Tống Cư Hàn rất bận, thường không tìm thấy hắn, tin nhắn Hà Cố gửi, mười tin thì có đến tám tin biệt tăm biệt tích, Hà Cố cũng chẳng so đo mấy chuyện này, chỉ là mỗi ngày đều cực kỳ khó chịu muốn gặp Tống Cư Hàn, nhưng qua lại một tháng, cũng chỉ vội vàng gặp gỡ được một lần.
Dần dần, ngay cả Phùng Tranh cũng phát hiện anh không ổn, liền hỏi anh làm sao, gần đây thường xuyên thất thần.
Tống Cư Hàn đặc biệt căn dặn, không thể nói cho người khác biết, hắn là minh tinh, đương nhiên kiêng kị chuyện này, Hà Cố chỉ đành giấu diếm:"Sửa luận văn, chuẩn bị bảo vệ, bận quá."
"Anh chuẩn bị đầy đủ như vậy, không sao đâu, có cần tôi tìm người giúp anh không?"
Hà Cố cười cười:"Không cần, tôi có thể tự mình hoàn thành."
"Anh cũng đừng khiến bản thân quá mệt mỏi, tuần này chúng ta đi câu cá đi, bạn tôi tiến cử một nơi đẹp, non xanh nước biếc."
"Bỏ đi, vốn dĩ thời gian rất gấp, hiện tại nào dám ra ngoài chơi chứ, đợi tôi bảo vệ xong thì bàn tiếp."
Phùng Tranh có chút thất vọng:"Lâu lắm rồi chúng ta chưa đi chơi." Y đột nhiên giơ tay, nhéo nhéo mặt Hà Cố, làm nũng nói, "Bạn tôi vốn ít, anh còn không chịu đi chơi với tôi."
Hà Cố cười:"Bạn cậu còn ít? Sinh nhật lần trước có tận 50 60 người đến đó."
"Quên đi, mấy người đó tính gì là bạn bè. Bạn thực sự của tôi, cũng chỉ có khoảng vài người, kết quả đều chạy ra nước ngoài học tập, nước ngoài có gì tốt, tôi một chút cũng không muốn đi."
Hà Cố bất đắc dĩ nói:"Phùng đại công tử, lời này của cậu đúng là khiến người ta tức chết mà."
Phùng Tranh lộ ra nụ cười thật lớn:"Mặc kệ, tuần này anh ít nhất phải đi xem phim cùng tôi, tôi thích anh đi cùng."
"Được, thứ bảy?"
"Okay, đến lúc đó tôi sẽ đưa đi ăn món ngon."
Những ngày không nhìn thấy Tống Cư Hàn, Hà Cố chỉ có thể liều mạng làm việc, lúc anh không hy vọng Tống Cư Hàn có thời gian, anh lại không có thời gian (?)
Yêu đương là việc tốt đẹp khó có thể tưởng tượng, hận không thể mỗi ngày mỗi phút mỗi giây đều ở cùng người kia, chỉ cần nhìn thấy người kia, trong lòng sẽ vui vẻ nở hoa, không nhìn thấy liền sẽ cảm thấy cơm nước không mùi không vị, ban đêm sẽ vì nhớ từng câu nói từng nụ cười của người kia mà trằn trọc khó ngủ, sẽ nghĩ hết biện pháp khiến bản thân trở nên ưu tú hơn nữa.
Hà Cố từ năm cấp ba đã sống một mình, mẹ anh gánh vác tất cả khoản chi tiêu trước khi anh tốt nghiệp đại học, tiền không nhiều không ít, ăn uống dư dả, nhưng cũng không có quá nhiều thu nhập sau thuế ngoài mức, may mà yêu cầu của anh đối với vật chất không cao, sinh hoạt phí trước giờ tiêu không hết, còn luôn được lĩnh học bổng, cộng thêm lương làm thêm, thực tập, vài năm nay cũng tiết kiệm được mấy vạn tệ. Hiện tại, lần đầu tiên trong đời anh nảy sinh ý nghĩ chăm chút cho bản thân một chút.
