Sau khi mọi người đã đến đông đủ, sáu người cùng nhau lần lượt vào hai chiếc xe bảo mẫu. Minh Vãn Trừng và Kỳ Dật đương nhiên là muốn ngồi cùng với Nam Ương và Khinh Hoan.
Bốn người đã một đoạn thời gian không gặp nhau, miệng của Minh Vãn Trừng từ lúc lên xe một khắc cũng chưa từng đóng lại, blah blah cái gì cũng đều nói ra hết, từ món cháo kinh hoàng của khách sạn đến phương trình toán học cao trung, từ trợ lý chân tay vụng về đến Sầm Tử Nghiên mới quen biết được hai ngày trước, ồn ào đến mức mày Nam Ương càng nhíu càng sâu.
"Tử Nghiên thật sự là một người rất rất tốt," Minh Vãn Trừng ghé vào hàng ghế phía trước Nam Ương đang ngồi nhắc mãi, "Lão tổ, chị ở cùng cô ấy lâu rồi sẽ biết, đặc biệt đặc biệt bình dị gần gũi. Vốn dĩ tôi thấy sư phụ đã đủ ôn lương rồi, không ngờ Tử Nghiên còn đơn thuần hơn chị ấy. Đều do gương mặt kia của sư phụ, lớn lên quá mức yêu nghiệt, chị nhìn Tử Nghiên đi, thanh thuần hệt một đoá thuỷ tiên mới chớm nở, trong ngoài như một. Nhưng mà, lúc cô ấy ở cạnh Bạch lão sư lại khiến người ta có cảm giác rất kỳ quái, không biết là tại sao, luôn cảm thấy hình như cô ấy rất sợ Bạch lão sư. Bạch lão sư cũng rất giống chị nha, miệng lúc nào cũng không có tình người, nhưng mà sư phụ tôi có sợ chị đâu a, sao Tử Nghiên lại sợ Bạch lão sư như vậy? Bạch lão sư thoạt nhìn cũng không có hung dữ lắm, lần đầu gặp mặt còn bắt tay với tôi, tôi thật sự là nghĩ không ra....."
Hơi thở của Nam Ương đã mang theo chút không kiên nhẫn.
Kỳ Dật đẩy kính tơ vàng trên sóng mũi, chầm chậm hỏi: "A Trừng, bài ngày hôm nay em đã làm xong chưa?"
Minh Vãn Trừng lập tức đình chỉ dong dài, héo héo rũ đầu, ngập ngừng: "Em, em quay xong sẽ về làm ngay."
"Em vậy mà còn có thời gian bát quái chuyện người khác, bài ngữ văn hôm trước quá thực là sai đến thái quá," Kỳ Dật sách một tiếng, "Trường đình ngoại, cổ đạo biên, câu tiếp theo em viết cái gì, có nhớ không?"
Minh Vãn Trừng mờ mịt nhìn Kỳ Dật.
Kỳ Dật từng chữ từng chữ nói ra: "Trường đình ngoại, cổ đạo biên, một đàn còn trắng thượng thanh thiên."
Minh Vãn Trừng ngẩn người: ".... Không, không đúng sao?"
Nam Ương: "...."
Khinh Hoan: "....."
Tiểu Diệp: "...."
Kỳ Dật nở một nụ cười thân thiện: "Trở về chép lại hai mươi lần, chép không xong không được ngủ."
Minh Vãn Trừng "A?" Một tiếng, không còn sức dong dài nữa, vô lực chôn mặt trên chỗ tựa lưng, nắm đầu tóc mình kêu rên.
Theo lý mà nói, một lão đông tây sống hơn 3000 năm như em ấy thì không nên đối với những bài thơ cổ này xa lạ như thế. Nhưng em ấy lại hoàn toàn không có hứng thú với mấy loại thơ từ ca phú đó, quá khứ hễ nghe người ta đàm luận về những thứ này liền cảm thấy lỗ tai lùng bùng khó chịu. Nếu một người đã dị ứng với một thứ nào đó, cho dù có nhiều cơ hội tiếp xúc thì người đó cũng sẽ giả vờ câm điếc mà tránh đi.
