Hoàng Duy Anh ra đời vào một ngày cuối thu.
Hôm ấy, mặt trời rực rỡ, ban phát từng vạt nắng chói loá xuống thế gian rộng lớn.
Ngài Đấng tối cao – kẻ mà bị Vy Anh dọa nạt còn gửi tặng thêm cơn mưa vào chính thời khắc Duy Anh cất tiếng khóc.
Vậy là đã có hàng ngàn cầu vồng bảy sắc treo kín trời.
Điều này đã trở thành hiện tượng !
Duy Anh mới ra đời đã được tung hô như huyền thoại !
Nhà họ Hoàng và hết thảy những người thân thiết xung quanh đều rất kiêu hãnh vì điều này nhưng riêng với một người thì anh không hề quan tâm, thậm chí là còn phớt lờ !
Người này không cần nói ra thì ai cũng có thể biết.
Vâng, như bạn nghĩ, anh ta chính xác là người bố vĩ đại của Duy Anh.
Sinh linh nhỏ bé kia, mới hạ thế, đã bị anh ném ra khỏi vì cái tội …khóc.
Mặc dù Vy Anh đã dùng hết mọi lí lẽ để giải thích với anh rằng con nít thì tất nhiên không thể không khóc.
Ai đó nghe xong thì nhìn Vy Anh với vẻ mặt không cảm xúc :
- Nó lớn rồi !
- …
Vy Anh không hiểu nổi, tại sao đối với anh , cô luôn là trẻ con còn Bé cưng mới chỉ 2 tuần tuổi đã lớn thế …
Nhưng Duy Phong có lí lẽ riêng, bởi … Duy Anh kia chỉ nhè những lúc anh cùng Vy Anh thân mật mà khóc thét,giãy nảy lên …
Tốt lắm !
Đã thế thì vứt thẳng tay luôn !
Duy Anh 2 tuần tuổi có nhà mà không về được …
Mẹ bé đã vì điều này mà rất căm tức Duy Phong, kiện lên Bố mẹ Hoàng nhưng hai người chỉ cười cười rồi mất tích …
Gì chứ , Duy Phong thì khả năng anh đẩy ông bà đi giữ cháu là rất cao !
Mặc dù hai người cưng Duy Anh lắm nhưng giữ Duy Anh lại là chuyện khác …
Vy Anh chỉ biết than ngắn thở dài, nằm im trong phòng tỉ tê với đống gấu bông !
Duy Anh ở đâu cô còn không biết …
Người nào đó thấy vợ mình tự kỉ như thế thì có ý nhân nhượng :
- Đầy tháng, anh cho về !
Vy Anh giận anh nên không hé răng nói nửa câu, mặt sa sầm vùi vào chăn.
Duy Phong nghiến răng ! Vy Anh đã biết chống đối rồi !
Ngay sau đó, người đang nằm im kia bị anh kéo ra , môi bị anh xâm chiếm mạnh liệt và đồng thời cúc áo bị anh cởi bỏ …
Vy Anh lần đó nằm trên ngực anh, nói không ra hơi :
- Anh muốn đầy tháng thì đầy tháng !
***
Duy Anh bụ bẫm, da trắng nõn nằm ngoan ngoãn nhưng có vẻ đăm chiêu quan sát chung quanh.
Vy Anh mới đầu luôn hỉ hả và đem đi khoe khắp nhà là bé cưng rất đáng yêu, mắt to tròn, má phúng phính lại dễ tính rất giống cô !
Nhưng về sau dần, hiện đã trở nên hoàn toàn trái ngược !
Duy Anh 2 tháng tuổi đã rất ngỗ ngược và nắm rõ những điều cơ bản để dọa người. Không ai khác, chính mẹ bé là nạn nhân số một …
Vốn dĩ Vy Anh đã rất yêu trẻ con, giờ có bé cưng thì cô đã đến mức phát cuồng.
Hàng ngày hàng giờ,cô thích thú ngồi bên chiếc giường bé xinh ngắm nhìn Duy Anh đang nằm gọn trong chiếc chăn nhỏ ấm áp.
Vy Anh dù đã trưởng thành nhưng dáng người vẫn không lớn hơn là bao, mặt mũi cũng không thay đổi nhiều .
Vì thế, trông cảnh tượng lúc này chả khác gì chị đang trông em !
- Bé cưng, con mẹ yêu thật đấy.
