tức giận không thôi, vội vung thanh nguyệt đao, trực chỉ hướng về phía đối thủ mà công kích.

Quay lại diễn biến chính, Bạch Lang sau khi đánh tả tơi Hắc Sư như vậy, cũng đã bắt đầu thắc mắc về luồng khí xanh trong cơ thể của mình rốt cục là cái thứ gì?


"Cái này là gì vậy chứ? Tại sao nó có thể chống trả luồng khí nóng kia của Hắc Sư? Mặc dù không mọc lại con mắt mới nhưng nó có thể cầm máu đồng thới khiến ta không còn cảm thấy đau đớn nữa? Và tại sao ta có cảm giác luồng khí xanh này khá quen thuộc?!" Khá nhiều câu hỏi đang luẩn quẩn trong đầu của Bạch Lang bây giờ.

Sau đó hắn nhìn phía Hắc Sư đang nằm lịm trên nền đất, trầm giọng nói: "Ngươi đã từng bại dưới tay ta, bây giờ cũng vậy!"

Bạch Lang chuyển dời con mắt về phía trận chiến của phụ thân và mẫu thân, lông mày của hắn chợt nhướng hẳn lên, trên khuôn mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên cùng hứng thú. Bởi vì cảnh tượng phụ thân và mẫu thân của hắn chiến đấu rất khốc liệt và rất khác so với những gì hắn biết.

Trên khuôn mặt của người thiếu niên tràn đầy vẻ ngạc nhiên, hắn kinh ngạc hết lần này đến lần khác, bởi vì trận giao thủ phía bên kia tựa hồ không được bình thường. Nếu nói Bạch Lang giao thủ chỉ là da thịt tiếp xúc, phát lực công kích vào thân thể đối phương, thì bên phía Bạch Thiên lại ít khi làm điều đó, chỉ thấy hắn tung chưởng vào không khí ấy vậy mà Giang lão lại hết sức tránh né, nếu quan sát kỹ sau khi Bạch Thiên tung chưởng tựa như có một luồng khí đang ùn ùn lao đến đối phương, còn khi hai công kích chạm nhau lại phát ra những thanh âm "ầm"; "rầm" giống như vụ nổ nhỏ, chứ không phải những tiếng "chát"; "bốp" như lúc Bạch Lang giao thủ.

"Không lẽ đây là cảnh giới khác trong võ đạo ư? Nhưng tại sao ta nghiên cứu nhiều năm như vậy vẫn không hề hay biết?!" Bạch Lang thầm nghĩ trong lòng. Trong thư phòng của hắn chứa rât nhiều điển tịch võ học của phụ thân hắn sưu tầm, nhưng cơ hồ không có bất kỳ ghi chép gì về thứ mà Bạch Lang đang tận mắt chứng kiến, điều này khiến hắn mở mang tầm mắt không thôi.

Ban đầu Bạch Lang có ý định sẽ đến giúp sức nhưng nhìn thấy hai bên giao thủ ác liệt, mà trình độ của mình thì lại lực bất tòng tâm, nên chỉ đành lẳng lặng quan sát.

Một lúc sau, trong khi Bạch Lang còn đang mãi mê chiêm ngưỡng, một thanh âm "xoàn xoạt" từ phía sau của hắn vang lên, khiến Bạch Lang đang trong trạng thái say mê chợt sực tỉnh, thần sắc có chút giật mình, vội vã quay đầu nhìn về đằng sau.

Chỉ thấy ở đó một thân ảnh quen thuộc đang từ từ ngồi dậy, bộ dáng tơi tả, đặc biệt là hai cánh tay có chút xiên vẹo, thả trôi hướng xuống như không hề có bất kỳ khống chế nào, thân ảnh quen thuộc đó chính là Hắc Sư.