Tính cách con người anh đó là không quá quan tâm đến tiền, trước kia, tóc dài rồi đều chỉ cần dùng 15 tệ để cắt gội sấy là xong, bây giờ tiêu 500 tệ thay đổi kiểu tóc cũng chẳng cảm thấy tiếc, cắt tóc xong, lại đi trung tâm mua sắm mua vài bộ quần áo và giày.
Cả người từ đầu đến chân rực rỡ hẳn lên, anh nhìn mình trong gương, quả thật nhan sắc nâng tầm không ít, có lẽ...như vậy đứng bên Tống Cư Hàn, sẽ không quá chênh lệch đi.
Chiều thứ bảy, Hà Cố hẹn đi xem phim với Phùng Tranh.
Hai người vừa gặp mặt, mắt Phùng Tranh liền sáng lên:"Hà Cố, anh đổi kiểu tóc trông đẹp trai quá nha."
Hà Cố nghe thấy rất vui mừng:"Thật sao?"
"Thật đó, đẹp hơn trước không biết bao nhiêu lần, trông có tinh thần hơn nhiều, cắt ở đâu vậy?"
"Cắt ở Tụ Tinh."
"Thảo nào, tay nghề Tụ Tinh đúng là tốt." Phùng Tranh nghi hoặc nói:"Ai, sao anh nỡ tiêu tiền đi Tụ Tinh cắt tóc?"
Hà Cố sờ sờ đầu:"Ừm, sắp tốt nghiệp rồi mà, sau này không phải học sinh nữa, phải đổi kiểu tóc thôi."
Phùng Tranh nhịn không được bật cười:"Hà Cố, anh khá lên đó, thế mà cũng để ý kiểu tóc, bộ quần áo này không phải cũng mới mua chứ?"
"A, phải, quần áo của tôi đều mặc mấy năm rồi, đi làm dù sao cũng phải có mấy bộ quần áo mới."
Phùng Tranh cười đến run rẩy, y nắm lấy bả vai Hà Cố, nhẹ nhàng dùng đầu cụng nhẹ lên đầu anh, nhỏ giọng nói:"Làm thế nào đây, anh trở nên đẹp trai vậy, tôi thích ứng không nổi."
Hà Cố chậm rãi bỏ cánh tay y xuống:"Phim sắp bắt đầu rồi, chúng ta mau vào thôi."
Hà Cố giật mình:"Ừm, đi nào."
Bọn họ xem thể loại phim khoa học viễn tưởng, giữa phim có một đoạn, âm thanh đặc biệt yên tĩnh, điện thoại Hà Cố đúng lúc vang lên, vang vọng trong phòng, rất chói tai. Hà Cố vội vã lấy điện thoại xem, người gọi đến là--Tống Cư Hàn. Anh không chút do dự đứng lên, đi ra ngoài nghe điện thoại:"Alo, Cư Hàn."
"Hà Cố, đang làm gì đấy?" Đầu dây bên kia truyền đến thanh âm lười biếng như không xương cốt của Tống Cư Hàn.
"Tôi đang xem phim."
"Xem phim? Với ai?"
"Cùng Phùng Tranh."
Tống Cư Hàn trầm mặc một lúc, trong lòng Hà Cố có chút căng thẳng, hai người này không hợp nhau lắm, anh biết...
Tống Cư Hàn chầm chậm nói:"Anh xem phim với cậu ta, tôi sẽ ghen."
Hà Cố nhẹ nhàng thở ra, cười nói:"Có gì mà ghen chứ, tôi chỉ là xem phim cùng bạn."
"Tôi ghen rồi, hôm nay tôi được nghỉ, anh đến nhà tôi đi."
"Bây giờ? Phim vẫn chưa chiếu xong, tôi đồng ý ăn cơm với Phùng Tranh rồi."
