Nhẹ Bước Vào Tim Anh

Chương 105





Duy Phong cúi đầu , chạm trán cô, bỗng chốc tan biến mất những âm trầm lạnh , thay vào đó là sự dồn ép :

- Em lấy gì để cầu hôn tôi ?

Vy Anh bối rối quay mặt đi nơi khác, cô nói như lầm bầm :

- Anh khô khan lắm mà, sai lại đòi hỏi những điều lãng mạn kia ? Bây giờ thì không thể ! Hoa , nhẫn em đều không có !

Là cô đang giận dỗi …là cô đang ám chỉ màn cầu hôn như ép người của anh …

Duy Phong làm ra vẻ đắn đo , bóng tối che lấp đi nét cười tinh quái đang ẩn hiện trên môi :

- Cho em một cơ hội để suy nghĩ. Lời cầu hôn của em, tôi sẽ chỉ đồng ý với điều kiện – giọng anh trầm xuống – ngay khi em tốt nghiệp, đám cưới sẽ diễn ra.

***

Theo dọc hành lang học viện báo chí, Minh Thư bị vây bởi vài ba chàng trai . Họ giúp cô cầm túi, dúi vào tay cô những hộp quà.

Minh Thư lầm bầm vài câu nguyền rủa . Lũ mê gái này , cớ gì lại biết ngày sinh nhật của cô !

- Tránh ra ! Mấy người thật phiền phức đấy ! – Minh Thư cau có ra mặt nhưng lại càng khiến lũ biến thái ấy thích thú hơn.

Có tên đặt tay lên vai cô, có tên rỉ vào tai cô những lời đường mật …

Minh Thư phát hoảng giằng mạnh tay rồi giáng thẳng vào một tên đang có ý định động chạm vào cô. Chúng cậy thế là sinh viên khóa trên đây mà !

- Mẹ kiếp ! Con ranh này ! – Tên kia đẩy mạnh cô vào tường, khuôn mặt ghê gớm tiến sát gần cô …

Minh Thư kinh hoảng nhưng vẫn trừng mắt nhìn hắn, nếu dám hôn cô, cô sẽ cắn đứt lưỡi hắn !

Bỗng …một cánh tay nắm lấy đầu tên đó lôi ra …

Bùi Quang thở dồn dập, nắm đấm của anh bồi liên tiếp vào mặt hắn.

Rồi đến thứ hai …tên thứ ba …

- Đủ rồi đấy ! – Minh Thư kéo Bùi Quang ra và gắt lên.


Bùi Quang nhìn khắp người cô một lượt :

- Sang đại học kinh tế với tôi đi !

- Thần kinh à ? Việc gì tôi phải sang đó ? – Minh Thư dứ dứ nắm đấm về phía ba tên đang bỏ chạy.

- Đó là ước muốn của em mà ! Nếu vì tôi mà em thế này thì tôi sẽ rời khỏi trường đó, ok ? – Bùi Quang ngả người vào tường, hạ giọng vừa đề nghị vừa ép buộc.

- Anh buồn cười thật đấy ! Tôi thì liên quan gì tới anh hả ?

- Người lớn cả rồi ! Giải quyết mọi chuyện rõ ràng đi ! Em đừng có cái kiểu giận dỗi trẻ con như Vy Anh thế !

Minh Thư đột nhiên hét lớn :

- Đồ chết bầm ! Tôi mà thèm giận à !

Bùi Quang nén cơn bực mình, anh rất nghiêm túc đáp :

- Thời gian qua, tôi xin lỗi vì lấy em ra để diễn trò trước Vy Anh !

Minh Thư đến đứng cạnh bên Bùi Quang, hàng mi cụp xuống che đi đôi mắt buồn buồn :

- Anh không muốn cô nhóc ấy áy náy vì đã từ chối anh chứ gì ? Nhóc ấy hạnh phúc thật !
Chẳng cần ban cho anh tình yêu mà cũng nhận được nhiều như thế !

Bùi Quang đưa mắt nhìn lơ đãng :

- Vy Anh là hơi thở của anh.

- Đồ chết bầm này ! Anh gặp tôi để tương tư như thế à ? Anh thừa biết là tôi như thế nào với anh mà ? – Minh Thư ném túi xách,ngồi phệt xuống, cô thẳng thắn lải nhải – Buồn cười thật đấy ! Tôi biết anh chỉ đem tôi ra để diễn trò trước Vy Anh vậy mà còn hùa theo ! Là tôi thích anh, thích ngay từ cái lần anh phá máy ghi âm của tôi. Đến bây giờ là yêu anh. Là yêu đấy !

Bùi Quang cười nhạt …Anh và cô đều giống nhau …

Biết rõ người ấy không dành tình yêu cho mình nhưng vẫn sẵn sàng đi những bước âm thầm bên người ấy…

- Minh Thư, anh thích em nhưng …

- Tình cảm ấy không lớn bằng một góc mà anh đối với Vy Anh ! Vy Anh là hơi thở nên không thể thiếu đi được. – Minh Thư chặn trước lời anh, môi cô mím chặt, cánh mũi phập phồng – Cho nên, em hãy quên anh đi !

Bùi Quang cười phá lên, anh vỗ tay bốp bốp :

- Hay đấy ! Có điều anh không định nói những lời đó.

Minh Thư chép miệng một cái :

- Hay là thế này ! Anh xin lỗi, anh không xứng đáng với em. Hãy tìm một người khác, người mà không có tóc vàng choé, tính tình dị hợm và khinh đời như anh ! Là thế chứ gì ?

Bùi Quang ho liên tục :

- Rất nhiều gái muốn chết vì anh – tay anh gỡ chiếc khuyên tai nhỏ ra và đưa cho cô – Xem như lời hứa hẹn ! Hơi thở không thể mất đi nhưng có thể nén lại được.

Minh Thư nắm chặt vật đang loé sáng kia lên, cô xúc động nhưng vẫn đanh giọng :

- Thôi không cần ! Em sợ anh sẽ tắt thở ! – Cô đứng bật dậy, giúp anh đeo lại và tiện thể hôn nhẹ vào má anh – Nếu Vy Anh là hơi thở, em sẽ là cái nháy mắt !

Mỗi người đều chưa đến 5 giây thì sẽ phải nháy mắt một lần …

Hơi thở và nháy mắt sẽ cùng tồn tại …

Bùi Quang từ từ ôm lấy Minh Thư :

- Sẽ không giận nếu anh quan tâm và chăm sóc đặc biệt Vy Anh chứ ?

- Em sẽ cùng anh lo cho nhóc ấy !

- Sẽ không giận nếu anh ngủ mà gọi tên Vy Anh chứ ?

- Em sẽ thức anh dậy và bắt anh gọi 100 lần tên em.

- Sẽ không giận nếu anh cứ một phút lại nhắc đến Vy Anh ?

- Em sẽ bịt tai lại và viết tên em lên trán anh !

- Sẽ không giận nếu…


- Đủ rồi nhé đồ chết bầm !

- Kìa, em đang giận !

- Không phải, anh ôm chặt quá ! Thật khó thở ! – Minh Thư thoát ra khỏi Bùi Quang, cô ho sặc. Người này quá dã man, cũng may anh ta chỉ thích cô nếu không cô sẽ bẹp dí !

Bùi Quang khoanh tay lại, anh nghiêm mặt :

- Không được gọi anh là đồ chết bầm !

Minh Thư vênh mặt, tính cô vốn gan lì, càng dọa cô lại càng không sợ …

- Đồ chết bầm !

Ánh mắt Bùi Quang bỗng trở nên đôi chút tinh ranh :

- Tôi sẽ tặng em thứ này nếu em làm vừa lòng tôi – Anh rút từ túi quần ra một tờ giấy nhỏ và hươ hươ trước Minh Thư.

Mắt cô sáng rực lên ,kích động giật ngay lấy nó :

- Anh yêu giỏi thật ! Em sẽ không gọi anh là chết bầm nữa !

Bùi Quang gật gật đầu vẻ kiêu hãnh.

Vào chiều qua , Duy Phong đã cùng anh phóng mô-tô bạt mạng trên những con phố, Duy Phong ra cho anh một số mệnh lệnh với tư cách là thủ lĩnh của Black Company.

Còn anh, lấy từ anh ta một thứ…

Chữ kí của Hoàng Duy Phong xem ra chi phối được hết thảy tất cả. …

***

Sau khi mọi chuyện đã về đúng vị trí vốn có, Hoàng Duy Thức đã chính thức đem Phan Thanh Diệp trở thành vợ mình.

Trong bộ váy trắng thướt tha, Vy Anh dắt tay bà Diệp bước trên thảm lụa đỏ.

Đứng trước mặt Hoàng Duy Thức, cô kéo tay ông và đặt lên đó là bàn tay mảnh mai của bà Diệp , mắt cô lung linh bởi màng nước mỏng , đó là sự kết tạo của hạnh phúc …

- Thưa ngài kỹ sư thiên tài Hoàng Duy Thức, hôm nay, con chính thức trao gửi cho ngài người phụ nữ xinh đẹp nhất thế gian này ! Ngài có muốn cảm ơn con không ?

Hoàng Duy Thức mỉm cười , nắm chặt tay bà Diệp :

- Cảm ơn con. Bố sẽ tặng con một căn biệt thự thật nhiều màu.

Quan khách bắt đầu cười vì sự lém lỉnh của Vy Anh và lời hứa của ngài kĩ sư thiên tài.

Vy Anh rất thoả mãn quay sang bà Diệp, gương mặt phúc hậu của bà thật rạng rỡ .

- Thưa mẹ Phan Thanh Diệp, hôm nay, con chính thức mang cho mẹ người bố vĩ đại của con. Mẹ có muốn cảm ơn con vì điều này ?

- Cảm ơn con. Mẹ sẽ không nói cho Duy Phong về việc con cùng Trúc Vũ trốn đi xem buổi biểu diễn của Rin !

Vy Anh im bặt, cảm nhận được một ánh nhìn sắc bén đang xuyên về phía mình.

Phía dưới, Mạnh Vũ đang nạt Trúc Vũ một trận.

Điều này vốn là cấm kị, bởi hai người mà xem Rin về thì tâm trí bay đi mất, ăn Rin ngủ Rin , bạn trai thì vứt một xó.

Duy Phong đã thẳng tay đình chỉ mọi hoạt động của thần tượng Rin này, tuy nhiên …làm sao Vy Anh để yên được. Cuối cùng ban lệnh cấm các nàng không được dính líu tới mấy thứ nhảm nhí này.

Vy Anh đi thẳng một mạch tới hàng ghế ngồi đầu tiên, trốn sau bố Khánh, tránh ai đó.

Tiếng của cha xứ ấm áp vang khắp thánh đường, trầm bổng và thanh thoát.

Thời khắc Duy Thức đeo nhẫn cho bà Diệp, Vy Anh bật khóc ngon lành , chùi mặt lên khắp người bố Khánh khiến ông kinh khiếp mách ngay với Duy Phong.

Anh lúc đó còn đang bắt gọn bó hoa mà bà Diệp tung xuống.

Tất cả quan khách hét ầm lên, giới thượng lưu phấn khích đứng bật dậy. Duy Phong
hướng Vy Anh, cười nhẹ làm không khí bùng nổ một cách mạnh liệt. . Họ không ngừng âm thầm to nhỏ với nhau …

“ Hoàng Duy Phong biết cười ư ? ”

Lúc Duy Phong đặt vào tay Vy Anh bó hoa bách hợp trắng đó thì có năm người đàn ông ngồi hàng ghế đầu đang rất cay cú.


Nguyên nén cơn bực, cố ngồi im ! B.C vừa mới đưa ra một vụ cá cược ! Nếu anh bắt được hoa cưới này thì tất cả thành viên sẽ phải tìm cho anh dãy số điện thoại của tất tần tật mọi siêu mẫu !

Thư kí Hoàng đẩy cặp kính, mặt sa sầm, vốn là anh đã lỡ …hứa với Ngọc Mỹ sẽ tặng cô bó hoa này ! Nhưng không bắt được thì lấy gì tặng !

Ngọc Mỹ lườm người mà mới lúc nãy còn huênh hoang là sẽ làm một cú bắt hoa thật đẹp, cuối cùng là …suýt ngã lăn !

Mạnh Vũ thì tránh đòn đánh của Trúc Vũ, cô muốn hoa nhưng anh không chụp lấy kịp thì làm thế nào ?

Nguyễn Huy dùng mọi lý lẽ để thuyết phục Mun rằng, đường bay của hoa cách xa anh nên không thể vồ lấy được. Mun ngúng nguẩy quay mặt đi nơi khác, cô đã dành một chỗ thật đẹp ở quán để trang trí hoa này !

Còn một đôi ngồi ngoài thì cùng sa sầm mặt. Bùi Quang đang không biết nên dùng cách gì để …dỗ Minh Thư hết giận đây. Từ hôm trong bệnh viện, cô vẫn không chịu nói chuyện với anh. Vừa nãy, cô đột nhiên ra điều kiện nếu anh tặng cô bó hoa đó cô sẽ hết giận ! Nhưng mà thủ lĩnh cướp mất rồi !

Minh Thư thì chỉ muốn mắng cho anh té tát. Cô là gợi ý để anh biết là nếu anh chịu làm gì đó cho cô thì cô sẽ không giận. Đằng này anh cứ gặp cô là lớn tiếng hỏi tại sao cô to miệng lắm mà, tự nhiên im thế …

Lễ cưới long trọng này đều được đăng tải trên mọi phương tiện thông tin. Người ta ngầm giải đáp cho nhau về việc Hoàng Duy Thức bốc hơi là vì …vướng phải lưới tình.

Ngồi trên chiếc xe lăn, một người phụ nữ mang đôi mắt một mí nhìn lên tivi đang phát sóng trực tiếp lễ cưới của kỹ sư thiên tài Hoàng Duy Thức. Bà cười ngơ ngẩn …

***

Nghĩa trang vắng vẻ, xác lá rải khắp nền đất khô cứng. Vy Anh nhẹ nhàng đặt bó hoa bách hợp trước tấm bia mộ, cô quì gối xuống, cẩn thận lau những vết bụi lờ mờ trên tấm bia .

- Bố Doãn, mẹ đang rất hạnh phúc. Con cũng thế ! Cảm ơn bố vì đã sinh ra con. – Vy Anh nén nước mắt, cô mỉm cười – Không biết là bố có dõi theo con không nhỉ ? Con nhớ bố lắm đấy !

- Con vẫn hay đến thăm bác Thanh bác Mai. Hai người ấy thấy con thì giật mình nên con chỉ lén nhìn từ một phía. Còn chị Hoài Vân năm sau sẽ về nước. Chị ấy hứa sẽ thiết kế cho con thật nhiều đồ. Chị còn bảo, đợi anh Phương có việc làm ổn định, hai người sẽ cưới. Mà anh Phương học giỏi lắm, hiện là trợ giảng tại một trường đại học ! Có điều anh ấy kiêu , lúc nào cũng chê con là chậm hiểu. Hứ, con bực quá nên mách chị Vân lúc trước anh ấy đã xử sự thế nào với con, vậy là anh ấy bị chị đuổi ra khỏi nhà !

- Bố Doãn, con yêu bố ! – Vy Anh nghẹn giọng, nước mắt rơi xuống những cánh hoa bách hợp tinh khiết.

Duy Phong ngồi xuống cạnh cô, ánh mắt chứa ngàn tia sáng mạnh mẽ :

- Cảm ơn vì đã mang Vy Anh đến !

Vy Anh xúc động ôm ghì lấy anh. Cuối cùng, anh cũng đã đặt dấu chấm hết cho quá khứ …

***

Bùi Quang rời khỏi xe mô tô, bất mãn nhìn người đang dựa vào vào siêu xe.

- Thủ lĩnh, anh thế quái nào phóng nhanh được như thế !

Duy Phong nhếch miệng đầy kiêu hãnh :

- Còn cậu, thế quái nào lại chậm như thế ?

Bùi Quang đáp anh bằng vẻ mặt khó coi, mái tóc vàng ánh lên giữa nắng.

- Tại sao anh lại để tôi vào B.C trong khi tôi không đủ tố chất của điệp viên siêu hạng !

Duy Phong không nhìn anh,chất giọng phát ra đầy thờ ơ :

- Nhiệm vụ tôi giao,cậu đều thực hiện được ! Thế là đủ !

Bùi Quang ho sặc sụa. Ngày đầu tiên vào B.C, phó thủ lĩnh Nguyên đã giao cho anh một loạt nhiệm vụ nhưng vai trò của anh không khác gì là bảo mẫu của Vy Anh cả !

Không để Vy Anh ăn quá 3 ly kem vào một lần, không để nam sinh lại gần Vy Anh, không để nữ sinh vây lấy Vy Anh dò tin tức,…

Mà anh học khác trường với nhóc đó nên đành phải cướp micro của hiệu trưởng vào giờ chào cờ, đưa ra đủ luật cấm làm toàn trường tưởng anh là …si mê nhóc kia. Có điều, đôi lúc giật ly kem Vy Anh đang ăn hay tấp cho cô một đống đồ giàu dinh dưỡng cũng vui vui.

Anh có hơi nghi ngờ , Duy Phong là muốn để cho anh có cơ hội chăm sóc Vy Anh ?

Đọc tiếp: Nhẹ bước vào tim anh – Chương 106