Thái Nhất Môn ở bên trong Thái Hành Sơn bên ngoài trăm dặm đô thành Nam Việt, trận pháp kỳ diệu, thủ vệ không nhiều, lại rất ít có người có thể xông vào. Đứng dưới chân núi, ngọn núi này như thường, phòng ốc xây dựa lưng vào núi, sau đó kéo dài mấy dãy núi, người vào núi không người dẫn đường, chỉ có thể càng chạy càng sâu, thâm sơn chướng lâm, một đi không trở lại.
Mới tới nơi đây, môn nhân chỉ vì ẩn thân, không vì thăm dò của người ngoài, trận pháp cấu tạo, đều là Hàn Vũ tự làm, Mục Tương Lạc từng là thiếu tư mệnh đối với nơi này cũng coi như hiểu rõ, 12 tư mệnh ra vào ngược lại cũng thuận tiện, Tần Hàm khi đến chỗ này, thấy cấu tạo làm như đạo quan tầm thường.
Chỉ là so với đạo quan không biết lớn hơn mấy phần, nhìn cửa dựa dày vách núi, nguy nga cao to, Tần Hàm đi vào dẫn dắt môn nhân. Mẫu thân là đại tế tư, trong lòng nàng vạn phần mâu thuẫn, nhưng vì A Lạc nàng không thể không vào Thái Nhất Môn.
Môn nhân nhìn thấy Tần Hàm, không nhìn được thân phận, phát giác huyết thống kỳ lạ, kính cẩn mà đem người dẫn vào bên trong. Môn nhân cũng không phải là hạng người bắt nạt người thiện, bị 12 tư mệnh dạy đến hiểu biết bản phận, tinh thần khí độ thông thần cũng không kém so với thị vệ cung đình, hắn cười đem người dẫn đến phòng khách tiếp đãi.
Một đường đi vào, Tần Hàm quan sát chung quanh, nàng chưa quen thuộc nơi này, muốn gặp được tư mệnh khác hỏi rõ việc này. Đại tế tư không ở trong môn, chắc là vào cung đình Nam Việt rồi, Tần Hàm thì ở bên trong chờ.
Bên dưới đại tế tư chính là 12 tư mệnh quản sự, môn nhân mời tư mệnh mà đến, vừa vặn mời Phi Nhứ.
Hai người xem như là quen biết cũ, Phi Nhứ làm như thành thục rất nhiều, không giống trước đây ý cười dâng lên mặt như vậy, lông mày khẽ nhíu, nói: "Ôn thống lĩnh, Bắc Chu cùng Nam Việt, đại chiến sắp tới, ngươi lại có lá gan tới nơi đây."
Bắc Chu phát sinh đại sự còn chưa truyền tới, đại tế tư cũng sẽ không chủ động báo cho biết, tư mệnh họ không biết chuyện gì. Tần Hàm cũng sáng tỏ, nàng không mò ra thái độ Phi Nhứ, suy nghĩ giây lát mới nói: "Đại tế tư chính là tư mệnh tiền nhiệm Vu Thu, ngươi chắc biết thân phận của ta rồi."
Phi Nhứ khiếp sợ, Vu Thu là ai, cơ hồ người người đều biết, nàng kì lạ nói: "Đó thật sự là đại tế tư ư?"
Tần Hàm lắc đầu, vấn đề này không người hiểu rõ, linh hồ lại không muốn nói. Nàng cảm giác mình có thể thử một lần, liền nói: "Đại tế tư mang thiếu tư mệnh về Thái Nhất Môn, không biết ta có thể gặp một lần hay không."
"Ôn thống lĩnh hẳn là đang nằm mơ, đại tế tư vô cớ mời thiếu tư mệnh làm chi." Phi Nhứ hiển nhiên không tin, trong mắt hoàn toàn u ám, nghe vậy có chút do dự, lại nói: "Đại tế tư xác thực đi tới Bắc Chu, nhưng mà vẫn chưa dẫn người trở về, ngươi là có nhìn nhầm hay không."
Tần Hàm lòng lạnh hơn nửa, nhìn vẻ mặt Phi Nhứ cũng có chút nghi vấn, có lẽ tư mệnh họ cũng không biết việc này. Không cần biết ra sao, thì bàn về tình cảm hơn mười năm, tư mệnh họ cũng sẽ không bỏ mặc đại tế tư làm việc lung tung. Nàng cảm thấy chuyện này chỉ có thể đi hỏi mẫu thân, tư mệnh nơi này phải cho hay mới tốt trước tiên, nàng nói: "Đại tế tư xác thực mang A Lạc đi, nàng là mẹ của ta, ta đương nhiên sẽ không tùy ý lừa gạt, nếu ngươi biết được ở nơi nào, làm phiền cho hay."
"Ôn thống lĩnh muốn biết, sao không tự mình đi hỏi đại tế tư." Trên mặt Phi Nhứ mang theo nghi hoặc.
Nghe vậy, ý cười còn sót lại trên mặt Tần Hàm lập tức mất, ánh mắt lúc này âm lãnh, "Ta không muốn cùng nàng có liên quan thôi."
Thử hỏi, ai có thể tiếp thu mẫu thân nhiều năm không gặp mà ép mình tự tay giết dưỡng mẫu?
Phi Nhứ không rõ, nhưng mà nàng biết nàng nói là thật, Thái Hành Sơn khá lớn, giấu một người không khó, mà là đại tế tư giấu, người khác đương nhiên trợ giúp che giấu, không cho 12 tư mệnh biết, nàng lúc này gật đầu, nói: "Ta đi tra chút, Ôn thống lĩnh đến trong thành chờ tin tức của ta."
Tần Hàm đứng dậy rời đi, trên mái hiên mới trời quang vạn dặm, ánh nắng từng tia từng sợi khúc xạ mà xuống, bụi bặm nhỏ vụn tung bay ở trong tia sáng, rõ ràng rất ấm áp, Phi Nhứ không tên cảm thấy hàn ý. Nàng không dám trì hoãn, lập tức dẫn người đi lục soát núi.
Thiếu tư mệnh không phải người thường, nơi bình thường giữ không nổi nàng, mà trận pháp trong môn nàng cũng là biết rõ, đại tế tư vừa nhọc lòng đem người mời về, thì sẽ đặt ở chỗ nàng an tâm. Mà mục đích nàng mời người cũng không đơn giản.
Tìm khắp trong núi không được, nàng đem tâm tư đặt ở nơi tế đàn đó.
Thái Nhất Môn thờ phụng Đông Hoàng, tự nhiên sẽ tế tự hàng năm, nơi đó thủ vệ nghiêm ngặt nhất, là nơi nghiêm cấm môn nhân. Tế đàn theo lý ngoại trừ đại tế tư cùng thiếu tư mệnh ra, những người còn lại không thể tùy ý tiến vào, chuyện xảy ra quá đột nhiên, nàng không vào được, con gái của đại tế tư có thể tiến vào, vốn cũng không phải là người Thái Nhất Môn, đi vào cũng sẽ không phá hoại quy tắc.
Trận pháp ở ngoài tế đàn bị Phi Nhứ dễ dàng giải trừ, nàng nhìn theo Tần Hàm đi vào, xoay người lại nhìn thấy Thất Tịch, nàng không tên hơi hồi hộp một chút, đơn giản nói thẳng nói cho nàng biết tất cả chuyện. Thất Tịch rũ mắt không biết đang suy nghĩ gì, một hồi lâu sau, nói: "Ngươi sẽ không sợ đây là kế của Tần Hàm?"
Đầu óc Phi Nhứ không phản ứng kịp, Thất Tịch lắc đầu, than thở: "Ta đã sớm biết được đại tế tư này không phải vị ban đầu kia, ta là đại tế tư mang về môn đầu tiên, ta tự hiểu chuyện liên quan hắn, bây giờ vị này nếu là Vu Thu, hắn đại khái đã chết rồi."
Thất Tịch không giống với người bên ngoài, mạng của nàng là đại tế tư cứu trước, theo hắn bảy, tám năm, vị đại tế tư này hiển nhiên là giả mạo. Lúc đó nàng một lòng muốn thoát ly Thái Nhất Môn, đại tế tư là ai nàng cũng không muốn đi quản, nhưng mà bị bức ép trở về, sự tình nàng liền muốn nhìn thử hỏi thêm.
Nhìn đạo cửa gỗ trầm trọng kia, vẻ mặt nàng mang theo lo lắng không hề che giấu chút nào, lẩm bẩm nói: "Nàng tìm về mười một vị tư mệnh, đến tột cùng muốn làm cái gì?"
Cùng lúc đó, Tần Hàm vào tế đàn bị gian nhà bí mật này khiếp sợ, chính giữa đất trống dựng lên mấy bệ hình tròn cao vài người, mấy chục bậc thềm, nàng nhẹ nhàng nhảy lên bệ, giữa không trung lơ lững một khối ngọc thạch màu máu, tà huyết màu đỏ, ánh sáng màu đỏ tươi, âm u khủng bố.
Nàng suy đoán đây cũng là huyết ngọc trong miệng người người, bốn phía khí tức lăng liệt, nàng nhận ra được bên dưới huyết ngọc, có một kết giới, áp chế một người, không cần đoán liền biết là người phương nào, huyết ngọc ánh đỏ nửa bầu trời, có vẻ kết giới dị thường quỷ dị.
Tần Hàm đáy mắt sát ý đột nhiên nổi lên, giơ tay niết quyết, nỗ lực đi phá kết giới, không trung âm phong đột nhiên lên, bụi bặm trên đất cũng bị cuốn lên, kịch liệt lăn lộn, hai tay nàng hợp lại thôi thúc hơi nước ngưng tụ, chớp mắt hóa thành dao băng, phút chốc giơ tay, dao băng đánh kết giới.
"Vụt" một tiếng, phát ra tiếng coong chói tai.
Kết giới vẫn còn, khí tức Tần Hàm bất ổn suýt chút nữa té xuống, khắp khuôn mặt là không thể tin. Chấn động lớn như vậy, thức tỉnh người ngủ say dưới kết giới.
Mục Tương Lạc yên lặng nửa ngồi ở trên tế đàn, bốn phía một mảnh đất trống, mắt nàng như hồ sâu, cho dù thân ở nguy hiểm, chật vật cũng không che giấu được sự trấn định của nàng, nơi này nàng quá mức quen thuộc, đồ vật treo phía trên, nàng cũng không xa lạ.
Chờ khi thấy rõ người trước mắt, con mắt của nàng liền rất sạch sẽ, lạnh nhạt nói: "Kết giới này ngươi không phá được."
"Làm sao mới có thể phá, A Lạc ngươi nói cho ta biết." Tần Hàm nỗi lòng bất ổn, lại tụ linh lực dường như muốn liều mạng một đòn, Mục Tương Lạc quát lên: "Kết giới của Thái Nhất cảnh, cho dù bệ hạ ở đây cũng không nhất định có thể phá, Tần Hàm đừng lãng phí linh lực của ngươi."
Cả người Tần Hàm còn bị hàn băng kề gần, lạnh đến mức tận cùng, ánh mắt hổ thẹn không cách đối diện Mục Tương Lạc, cúi mắt rũ đầu. Mục Tương Lạc rất hờ hững, ngồi ở chỗ đó, trầm thấp ho khan vài tiếng, nói: "Nếu ngươi có thể đem huyết ngọc mang đi, giao trong tay bệ hạ, có lẽ có thể bảo đảm ta một mạng."
Đại tế tư mất đi huyết ngọc, có lẽ có thể kiềm chế, không hề khơi lên chiến sự hai nước.
Kết giới chỉ là nhốt lại người, cũng sẽ không hại người, Mục Tương Lạc vẻ mặt trắng bệch, hiển nhiên linh lực không tốt. Tần Hàm lo lắng, nhưng không có cách có thể tìm ra, liền nghe lời đi lấy huyết ngọc. Nhưng mà hai người nghĩ đến cực kỳ đơn giản, trận pháp bên trên tế đàn đều là vì thủ hộ huyết ngọc mà lập, sẽ không để cho người dễ dàng lấy đi huyết ngọc.
Tần Hàm dồn dập thử nhiều lần đều bại, Mục Tương Lạc vốn cũng không có hy vọng, nàng liền nói: "Ngươi vẫn là mau chóng rời khỏi đi."
Nàng cố gắng chính mình bình tĩnh, vẻ mặt như xưa, ngoại trừ tiếng ho khan không ngừng, cũng không dị dạng, nhưng mà Tần Hàm trải qua Ôn Ngọc chết rồi dường như một đêm trưởng thành rồi. A Lạc thấy nàng vẫn chưa oán giận trách cứ, từ đầu đến cuối, chỉ cần nàng tận lực thì đủ rồi.
Nàng quỳ xuống, nhìn thẳng cùng A Lạc, khóc ròng nói: "Ngươi cũng biết ta có hy vọng dường nào, trước mắt là giả, là Tần Thượng Minh nợ nàng, cùng ngươi cùng a nương cũng không có liên quan, nàng vì sao chấp nhất như vậy."
"Ôn tướng sai ở nuôi ngươi, mà ta sai ở đem huyết ngọc trả." Mục Tương Lạc lẳng lặng nhìn nàng, môi mím thành một đường, nhìn khá là lạnh nhạt.
"Đây là sai sao?" Tần Hàm ngậm lấy lệ hỏi ngược lại.
Mục Tương Lạc im tiếng.
Yên tĩnh dọa người, có vẻ nơi này càng thêm tà mị.
Yên tĩnh không quá mấy hơi, cửa sắt dày nặng bị đẩy ra, đại tế tư một thân đạo bào sạch sẽ đứng dưới ánh sáng, đột nhiên xuất hiện tia sáng để Mục Tương Lạc đã lâu không gặp ánh sáng không nhịn được che mắt, sắc mặt cơ hồ trắng bệch đến trong suốt. Tần Hàm bỗng dưng đứng lên, trong con ngươi sự thù hận rõ ràng.
Đại tế tư đối với Tần Hàm đến cũng không cảm thấy kỳ quái, nàng đạp bước đi vào, thâm trầm cười nói: "Ngươi muốn cứu nàng?"
Tần Hàm không muốn đối mặt nàng, chỉ quay đầu không nói, nhưng lý trí nói cho nàng biết hai người giằng co đối với nàng bất lợi, liền nói: "Bạn tri kỉ bạn tốt, đương nhiên phải cứu."
"Bạn tri kỉ bạn tốt.. Bạn tốt của Hàm nhi.. Có biết đó là kẻ địch của Hàm nhi ngươi." Đại tế tư cười gằn, ánh mắt rơi vào trên người Mục Tương Lạc.
Tần Hàm theo bản năng ngăn cản tầm mắt của nàng, khẩu khí đông cứng nói: "Thả nàng."
Mục Tương Lạc lắc đầu, Tần Hàm thật không hiểu thế cuộc trước mắt, đại tế tư hao tổn tâm cơ, giết Ôn Ngọc đảo loạn triều đình Bắc Chu, mới có được kẽ hở đem nàng tách ra này, sao dễ dàng thả nàng rời khỏi.
Đại tế tư nghe vậy triệt để thiếu kiên nhẫn, một chưởng vung tới, Tần Hàm nhảy lên một cái, vươn mình né qua, từ chỗ cao nhẹ nhàng hạ xuống trên mặt đất. Đại tế tư quanh thân mơ hồ hiện ra tàn ác, vung tay áo vẽ ra một đạo kết giới đem Tần Hàm vây ở bên trong, lại trong nháy mắt giải trừ ràng buộc của Mục Tương Lạc.
Bất luận có kết giới hay không, Mục Tương Lạc đều là trốn không ra, ngày ấy ra sức một đòn để Tần Y thoát đi đã là nỗ lực to lớn nhất của nàng, trước mắt thương thế khó có thể khỏi hẳn, cả người nàng bình thường cũng không sánh bằng.
Nàng vẫn cứ suy yếu vô lực, nhìn thấy đại tế tư như không thấy, đại tế tư lại nói: "Xem ra ngươi sẽ không tự chủ điều tức, nhiều ngày như vậy vẫn là dáng dấp bệnh tật triền miên này." Nói xong, nàng lại nhìn huyết ngọc trên hư không, cười nói: "Xem ra nó cũng không trợ giúp ngươi rồi."
Nàng bước lên bậc thang, "Mấy năm trước Tịch Sanh vừa ý ngươi, cùng Y Thượng Vân định ra ước định đón ngươi vào Thái Nhất Môn, đáng tiếc Y Thượng Vân không đồng ý, Thái Nhất Môn gặp phải đại nạn, vốn là muốn việc này kết thúc, ai biết ngươi lại chính mình đưa đến trước mặt Tịch Sanh, ý trời như vậy. Y Thượng Vân lại là giãy dụa, cũng không ngăn nổi vận mệnh. Ta sẽ để nàng rõ ràng, Thái Nhất Môn mới là chúa tể Cửu Châu."
Lần này lời lẽ hùng hồn, Mục Tương Lạc chỉ coi như không nghe thấy, nàng so với Tịch Sanh năm đó càng thêm điên cuồng, nhưng mà Tịch Sanh trong sáng vô tư, mà vị này đê tiện thôi. Nàng cũng lười mở miệng, Tần Hàm một bên vây ở bên trong kết giới, cực lực giãy dụa.
Mặt mày đại tế tư tất cả đều là lăng liệt sát ý, bước qua mấy bậc, nhìn về phía Tần Hàm, nói: "Nam Việt thiếu một chủ tướng, không biết Hàm nhi có nguyện đến, nghĩ đến ngươi đối với Bắc Chu cũng coi như rõ như lòng bàn tay."
Tần Hàm biết được sẽ có ngày hôm nay, cũng không để ý tới nàng, chỉ thôi thúc linh lực đi phá tan kết giới. Đại tế tư dừng một chút, ống tay áo vung lên, đem roi sắt xung quanh hút vào trong tay.
Trong lòng Mục Tương Lạc ai thán sự xông vào của Tần Hàm, trong lòng khuấy động, không nhịn được ho khan vài tiếng, nói: "Cốt nhục duy nhất dưới gối đại tế tư, làm sao đến mức ép nàng vào thế khó xử như vậy."
Đại tế tư không hề bị lay động, "Người nếu muốn đạt được mục đích tất nhiên không chừa thủ đoạn nào, điểm ấy là Minh đế dạy ta. Tất cả mọi người bọn họ ép ta, nếu không có ta thoát khỏi, thì sẽ để cho bọn họ như ý. Ta còn phải cám ơn ngươi giúp ta giải quyết Tần Thượng Minh, thiếu tư mệnh ngươi nếu thông tuệ chút, Bắc Chu chính là thiên hạ của ngươi, đáng tiếc ngươi ngốc đến đi Vong Xuyên cứu người."
"Bọn họ đã chết, ân oán đều tiêu, ác niệm trong lòng đại tế tư chỉ sợ chẳng qua là cái cớ ngươi muốn đứng đầu Cửu Châu. Tần Hàm nhớ ngươi nhiều năm, trở về vậy mà ép nàng thành kẻ ác đâm dưỡng mẫu, ngươi có từng nghĩ tới cảm thụ của nàng."
Đại tế tư bị lời nàng kích thích, mắt lộ hung ác, tức đến khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn, lúc này vung qua một roi, đánh ở trên người Mục Tương Lạc, Tần Hàm một tiếng kêu sợ hãi, ngốc đến quanh thân cứng ngắc.
Nhưng mà trong nháy mắt, Mục Tương Lạc lăn lộn mấy lần trên đất, vừa rồi áp lực cực lớn nghiền ép lưng, lục phủ ngũ tạng đau đến cùng nhau, xương sống phảng phất sắp bị đánh gãy, nàng nghe tiếng rít chói tai, bò lên nhìn về phía Tần Hàm, màu ngươi mông lung, bất đắc dĩ nói: "Tần Hàm.. Ngươi kêu cái gì.."