Vy Anh không kìm được mà bấu má , véo mũi con.
Duy Anh cau mày rồi lật người sang một bên …
Vy Anh chưng hửng, ngồi im một lúc lại không thể nhịn được, lại đưa tay nhẹ nhàng chạm lên má bé cưng.
Vậy là …Duy Anh hai tháng tuổi đã biết dùng ánh mắt để cảnh cáo !
Mỗi lúc bị bé cưng đưa mắt nhìn chằm chằm, Vy Anh đều hết hồn …Ối ! điệu bộ này giống hệt với chồng cô !
Có một điều rất lạ, Duy Anh không để cho ai bế bé, ngay cả Vy Anh gần gũi là thế cũng không.
Một là dùng mắt đe dọa, hai là khóc thét lên, ba là mặt hằm hằm ghườm ghườm.
Nếu bỏ qua ba thái độ gay gắt kia của bé mà lì lợm bế bé lên thì ngày đó, nhà có chuyện …
Hết lăn đùng ngã ngửa rồi thì đòi trèo giường, bổ nhào xuống từ trên đấy …
Đến giờ ăn, Vy Anh pha sữa đưa cho thì uống xong lại phụt ra !
Tắm cho Duy Anh là như tra tấn bản thân, hễ động tới người bé là ăn liền vài vạt nước té ra do bé dùng chân hất nước …
Vy Anh chỉ biết kêu trời ! Bất mãn quá, cô đổ hết tội cho Duy Phong.
- Tại anh, tại con học anh hết đấy. Bố con nhà anh đúng là bất trị !!!
Duy Phong vốn đã không có hứng thú với chủ đề nay, nghe Vy Anh than thở thì càng thêm nhàm chán , lười biếng nói :
- Nó hư vậy thì để anh lại vứt đi nhé ?
Vy Anh tức sôi người, thẳng tay giật lấy hợp đồng từ anh đầy bực bội. – Anh là bố sao không đoái hoài đến con ! Duy Anh không chịu ai nhưng bé sợ anh,anh phải giúp em chăm bé với chứ.
Duy Phong đưa chân gác lên nhau, thờ ơ hỏi :
- Làm sao ?
Vy Anh phát điên , lôi thẳng anh sang phòng con !
Trên chiếc giường bé xinh được Vy Anh tỉ mỉ trang trí thật dễ thương thì lại hiện ra vẻ mặt khinh đời …
Duy Phong đưa mắt quan sát tình hình …
Dưới đất, sữa vương ***, gấu bông bị ném khắp phòng.
Đồ ăn trẻ em thì be bét, bôi trên chiếc chăn nhỏ và áo Vy Anh !
Duy Phong khẽ nhíu mày :
- Nó lên cơn à ?
Vy Anh sau câu hỏi của anh thì nín hẳn, rất hối hận khi đã ra sức dạy anh tiếng việt ……
Vậy là, Duy Anh 5 tháng tuổi đã bị xem là lên cơn …
- Em không biết. Em bế con lên rồi con phá như thế !
Thật ra, đây là do cô không chịu im, làm liều mà bế …Dù thế nào thì bé cưng cũng không được như thế chứ …
Duy Phong thấy vợ bí xị nên chịu xem xét con trai.
Anh đưa tay nhấc người Duy Anh lên…
Vy Anh có chút bất an, cầu nguyện cho bé cưng sẽ không tỏ thái độ nếu không thì …bé ơi, cửa sổ đang mở toang đấy …
Vy Anh thở ra nhẹ nhõm khi thấy Duy Anh nằm im ngoan ngoãn trong tay Duy Phong !
Nhưng niềm vui chưa kịp xuất hiện thì đã thấy mặt Duy Phong biến sắc, mắt anh tối lại, ném thẳng Duy Anh lại lên giường.
Bốp !
Người Duy Anh khi tiếp với mặt đệm thì tạo ra âm thanh mạnh mẽ đó.
“ … ”
Vy Anh đang định lên án thì im bặt khi phát hiện ra trên chiếc sơ mi trắng sạch sẽ của anh ướt đẫm một khoảng …Cô vội vàng chạy đi đóng cửa sổ.
Bé cưng à, sao lại tè lên người bố, lần này mẹ không giúp được rồi …
Đọc tiếp: Nhẹ bước vào tim anh – Ngoại Truyện 2