Bạch Lang sau khi nhìn thấy cảnh tượng này, hai con mắt như muốn trợn trừng ra ngoài, thần sắc kinh ngạc cùng hoài nghi cực độ, hắn như không muốn tin vào mắt mình, bị trúng chiêu Mãnh Sư Xuất Động, kế đó là Liên Hoàn Quyền, bị trúng chiêu Lưỡng Hổ Tranh Hùng, bị đánh vào hai huyệt Thái Dương và Nhĩ Môn, bị quật ngã xuống đất, bị bẻ gãy hai cánh tay, bị đập đầu thẳng xuống đất, qua bao nhiêu chiêu thức có thể nói là chí mạng như vậy, làm sao Hắc Sư chỉ trong thời gian ngắn liền có thể tỉnh dậy?!

"Tên này là. . . là quái vật ư?" Bạch Lang lúc này cũng thốt lên một câu, nếu đổi lại hắn là người bị công kích như trên, đừng nói đến là sống sót chớ nói gì là tỉnh lại.

Thân hình của Hắc Sư nhẹ nhàng đứng dậy, Bạch Lang phát giác khí thế của hắn như có sự thay đổi, nguy hiểm hơn.

Sau đó, chỉ nghe thấy một thanh âm như hàn khí phát ra từ tảng băng, Hắc Sư hỏi: "Ngươi biết nội công?"


Bạch Lang nghe câu hỏi của đối phương, bất giác sửng sốt, nhanh chóng hỏi lại: "Ngươi biết nội công là gì ư? Nó có tồn tại đúng không?" Lúc trước khi đang nghiên cứu trong một điển tịch, Bạch Lang vô tình gặp được từ "nội công" này, hắn liền đi hỏi phụ thân nhưng ông chỉ bảo đó là một khái niệm trong tưởng tượng của loài người tạo ra để những câu chuyện về võ thuật càng thêm đặc sắc. Nhưng khi nghe Hắc Sư hỏi, Bạch Lang như trong đêm tối tìm thấy ánh sáng, không kìm được hỏi.

"Hừ!" Hắc Sư hừ lạnh một tiếng, sau đó hỏi tiếp: "Làm sao ngươi chống đỡ được nội công của ta?"

"Ý ngươi là luồng khí nóng kia? Ta không biết!" Kỳ thực đối với luồng khí xanh kia, Bạch Lang không cách nào làm chủ được nó, cũng không biết nó bắt nguồn từ đâu, cho nên trả lời như vậy cũng không sai ngược lại còn che dấu được một chiêu bài sau cùng.

Hắc Sư nghe Bạch Lang trả lời, cảm thấy rất là mâu thuẫn, luồng khí nóng đó chính là nội công từ trong cơ thể của hắn bạo phát ra, mà chỉ có những người có nội công bằng hoặc lớn hơn hắn mới chống đỡ được.

"Mặc kệ ngươi làm cách nào, đêm nay ngươi đã chọc giận ta!" Hắc Sư lạnh lùng nói.

"Ta cũng mặc kệ ngươi làm cách nào mà tỉnh dậy được, nhưng đêm nay ngươi nhất định phải chết!" Bạch Lang kiên quyết nói.

"Hahaha, Bạch Lang, chơi đùa với ngươi đến đây là đủ rồi, đến lúc hùng ưng phải ăn thịt con mồi rồi!"

Dứt lời, Hắc Sư nhẹ nhàng bước đến Bạch Lang.

"Bạch Lang, lúc giao thủ ở Hồng Nhi quán, ta bất quá chỉ giả bộ thua ngươi, chứ còn ngươi mà cũng xứng làm đối thủ của Hùng Ưng Kiêu Tử ta đây ư?!"

Nội công của Hắc Sư lại bùng phát lần nữa, lần này hắn quyết định sử dụng năm thành công lực.

"Hự!" Nội công của Hắc Sư ào đến, khiến Bạch Lang hoảng sợ khiếp vía, hắn bây giờ mới cảm nhận được với trình độ của hắn bây giờ, so với Hắc Sư chẳng khác nào cống rãnh mà đòi so sánh với đại dương.

"Ngươi. . . ngươi giả trư ăn thịt hổ!" Bạch Lang bây giờ mới hiểu được, đối phương từ nãy tới giờ chỉ là giả bộ.