"Tôi khó lắm mới nghỉ ngơi một ngày, lẽ nào anh không muốn thấy tôi?"
"Đương nhiên muốn a, nhưng..." Hà Cố rất do dự, sớm biết hôm nay Tống Cư Hàn rảnh, anh nên thành thực ở nhà sửa luận văn.
"Không nhưng nhị gì hết, hiện tại anh đến đây." Khẩu khí Tống Cư Hàn có chút bá đạo.
"Cư Hàn, tôi thực sự rất muốn gặp cậu, nhưng tôi lỡ hẹn như vậy không hay lắm..."
Tống Cư Hàn trầm giọng nói:"Anh sẽ không phải là thích Phùng Tranh chứ?"
Hà Cố vội la lên:"Đương nhiên không phải."
"Nếu đã không phải, anh do dự cái gì? Giữa bạn bè thỉnh thoảng lỡ hẹn thì sao, Hà Cố, qua đây ngay bây giờ, nếu không tôi sẽ tức giận."
Hà Cố thở dài, anh cảm giác Tống Cư Hàn thực sự có chút tức giận rồi, mặc dù anh không để ý, nhưng cũng không muốn vì chuyện nhỏ nhặt này mà làm mình làm mẩy với Tống Cư Hàn, nên đành nói:"Vậy cậu đợi chút, tôi sẽ nhanh chóng tới."
Tống Cư Hàn lúc này mới lộ ra thanh âm mang theo ý cười:"Ừm, nhanh lên."
Hà Cố khom người chạy về chỗ ngồi.
Phùng Tranh nói:"Sao thế? Ai gọi vậy?"
"Thầy tôi tìm, giờ tôi phải về trường một chuyến." Anh vừa nói dối với Phùng Tranh vừa lỡ hẹn, trong lòng rất khó chịu.
"Gấp thế à?" Phùng Tranh nhíu mày, "Phim còn chưa chiếu xong."
"Ngại quá Phùng Tranh, lần sau tôi nhất định bù cho cậu."
Phùng Tranh không vui lắm, nhưng cũng chẳng có cách nào, "Vậy anh gặp thầy xong thì tới ăn cơm với tôi nhé."
"Chắc là tối phải mời thầy ăn cơm."
Phùng Tranh bĩu bĩu môi:"Khoảng thời gian này anh cả ngày bận làm luận văn, chúng ta đã lâu chưa cùng đi chơi."
"Xin lỗi a Phùng Tranh, đợi bảo vệ luận văn xong tôi mời cậu ăn cơm."
"Bỏ đi, tôi cũng không muốn xem nữa, đi thôi." Phùng Tranh rất mất hứng đứng lên.
Hai người cùng bước ra khỏi rạp chiếu phim.
Hà Cố vẫy một chiếc xe, vội vàng rời đi.
Tống Cư Hàn ở một khu chung cư cao cấp trong nội thành, cách rạp chiếu phim không xa, ngồi taxi 20 phút đã đến, Hà Cố nhanh chóng lên nhà Tống Cư Hàn.
Lúc đứng thang máy, Hà Cố soi gương sửa soạn đầu tóc và trang phục rất lâu, trong lòng nhảy nhót không thôi.
Chuông cửa vang hai tiếng, Hà Cố nghe thấy tiếng bước chân, ngay sau đó, cửa phòng được mở ra, Hà Cố thấy người mình mong nhớ ngày đêm ở ngay trước mắt, trong lòng nảy lên sự vui sướng to lớn. Anh tiến lên ôm chặt Tống Cư Hàn, hôn mạnh lên cánh môi mềm mại kia.
Tống Cư Hàn giật mình một chút, sau đó ôm eo anh, nhiệt tình đáp lại.
Hai người hôn nhau triền miên, ước chừng nửa phút mới rời ra, Hà Cố thở hổn hển nói:"Cậu biết tôi nhớ cậu nhiều thế nào rồi đi."
Tống Cư Hàn nở nụ cười:"Đã biết." Hắn vuốt tóc Hà Cố, "Đổi kiểu tóc? Rất đẹp."
Hà Cố nghĩ thầm, khoản tiền này tiêu quả thực rất đáng.
Tống Cư Hàn kéo anh vào cửa:"Đến đây, nhìn xem quà tôi chuẩn bị cho anh."
"A, quà gì?"
Tống Cư Hàn chỉ mười mấy túi quà đặt trên nền đất:"Nhãn quần áo tôi làm gương mặt đại diện gần đây tặng tôi mấy bộ mùa mới, tôi đặc biệt đặt thêm một phần theo cỡ người anh."
Hà Cố vội trả lời:"Mấy bộ quần áo này đắt quá, tôi mặc không hợp đâu."
"Có cái gì không hợp, là người mặc quần áo, cũng không phải quần áo mặc người."
"Bây giờ tôi vẫn là thực tập sinh, thực sự không thích hợp."
Tống Cư Hàn xoa vành tai anh:"Nhưng anh không cần, tôi sẽ rất thất vọng."
Hà Cố do dự nhìn quần áo, lại nhìn nhìn Tống Cư Hàn.
Tống Cư Hàn ôm lấy vai anh:"Nhận đi, thỉnh thoảng tôi cũng phải mặc mấy bộ này ra ngoài tuyên truyền, chúng ta có thể mặc đồ đôi, anh không vui hả?"
Hà Cố tưởng tượng cảnh hai người mặc đồ đôi, mặc dù bọn họ sợ không có cơ hội mặc quần áo giống nhau đứng cùng nhau, nhưng cảnh tượng đó lại khiến anh mong chờ, anh cười nói:"Vậy cảm ơn cậu, nhưng tôi đến gấp, nên chẳng chuẩn bị cho cậu gì cả."
"Anh chính là quà của tôi." Tống Cư Hàn nói mà mặt không đỏ tim không đập.
Hà Cố nhịn không được cười tươi.
"Hôm nay anh cùng Phùng Tranh xem phim gì?"
"Một bộ phim khoa học viễn tưởng, cũng khá hay."
"Chưa xem xong đúng không? Không sao, đợi ra bản DVD tới nhà tôi xem." Trong nhà Tống Cư Hàn có một rạp chiếu phim gia đình trên cả mặt tường lớn.
Tống Cư Hàn dẫn Hà Cố vào phòng ngủ, hai chân xếp bằng ngồi trên thảm, ôm đàn guitar dựa mép giường, mỉm cười với Hà Cố.
Hà Cố lẳng lặng nhìn hắn, trái tim ấm áp dễ chịu, khóe miệng mang theo ý cười không thể ngừng được.
Ngón tay thon tài của Tống Cư Hàn gảy dây đàn guitar, dùng thanh âm lười biếng mang theo chút khàn khàn trầm thấp uyển chuyển hát lên một bài tiếng Anh. Thanh âm chưa qua chỉnh sửa, thiếu mất vài phần tròn trịa, nghe không hoàn mĩ như bản ghi âm, nhưng lại giữ được sự rung động nguyên thủy nhất thuần túy nhất mà giọng hát đó đem đến.
Tống Cư Hàn nhắm mắt, hát rất nhập tâm, Hà Cố ngắm Tống Cư Hàn, nghe đến nhập tâm.
Nụ cười câu hồn của Tống Cư Hàn, ánh mắt câu hồn, ngay cả thanh âm cũng câu hồn, hắn tựa như ma vương mê hoặc lòng người, dễ dàng có thể khiến hàng ngàn hàng vạn người mê đến thần hồn điên đảo.
Hà Cố trong khắc đó cảm thấy sợ hãi, anh giống như mỗi người sa vào lưới tình, lúc bắt đầu lo được lo mất, không thể khắc chế mà nghĩ rằng, tại sao Tống Cư Hàn lại ở bên anh, sẽ có ngày rời xa anh không.
Thẳng đến khi Tống Cư Hàn hát xong, Hà Cố vẫn chưa hoàn hồn, Tống Cư Hàn vươn chân dài đạp đạp anh:"Hà Cố?"
"A?" Hà Cố như tỉnh từ trong mộng.
"Thế nào, hay chứ?"
"Hay, rất hay."
Có ý kiến gì không?"
"Tôi là người ngoài ngảnh, không đề xuất được ý kiến gì."
Tống Cư Hàn gảy bừa dây đàn:"Có lúc, người ngoài ngành mới có thể đề ra ý kiến khiến người ta bất ngờ, anh tùy tiện nói là được."
"Ách..." Hà Cố nghĩ ngợi hồi lâu, vẫn chẳng nghĩ ra ý kiến nào.
Tống Cư Hàn cười lớn:"Bỏ đi, không làm khó anh nữa." Hắn vỗ vỗ chỗ bên cạnh:"Đến, ngồi xuống đây."
Hà Cố ngồi bên cạnh Tống Cư Hàn.
"Tôi hát cho anh nghe, muốn nghe gì?"
"Ca khúc đơn cậu mới phát hành tháng trước."
"Được." Tống Cư Hàn thanh thanh cổ họng, đàn guitar bắt đầu hát lên.
Hà Cố tựa vào vai hắn, nhắm mắt, cảm nhận giọng hát mê người kia lọt từng âm vào tai, cả người như đang bay bổng.
Sao có thể hạnh phúc thế này, sao có thể ngọt ngào thế này, nếu khắc này có thể kéo dài mãi mãi thì tốt biết bao.
Tống Cư Hàn hát hết bài này đến bài khác, Hà Cố nghe đến say mê, đến nỗi không biết Tống Cơ Hàn buông guitar lúc nào, áp anh xuống thảm từ lúc nào, khi anh hoàn hồn từ trong nụ hôn nồng nhiệt, hai người đã trần truồng dây dưa.
Hà Cố hoảng sợ đến mức đại não trống rỗng một mảnh, nhưng không kháng cự, mặc Tống Cư Hàn châm lửa trên người anh, cho dù đó là sự đau đớn chưa từng nếm qua, cũng không thể khiến ý nghĩ anh muốn kết hợp cùng Tống Cư Hàn rút lui nửa phần.
Cuối cùng, Hà Cố bị đau đớn xen lẫn khoái cảm kia giày vò đến mức ngất đi, mà hai tròng mắt như mang theo ma tính đó cứ vẫn theo anh vào trong giấc mộng.
Khi Hà Cố tỉnh dậy, đã là ngày hôm sau. Thanh tỉnh lại, anh chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, nhất là nơi kia, thực sự khiến người ta xấu hổ. Anh day day huyệt thái dương, cả người cảm giác trời đất quay cuồng, tốn mất khoảng hai phút, mới tiêu hóa được chuyện phát sinh tối qua.
Anh khẽ thở dài một tiếng, cho dù thân mật thể xác rất thoải mái, nhưng làm cái này cũng thật cmn quá đau. Lúc đó, anh cũng chẳng có ý thức gì về 1 hay 0 cả, chỉ cảm thấy Tống Cư Hàn có kinh nghiệm, vậy nên là thế này, nhưng so với mấy bộ phim 18+ quả thật không giống cho lắm...
Anh miễn cưỡng bò từ giường dậy, đến phòng tắm tắm rửa, sau khi vệ sinh cá nhân sạch sẽ, muốn đi tìm Tống Cư Hàn, nhưng gọi hai tiếng, trong nhà hiển nhiên không có người.
Anh gọi cho Tống Cư Hàn hai cuộc điện thoại, không ai bắt, trong lòng anh có chút mất mác, vì thế anh gửi tin nhắn cho Tống Cư Hàn, nói rằng anh về trước. Lúc sắp đi, anh nhìn thấy đống quần áo Tống Cư Hàn tặng anh, do dự một lúc, vẫn là cầm lên.
Chỗ quần áo này không thể mặc ở trường và công ty, khi gặp Tống Cư Hàn thì dùng được.
Về nhà rồi, Hà Cố sốt nhẹ, uống hai viên thuốc, liền tiếp tục làm luận văn.
Thẳng đến lúc hoàng hôn, Tống Cư Hàn mới gọi tới, nói sáng dậy có thông báo gấp, hỏi anh có thấy khó chịu không.
"Không, không có việc gì." Cho dù khó chịu, một người đàn ông như Hà Cố cũng sẽ không thừa nhận.
Tống Cư Hàn cười nói:"Vậy thì tốt, tôi cũng muốn ở bên anh a."
Trong lòng Hà Cố dễ chịu lên nhiều, dịu dàng nói:"Công việc của cậu bận, cũng chẳng còn cách nào."
"Đúng vậy, gần đây vẫn luôn..." Tống Cư Hàn đang nói, trong điện thoại truyền đến thanh âm mềm mại của phụ nữ gọi tên hắn.
Hà Cố ngẩn ra.
Tống Cư Hàn nói:"Bên này tôi còn có việc, cúp trước đây, lúc khác liên lạc sau."
"Ồ, được..." Hà Cố chưa nói xong, điện thoại đã ngắt kết nối. Anh cầm điện thoại sững người nửa ngày, mới lặng lẽ buông xuống, tiếp tục sửa luận văn, nhưng lại khó có thể tập trung tinh thần, đầu óc sốt nhẹ có chút choáng váng, không ngừng suy nghĩ miên man, ngay cả anh cũng không nói rõ được bản thân đang nghĩ gì.
Lúc này, chuông cửa vang lên.
Hà Cố như đột nhiên bừng tỉnh, mở lớn hai mắt, anh bị dọa sợ.
Anh hít một hơi sâu, đứng dậy đi mở cửa, Phùng Tranh cầm hai túi bóng, mang theo nụ cười tươi xuất hiện trước mặt anh.
"Phùng, Phùng Tranh, sao cậu tới đây?"
"Văn kiện hạng mục quyền tài sản vừa gửi đến hòm thư của tôi, dù sao thì cũng là muốn hai chúng ta cùng xem, nên tôi dứt khoát đem đến ăn cơm với anh luôn." Phùng Tranh nhíu nhíu mày:"Sao trông anh mệt mỏi thế này, bệnh hả?"
"Không phải, tối qua thức đêm mà thôi. Bưu kiện tôi còn chưa xem, đang sửa luận văn."
"Thầy anh đưa ra rất nhiều ý kiến?"
"Không, là tự tôi chưa hài lòng lắm."
"A, vậy hôm qua thầy gọi anh tới làm gì?" Phùng Tranh đem túi vào bếp, vừa mở đồ vừa nói.
Lúc này, Hà Cố mới nhớ hôm qua anh nói dối, xem ra thực sự là sốt đến hồ đồ rồi, vội nói cho có lệ:"Thầy ấy đề cập một ít, tôi cũng có chút ý tưởng cho bản thân."
Phùng Tranh đến gần anh:"Hà Cố, tôi thấy anh không ổn lắm, có phải bệnh rồi không?" Nói xong, y giơ tay sờ trán Hà Cố. "Fuck, đây chẳng phải sốt rồi hả?!"
"Không sao, nhiệt độ không cao."
Phùng Tranh nổi giận:"Anh điên à...anh đúng là điên rồi, có cần thiết phải liều mạng thế này không, chẳng phải còn ba tuần nữa mới bảo vệ luận văn sao, anh đã chuẩn bị được một năm, còn tiếc mấy ngày à? Bây giờ mau đi nghỉ ngơi cho tôi."
Hà Cố cười khổ nói:"Không sao đâu."
"Còn không sao, đi đứng chẳng vững nữa kìa." Phùng Tranh ôm hai cánh tay anh, đẩy anh về hướng phòng ngủ.
"Phùng Tranh, tôi thực sự không sao."
"Nghe lời, tôi đi nấu cơm, làm xong sẽ gọi anh." Phùng Tranh đẩy Hà Cố lên giường, kiên quyết nhét anh vào chăn.
Hà Cố nằm bẹp trên giường, phát hiện bản thân thực sự rất mệt, trên giường thật thoải mái, nhất thời thở ra một hơi:"Được rồi, vậy tôi nghỉ một lát, làm phiền Phùng công tử nấu cơm rồi."
Phùng Tranh cười nói:"Vốn dĩ là mua đến để anh làm, hiện tại anh đúng là có lộc ăn, bố mẹ tôi còn chưa được nếm qua vài lần đâu."
Hà Cố bật cười.
Phùng Tranh bận làm bữa tối, Hà Cố mơ mơ màng màng ngủ mất. Đợi Phùng Tranh làm xong cơm đến gọi anh, trời đã tối mịt.
Phùng Tranh đem đồ ăn dọn ra xong, tranh giành công nhìn Hà Cố:"Mau nếm thử, lúc nãy tôi mua thuốc rồi, ăn xong hãy uống thuốc."
"Được, màu sắc không tồi." Hà Cố nhất thời cảm thấy thực sự đói rồi.
"Tôi muốn uống chút bia, đồ mở nút chai đâu?"
"Hình như ở trong ngăn kéo tủ để TV."
Phùng Tranh đi tìm đồ mở nút chai, nhưng lại nhìn thấy một đống túi in hình Tống Cư Hàn trên sofa phòng khách, y cầm mấy túi đó lên xem xét, đều là quần áo.
Nhà Hà Cố không to, phòng khách và phòng ăn liền nhau, một lúc sau, Hà Cố liền nhìn thấy hành động của Phùng Tranh, trong lòng anh căng thẳng, vậy mà lại quên thu dọn chỗ đồ đấy rồi.
Phùng Tranh xoay người, sắc mặt có chút khó coi:"Đừng bảo với tôi đây đều là anh mua."
"....Là tôi mua."
"Chỗ quần áo này tùy tiện một bộ cũng vài ngàn, sao tôi không biết anh tiêu xài hào phóng thế nhỉ?"
Hà Cố mím môi, cảm thấy trên trán đang đổ mồ hôi lạnh.
Phùng Tranh nổi cáu vứt túi xuống sofa:"Anh thích Tống Cư Hàn đến vậy? Vì cậu ta mà tiêu số tiền vốn dĩ bình thường sẽ không tiêu?"
Hà Cố thấy rất xấu hổ, anh thực sự không muốn nói dối thêm nữa, chỉ đành trầm mặc.
Phùng Tranh hít một hơi sâu:"Anh bị bệnh, tôi không muốn cãi nhau với anh, nhưng anh cmn hành vi này thực sự quá não tàn, anh tưởng mình là thiếu nữ vị thành niên à mà còn theo đuổi thần tượng."
Ngữ khí Hà Cố trầm xuống:"Phùng Tranh, tôi tiêu tiền của tôi, chẳng trở ngại gì cậu, đừng quá đáng."
"Anh...." Phùng Tranh bị anh chặn họng đến không nói nên lời.
Hà Cố lại mềm mỏng nói nhẹ:"Được rồi, mau đến ăn cơm, nếu không sẽ nguội đó."
Có lẽ Phùng Tranh cảm thấy bản thân tức giận vì chuyện này cũng có hơi ấu trĩ, không thể mặt dày mày dạn tiếp tục giận dỗi, đành qua ăn cơm, chỉ là cúi đầu không nói chuyện với Hà Cố.