Sớm biết có một ngày thi đại học như đi đánh trận thế này, nói cái gì em ấy cũng sẽ đến mấy buổi yến hội của đám văn nhân cổ hủ kia.
Khinh Hoan cười lắc đầu.
Minh Vãn Trừng còn chưa kịp rớt nước mắt tìm lòng thường cảm, đã bị Kỳ Dật túm cổ áo xách lên, một hai bắt em ấy phải đọc thuộc lòng bài văn tối hôm qua đã giao cho.
Nam Ương vẫn không nói chuyện, an tĩnh ngồi trong một góc, cầm máy chơi game của mình tiếp tục chơi trò xếp hình Tetris.
Vốn dĩ Minh Vãn Trừng đã không học thuộc, lắp bắp nặn chữ như nặng kem đánh răng: "Phong cấp.... Trời cao.... Trời cao.... Vượn khiếu ai."
Máy chơi game ở hàng phía trước truyền đến một tiếng "biu~~" chói tai.
"Chử.... Thanh sa bạch chim bay..... Bay trở về...."
"biu ~ biu ~"
"Vô biên lạc mộc...."
"biu~ ~biu biu biu~ ~ ~"
"Vô biên lạc mộc gì nhỉ...."
"biubiu – biubiu ~ biu ~"
"Vô biên lạc mộc biubiubiu?"
Minh Vãn Trừng bị tiếng máy chơi game tẩy não.
Kỳ Dật nhẹ cong khoé môi.
Minh Vãn Trừng thở phì phì chỉ vào hàng phía trước: "Chị, chị xem chị ấy kìa, chị ấy ảnh hưởng em học tập! Sư phụ, chị cũng mặc kệ quản vợ chị sao!"
Khinh Hoan đè lại nút chơi game của Nam Ương, nhỏ giọng nói: "Đừng đùa."
Nam Ương nhìn thẳng, xuyên qua khe hở ngón tay của Khinh Hoan nhìn màn hình, tinh chuẩn khống chế khối hình vuông rơi xuống, thanh âm nhàn nhạt: "Khuỷu tay của em chỉa ra bên ngoài."
Khinh Hoan thở dài: "Chị tiết kiệm trí lực một chút, một lát nữa sẽ chơi mấy trò rất khó."
Nam Ương cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Nhưng mà tôi muốn chơi."
Từ trước đến nay Khinh Hoan luôn chịu không nổi Nam Ương đưa ra yêu cầu như vậy, lập tức buông máy chơi game ra, tước vũ khí phản chiến: "A Trừng, em chịu đựng một chút, ha."
Kỳ Dật cũng nói: "Bản thân trí nhớ kém còn quăng nồi cho người khác, em muốn tiếp tục chịu phạt có đúng không?"
Minh Vãn Trừng trơn mắt há hốc mồn nhìn một vòng ma quỷ xung quanh mình, trong lòng lộp bộp một tiếng, bỗng nhiên cảm thấy bản thân mới là người bị lừa.
Cứ như vậy một đường cãi cọ ầm ĩ trôi qua nửa giờ, các cô rốt cuộc cũng đến địa điểm ghi hình của chương trình hôm nay.
Nhưng cửa xe vừa mở ra liền nhảy đến một nhóm đàn ông mặc tây trang đen cao lớn, trong tay mỗi người đều cầm theo một cái bịt mắt. Tiểu Diệp nhận ra bọn họ có đeo tai nghe của tổ chương trình, nhỏ giọng trao đổi mấy câu với người dẫn đầu, lúc này mới biết trò chơi đã bắt đầu rồi. Các cô phải đeo bịt mắt xuống xe, khi nào tổ chương trình cho phép mới có thể tháo bịt mắt xuống.
Hiển nhiên Nam Ương không hề cảm thấy hứng thú với mấy loại trò chơi hoa hoè loè loẹt này, nhưng nếu đã tới, cô ấy tự nhiên cũng biết phải phối hợp quay chụp với tổ chương trình, cho dù không quá nguyện ý cô ấy cũng phải đeo cái bịt mắt khiến bản thân tức thì mất đi cảm giác an toàn kia.
Sau khi bịt mắt xong, cô ấy đẩy toàn bộ nội lực đến hai tai, chính xác phán đoán được vị trí Khinh Hoan, nắm lấy tay cô.
Khinh Hoan dường như cũng biết được suy nghĩ của cô ấy, nhẹ nhàng nhéo hổ khẩu của Nam Ương.
Hai người được nhân viên công tác đeo microphone và tai nghe ẩn, sau đó được chỉ dẫn chậm rãi đi đến nơi được chỉ định. Minh Vãn Trừng và Kỳ Dật hình như đã tách ra, Nam Ương chỉ có thể nghe thế tiếng bước chân của Khinh Hoan và động tĩnh của những người xa lạ chung quanh. Hình như các cô đã đi lên một đoạn bật thang, lại được đưa vào một căn phòng, cửa phòng bị đóng lại, hơn nữa còn có thanh âm khoá cửa.
Bởi vì bị che mắt, Khinh Hoan cũng không biết chung quanh mình có gì, nhất thời không dám lộn xộn. Nam Ương âm thầm chưởng ra một luồng nội lực, phán đoán đại khái được các vật bày biện xung quanh, sau khi tìm được ghế, cô ấy kéo Khinh Hoan đang cứng đời ngồi xuống.
"Dám, dám ngồi sao?" Chân Khinh Hoan cũng không dám co lại.
"Ngồi đi, tin tưởng tôi."
Khinh Hoan nghe thấy giọng nói khiến người an tâm kia, cong chân xuống, hai giây sau, thế nhưng thật sự ngồi xuống một cái ghế.
Cô hít hít mũi: "Ừm.... Chị có ngửi được mùi gì không? Thơm quá a."
Nam Ương trầm mặc một lát, nói: "Là mùi lẩu."
Hai người cẩn thận ngửi khí vị xung quanh, đột nhiên trong phòng không kịp phòng bị truyền đến tiếng loa lớn---
"Chào mừng các vị đã đến tập đầu tiên của chương trình [ Cùng nhau hưởng tuần trăng mật ], hôm nay chúng ta sẽ chơi một trò chơi nhỏ ở đây để quyết định thứ hạng của ba cặp CP, căn cứ theo thứ tự cặp nào đến trước sẽ tiến hình bốc thăm trước. Năm ngày sau, chúng ta sẽ cùng nhau di chuyển đến sân bay Ba Du để đi đến Bangkok Thái Lan, nhưng trước đó, kết quả bốc thăm sẽ quyết định các vị di chuyển từ Hạo Kinh đến sân bay Ba Du như thế nào. Trong thùng thăm có ba phương thức di chuyển, hoặc là ngồi ba ngày hai đêm trên chiếc ghế xe lửa cứng ngắc đông đúc hoặc là ngồi trong phòng riêng cao cấp ngắm nhìn phong cảnh dọc đường đi, liền xem biểu hiện hôm nay của các vị! Mọi người đã chuẩn bị xong chưa?"
Nam Ương nheo mắt lại: "Ngồi ghế cứng xe lửa?"
Đời này cô ấy chưa bao giờ ngồi ghế cứng cả.
Khinh Hoan trấn an nhéo tay cô ấy: "Chúng ta không nhất định là người cuối cùng."
Tiếng loa của PD tiết mục tiếp tục vang lên –
"Nếu đã chuẩn bị xong rồi thì mời mọi người tháo bịt mắt xuống!"
Nam Ương và Khinh Hoan đồng thời tháo bịt mắt xuống. Bởi vì mang khá lâu nên vừa tháo bịt mắt xuống, ánh sáng xung quanh khiến các cô đều khó nhìn các vật chung quanh. Khinh Hoan dùng sức xoa mắt, híp mắt cẩn thận đánh giá xung quanh.
Các cô đang ở trong một không gian khá nhỏ, ước chừng không đến mười lăm mét vuông. Trong không gian này chỉ có hai người các cô, cách đó không xa có một cánh cửa sắt đang đóng chặt, móc một chiếc khoá bốn mật mã. Bên phải các cô có một cái bàn lùn, trên bàn quả thực đã bài một nồi lẩu nóng hỏi sôi ùng ục, bên trái là một giá gỗ cao, giá gỗ có chín tầng, mỗi một tầng đều được bài rất nhiều loại viên thả lẩu và rau nhúng, có vẻ là để dùng chung với lẩu Shabu Shabu trước mặt.
Trên bức tường phía bên trong có một ô cửa sổ nhỏ, ô cửa sổ này không lớn lắm, còn được ngăn lại bằng ba ống kim loại. Khinh Hoan đi qua phía bên đó xem thử, liền nhìn thấy Minh Vãn Trừng và Kỳ Dật đang ở phía bên kia ô cửa sổ.
Minh Vãn Trừng và Kỳ Dật cũng vừa tháo bịt mắt xuống, giống như các cô, cũng không hiểu gì đang đánh giá mọi thứ xung quanh. Phòng của bọn họ là phòng theo phong cách khác, ánh đèn không quá sáng, trên đỉnh đầu treo một cái đèn chùm phát ra ánh sáng xanh kỳ lạ, chung quanh bày mấy cái kệ, trên kệ chất đầy tiêu bản động vật, cùng nội tạng được ngâm trong formalin.
Cũng giống như phòng của các cô, trên vách tường phía bên kia của bọn họ cũng có một ô cửa sổ nhỏ, xa xa Khinh Hoan có thể nhìn thấy bóng dáng của Sầm Tử Nghiên.
Chỉ là quá xa, cô không thấy rõ bố cục trong phòng của Sầm Tử Nghiên bên đó.
Tiếng loa phát lại lần nữa vang lên –
"Tin rằng các vị đã thấy được vị trí hoàn cảnh của mình. Như vậy hiện tại bắt đầu giới thiệu về quy tắc trò chơi: Tròn chơi đầu tiên của [ Cùng nhau hưởng tuần trăng mật ] có tên là --- Trốn khỏi mật thất. Ba CP sẽ được chia ra nhốt vào mỗi mật thất có chủ đề khác nhau, các vị có thể cùng nhau trao đổi thông tin liên lạc, yêu cầu các vị trong thời gian ngắn nhất tìm được mật mã của cửa sắt, trốn khỏi mật thất! Manh mối có khả năng đang ở trong phòng của các vị, cũng có thể ở trong phòng đối thủ. Nên cân nhắc tầm quan trọng của manh mối trong giao dịch như thế nào? Làm thế nào để bảo đảm mình là đội trốn thoát đầu tiên? Là kết minh cùng có lợi, hay đối lập tranh đoạt nhau? Khoảng thời gian kế tiếp đây dành cho các vị, các vị khách quý, cố lên a!"
Sau khi giọng loa thông báo kết thúc, ba phòng nhất thời lâm vào yên lặng.
Không biết qua bao lâu, Minh Vãn Trừng mới nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Kế hoạch kiểu gì vậy, đây không phải là muốn chúng ta cãi nhau sao..."
Nam Ương yên lặng nghe xong quy tắc trò chơi, cũng không nóng nảy, ngược lại là lấy mấy viên lẩu trên giá, ngồi xuống bên cạnh nồi lẩu bắt đầu ăn.
Khinh Hoan thấy bộ dáng Phật hệ của cô ấy, bất đắc dĩ nói: "Chị thật sự là không vội a? Không sợ ngồi ghế cứng ba ngày hai đêm à?"
"Không đói bụng sao?" Nam Ương gắp một viên bỏ vào trong nồi, "Sau khi xuống máy vẫn chưa ăn gì cả."
"Hình như có hơi đói," Khinh Hoan tựa cạnh cửa sổ nhỏ, Minh Vãn Trừng bên kia ngửi mùi formalin khiến em ấy cảm thấy rất buồn nôn, "Nhưng mà, hiện tại ăn không vô lắm."
Minh Vãn Trừng cũng tựa vào cửa sổ, dùng sức ngó sang bên này: "Oa, sư phụ, trong phòng hai người có lẩu a? Thơm quá đi."
Kỳ Dật che mũi lại, nhìn nhìn mẫu xương người bên cạnh, thanh âm rầu rĩ truyền đến: "Tôi chỉ muốn nôn."
Khinh Hoan cũng nhìn về phía bên Minh Vãn Trừng: "Sao bên hai người lại quỷ dị như vậy, là phòng thí nghiệm à?"
"Chắc vậy," Minh Vãn Trừng run lập cập, "Bên cạnh còn có đá khô, lạnh chết em rồi."
Sầm Tử Nghiên ở phía xa xa bên kia cửa sổ, đề cao âm thanh kêu: "A Trừng, Chúc Chúc! Bên mọi người thế nào rồi?"
Khinh Hoan cũng hô trả lời: "Chủ đề bên chỗ chúng tôi chắc là nhà ăn, chủ đề của A Trừng là phòng thí nghiệm, bên hai người thì sao?"
Thanh âm của Sầm Tử Nghiên hơi run: "Bên chúng tôi là phòng bệnh, có một cái giường bệnh, còn có giá truyền dịch, trên giường còn có một mô hình người..... Máu me lỏm chỏm, tôi.... Tôi không dám chạm vào."
Thanh âm của Bạch Cận Thu ẩn ẩn truyền đến: "Nghiên Nghiên, lại đây."
Sầm Tử Nghiên gọi "Dì" một tiếng, lập tức ngoan ngoãn rời khỏi chỗ ô cửa.
Minh Vãn Trừng làm người trung gian nối liền ba phòng, đồng thời kêu về phía hai bên: "Chúng ta tự tìm trước đi, tìm được cái gì hữu dụng thì có thể chia nhau ra dùng!"
Khinh Hoan gật gật đầu.
Sau khi giao lưu với mọi người xong, Khinh Hoan quay đầu lại tìm Nam Ương, Nam Ương vẫn còn ngồi bên cạnh nồi lẩu, hai đĩa nhỏ bên cạnh đã không còn lại gì, cô ấy thì đang gắp một miếng rau diếp lên ăn.
"Sao chị còn ăn nữa?" Khinh Hoan có hơi bất đắc dĩ, tuy rằng ngoài miệng chất vấn như vậy những vẫn cầm đũa lên, gặp từng viên lẩu bỏ vào chén cho Nam Ương.
"Vẫn còn sớm, không vội." Nam Ương nuốt rau diếp xuống, lại gắp thêm viên lẩu đưa vào miệng mình.
"Ăn ít một chút, ăn nhiều quá muốn đi WC thì phải làm sao?" Khinh Hoan rót cho Nam Ương ly nước, "Chúng ta còn đang bị nhốt đây, một chút manh mối cũng không có."
".... Ừm."
Tuy ngoài miệng Nam Ương đã đáp ứng, nhưng đũa trong tay vẫn không ngừng.
Thanh âm của Minh Vãn Trừng bỗng nhiên truyền đến từ ô cửa nhỏ: "Sư phụ! Con tìm được một cái hộp nhỏ phía sau kệ đặt tiêu bản!"
Khinh Hoan lập tức đứng dậy đi qua, nhìn qua chiếc hộp gỗ trong tay Minh Vãn Trừng, "Phía trên là.... Có chìa khoá không?"
Sầm Tử Nghiên bên kia cũng lên tiếng: "A Trừng, tôi tìm thấy một chiếc chìa khoá trong túi của người giả, em xem có thể mở được ổ khoá của em không?"
Minh Vãn Trừng cao hứng chạy tới cầm lấy chìa khoá, thử một chút, quả nhiên là mở được cái ổ khoá nhỏ kia. Trong hộp có một tờ giấy, Kỳ Dật lấy tờ giấy ấy ra, trong ánh đèn tối tăm đọc thành tiếng: "Mật mã đầu tiên của phòng số 2 là một con số --- Là số lượng cá viên trên giá ở phòng số 1."
Không khí an tĩnh một giây.
Minh Vãn Trừng cùng Kỳ Dật đồng thời ngẩng đầu, nhìn về phía Khinh Hoan bên kia ô cửa.
Khinh Hoan cũng xoay đầu, ngơ ngác nhìn cái đĩa trống không trong tầm tay Nam Ương.
Nam Ương ngơ ngẩn nhìn chén mình, sau một lúc lâu cũng nói không ra lời.
Minh Vãn Trừng bổ nhào về phía ô cửa, nắm lấy thanh kim loại hận không thể chui qua cắn cái người không đáng tin kia: "A a a cái miệng rộng ác ma nhà chị cư nhiên ăn sạch toàn bộ manh mối của chúng tôi rồi!!!"