Hắc Sư liếc mắt nhìn phía Giang lão, chỉ thấy lão nhè nhẹ gật đầu nhưng đầu lại không xoay về phía Hắc Sư, Bạch Thiên cũng không phát giác được cử chỉ nhỏ này của lão, nhưng Hắc Sư hiểu được ám hiệu của Giang lão, chầm chậm bước tới Bạch Lang.



"Bạch Lang, kết thúc rồi!"

Dứt câu, Hắc Sư lao nhanh với tốc độ tựa như lôi quang, khiến Bạch Lang không kịp nhìn thấy hành động của đối phương.

Hắc Sư vung chân trái, vận khí từ đan điền xuống chân trái, tung một cú như trời giáng thẳng vào hạ bộ của Bạch Lang, chỉ thấy khi tung chiêu xung quanh chân trái của Hắc Sư như có một làn khí bao phủ. Trình độ quá chênh lệch khiến Bạch Lang không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã ăn phải một cước hung mãnh của đối phương vào hạ bộ, thế cước khủng khiếp đến nỗi khiến tinh hoàn của Bạch Lang trong tức khắc bị chấn cho vỡ nát, toàn bộ thân thể của Bạch Lang chấn động kịch liệt, một cơn đau nhức dữ dội phát ra từ hạ bộ của hắn, hai chân của Bạch Lang không trụ nổi, ngã khụy, quỳ rạp xuống mặt đất, Bạch Lang gầm lên một tiếng như ma khóc quỷ gào, thân dưới của Bạch Lang đau nhức kinh khủng khiếp, khiến hắn kẹp chặt hai chân, dùng hai tay ôm lấy hạ bộ của mình, rên la trong đau đớn.

Hắc Sư nhếch lên một nụ cười thỏa mãn.

Rất nhanh chóng, Hắc Sư lại vận khí tại đan điền qua chân phải, hất chân lên cao về phía trước, sử dụng năm thành công lực tụ tại đầu gót chân, hắn gồng hết cơ gắp, duỗi thẳng chân phải vụt mạnh xuống một phát, lực đạo bộc phát ra từ gót chân của hắn uy mãnh tựa như thiên lôi oanh kích. Bạch Lang còn đang quằn quại trong cơn đau đớn, đến nổi nước mắt của hắn trong vô thức ứa ra, chợt như có một cây búa bổ mạnh vào đầu hắn, công kích vào huyệt Bách Hội ngay trên đỉnh đầu của hắn, vì quá đau đớn không còn lực để hoàn thủ, một cước tựa như thôi sơn ấy cứ thế oanh kích thẳng xuống vào yếu huyệt của Bạch Lang, trong tích tắc Bạch Lang cảm thấy thần kinh như tê liệt, giống như vừa có một vụ nổ xảy ra ngay trong đầu của hắn, cơ bắp của hắn trong khoảnh khắc ấy gồng lên hết mức có thể, hai con mắt trợn trừng to, con ngươi co rụt dữ dội, hai lỗ tai, lỗ mũi và cặp mắt đều rỉ máu ra ngoài, toàn bộ lục phủ ngũ tạng của hắn đều bị chấn động, hơi đã ngừng thở, mạch cũng đã hoàn toàn ngừng đập.

Sau một lát, cơ bắp của Bạch Lang đã mềm nhão cả ra, thân hình của hắn đổ gục về phía trước, tròng mắt bây giờ đã hoàn toàn trợn ngược lên trên.

Bạch Lang đã thực sự chết, chết không nhắm mắt!

====o0o====

Một nam sinh chỉ muốn sống một cuộc sống an nhàn như bao người. Tuy nhiên, các cô gái được cậu cứu thì lại không hề muốn như vậy.

Em gái ngoan ngoãn dễ thương lẻn vào phòng cậu mỗi đêm. Cô tiểu thư mà cậu chăm sóc lại muốn chuốc say cậu. Rồi còn cả vị nữ chủ tịch cũng muốn bao nuôi cậu cả đời...

Đáng sợ hơn, có những cô gái nhờ có quyền lực to lớn mà muốn nhốt cậu mãi mãi. Đây là có chuyện gì? Để hiểu rõ hơn, vui lòng đọc: