Nhẹ Bước Vào Tim Anh

Chương 119: Ngoại Truyện 9





Ngoại truyện Gió thoảng bên em.

Kể thêm về lần tai nạn vào đêm mưa của Hoàng Duy Phong .

—-

Một tháng nằm mê man nhưng không hề bất tỉnh. Duy Phong hoàn toàn biết đến những chuyện đã xảy ra với mình, chỉ là mắt anh không cách nào gượng dậy nổi.

Đầu anh ngập những ý nghĩ và hình ảnh về Vy Anh – người mà anh đã chia tay vào chiều muộn của một hôm nào đó …

Hình như, anh sẽ chỉ lặng lẽ bên đời người con gái ấy.

Đôi môi lạnh lẽo khẽ mím lại .

Dường như anh là một linh hồn vờn quanh cô nhóc ngốc nghếch ấy, có thể thấy rõ những nơi cô đặt chân tới và biết rõ cô đang làm gì.

Như lúc này, người con gái anh yêu đang nắm chặt chiếc máy ghi âm trong tay, ngước lên toà cao ốc Khánh Phong với ánh nhìn ngây dại, nước mắt cô chảy dài …

Cô đứng lặng rất lâu, cho tới khi nắng vàng được thay bằng những tia tím nhạt của hoàng hôn, cô gái nhỏ mới lê đôi giày vải.

Duy Phong im lặng bước theo cô lên một chuyến bus nào đó, hàng ghế tận cuối xe.

Người anh yêu thương áp má vào cửa kính, đôi vai gầy run lên từng đợt vì lạnh và vì khóc. Duy Phong ôm cô thật chặt nhưng vòng ôm của anh, cô chẳng thể nào cảm nhận, cứ khóc mãi như đứa trẻ mất đi món đồ chơi quí giá.

Xuống bus, người anh yêu thương vụng về lau quệt mặt mũi, nhìn đờ đẫn vào trường Đại học kinh tế .

- Anh chưa từng bước chân vào đây, phải thế không anh Duy Phong ?

Duy Phong gật đầu …

- Em biết mà ! Anh toàn cúp học thôi !

Người anh yêu thương cười yếu ớt, bóng mảnh mai của cô như tan dần vào ráng chiều.

Có ai đó gọi người anh yêu thương:

- Cháu ơi, lại đây ngồi !


- Đừng !

Duy Phong giữ vai cô lại, ngăn cô bước tới chỗ người bán quà vặt. Anh thì thầm :

- Lạnh. Về nhà và ngủ đi !

Người anh yêu thương thật bướng bỉnh, cô không thèm nghe lời anh. Cô ngồi xuống cạnh quán hàng vặt, thò tay lấy chiếc bánh bao nóng hổi, ăn ngon lành.

- Cô hôm nay bán thế nào ạ ?

- Bình thường. Mà dạo này hay tới đây thế. Cháu từng bảo người ấy của cháu lười học mà .

Nói anh là lười học ? Thật láo ! Lại còn ăn mấy thứ linh tinh thế này !

- Cháu tới thăm cô.

Vy Anh thấy miệng mình đắng nghét nhưng vẫn cố ăn nốt bánh . Người bán hàng đã miễn phí , cô cũng không nên bỏ dở . Nhìn lơ đãng , cô gái nhỏ buông lời bâng quơ :
- Người ấy xa cháu rồi, không bên cháu được đâu. Anh ấy là …

Nén lại một giọt khóc , kìm lại một tiếng nấc nghẹn. Vy Anh nói khẽ :
÷

- Anh ấy là gió thoảng qua.

Duy Phong lặng người, anh nghiêng đầu hôn phớt lên vầng trán nhỏ.

- Anh hứa, sẽ trở về.

***

Duy Phong đứng cạnh bên, chăm chú ngắm √ nhìn người anh yêu thương học bài.

Đến giờ , anh vẫn không biết là linh hồn anh theo cô hay tất cả chỉ dựa theo tưởng tượng của anh về cô …

Gần 9 giờ tối, Vy Anh ngáp nhẹ và rời bàn học, đi uống sữa . Bỗng, cô cúi mặt nhìn sữa trong cốc một lúc thật lâu, thở dài :

- Em vẫn thắc mắc, lần anh cười vì chiều cao khiêm tốn của em ấy. Anh bảo sẽ phải mỏi cổ, là sao nhỉ.

- Là vì anh thích hôn em !

Vy Anh chớp nhẹ mắt, thả trôi giọt khóc xuống cốc sữa ấm. Mắt cô nhoè đi, qua màng nước mắt , cô thấy dáng người ngạo mạn in loáng thoáng trên ô cửa kính.

Nhưng khi dụi mắt, cô mới biết đó là ảo ảnh …

- Đừng khóc vì anh ! Rồi anh sẽ về.

Duy Phong đau đớn ôm người anh yêu thương vào lòng, dường như vòng tay anh rất lạnh nên cô gái nhỏ trốn vào chăn cùng đám thú nhồi bông.

Đêm buông dần. Anh lắng nghe hơi thở thở đều đặn xen lẫn những tiếng nấc của người anh yêu thương.k Anh muốn vực cô dậy khỏi chuỗi ngày đau đớn này nhưng chịu thôi, chính anh vẫn chưa thoát khỏi bàn tay tử thần.

Duy Phong nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn , áp vào má anh, giọng nhè nhẹ :

- Ngủ ngon đi, anh sẽ về !

Nửa đêm, Vy Anh giật mình bừng tỉnh vì ác mộng. Cô nép người vào góc tường,mặt chôn sâu vào hai chân.

Cô buồn, muốn khóc nhưng sợ bố mẹ sẽ tỉnh giấc. Cô đau, muốn trốn khỏi thành phố này nhưng sợ sẽ không thấy người ấy nữa. Cô bất lực với chính mình …

Thức tới sáng đêm, Vy Anh chợp mắt đôi chút vì quá mệt. Dường như có giọng nói trầm lạnh đi vào giấc mơ của cô.

“ Anh sẽ về, thật đấy ! ”

***

Ngày nối tiếp ngày qua đi. Duy Phong trong lặng lẽ vẫn kề bên người anh yêu thương.

Cô thường thẫn thờ trong lúc làm việc gì đó. Như khi ngồi trên lớp học,mắt cô nhìn lên bảng nhưng tai lại đeo phones để nghe lời anh phát ra từ máy ghi âm.

Như khi cô chơi đùa với Trúc Vũ, môi cười vui vẻ nhưng phảng phất trong nét mặt rạng rỡ ấy là nỗi đau xót và thương tổn.

- Vy Anh này, quán Mun có loại bánh kem mới. Thứ bảy hai đứa mình tới nhé ?

Người anh yêu thương nhoẻn miệng cười :

- Trúc Vũ, cậu có nhớ lần tớ với anh Huy đến quán Mun không ? Tớ đã ngủ quên trên xe anh Duy Phong, còn cầm áo anh ấy về nữa. Ngại thật !


Trúc Vũ thay anh ôm chầm lấy Vy Anh, giọng cầu xin :

- Quên đi được không bạn của tớ ?

Vy Anh chầm chậm nói :

- Tớ sẽ quên mà !

Duy Phong mím môi, cười nhạt :

- Để xem, em có dám không ?

Ngày hôm ấy, Vy Anh lang thang tới quảng trường. Cô thả một đồng xu xuống nước và chắp tai lại, lẩm bẩm điều ước kỳ quái :

- God, con ước thiên thần ấy sẽ mãi hạnh phúc bên người anh ấy yêu ! Nếu God không thực hiện điều này, người sẽ biến thái hơn cả thư ký của Hoàng Duy Phong !

Duy Phong cùng người anh yêu nhìn xu lấp lánh , anh ôm cô gái nhỏ, tựa đầu lên làn tóc thơm ngát. God gì chứ, chính anh sẽ thực hiện điều ước này !

- Đợi anh về, mình cùng hạnh phúc, nhé ?
~√ √ √

Bất chợt, Vy Anh ngồi thụp xuống nền gạch, rên rỉ :

- Anh đâu thế ? Để em thấy anh đi. Tại sao biến mất như chưa từng tồn tại trong đời em vậy ?

Vy Anh khóc nức nở, từ ngày cá tháng tư, cô đã chẳng thể thấy anh thêm một tích tắc nào nữa. Những nơi từng có anh, giờ chỉ còn mình cô với trái tim tan nát.

Có phải là cô đau chưa đủ nên anh vẫn chưa xuất hiện ?

Bao nhiêu cánh hoa đã tàn, bao nhiêu cầu vồng đã tan và bao nhiêu cơn mưa đã tạnh rồi … Sao vẫn chưa thấy anh ?

Vy Anh buông xuôi cơ thể, mấp máy môi.

- Xin anh đấy, cho em thấy anh đi !

Duy Phong chìa tay ra để kéo người anh yêu dậy, đáy mắt anh tĩnh lặng hiện thấp thoáng chút buồn chút khổ sở.

- Dậy nào ! Chờ anh thêm nữa, được không ?

[ Kể về những ngày Duy Phong bất tỉnh sau vụt tai nạn. Linh hồn anh thoát khỏi thể xác còn chìm trong mê man, hóa thành làn gió lạnh để theo sát người anh yêu thương … ]

- Vy Anh : Người là gió thoảng bên em. Ừm, thoảng qua … chỉ thế … nhưng quên Người với em là điều không thể …
- Duy Phong : Anh sẽ về !
***
Cuối tuần là ngày Vy Anh nhớ người ấy nhiều nhất vì cô hay lang thang tới những nơi in chút bóng dáng ngạo mạn.

Cô tìm tới quán Mun, ngồi vào đúng bàn Vip số 1, nhâm nhi cà phê và ăn kem hạnh nhân.

Vị đắng , ngọt trộn lẫn nhau khiến cô không còn cảm nhận được hương vị nào nữa.

Vậy là lần ấy, lần cô cùng anh Huy tới đây, người ấy đã bị mất vị giác …

Cả đêm qua không ngủ nên gục thẳng trên bàn kính.

Duy Phong ngồi đối diện người anh yêu thương, vươn tay ra muốn vuốt nhẹ mái tóc ngắn cũn cợn nhưng sợ cô bé con sẽ thức giấc.

Cô mơ gì đó nên cười mỉm , và rồi giọt nước tinh khiết ứa ra từ khoé mắt buồn thẳm.

Vy Anh nấc một tiếng rồi chầm chậm nhấc đầu khỏi mặt kính mát lạnh, những ngón tay bé xíu của cô e dè chạm vào khoảng không trước mặt. Cô biết đây chỉ là ảo giác nhưng không tài nào dứt mắt khỏi hình ảnh mờ nhạt trước mắt mình. Cô đang chạm tay vào khuôn mặt lạnh lẽo của người ấy …

- Em thấy anh này. Còn anh, trong mắt anh giờ còn em không ?

Duy Phong cười khẽ, gật nhẹ đầu. Không chỉ mắt mà ngay chính linh hồn của anh cũng thuộc về cô .
- Em muốn quên anh lắm nhưng không thể. Hay là em chờ anh và chị ấy chia tay ?

- Em ngốc ! Anh và cô ta …

Chưa để Duy Phong kịp nói hết lời, Vy Anh đã đứng dậy và đi khỏi quán Mun.

Cô bước đi vô định trên vỉa hè, không biết tới anh luôn sánh bước cạnh bên. Chợt điện thoại cô reo lên đoạn nhạc lollipop thân quen nhưng cô cũng không buồn nghe. Chỉ đến khi một tin nhắn gửi tới, cô mới miễn cưỡng đọc.

Duy Phong ghé đầu sang để xem nội dung Sms kia thế nào nhưng rất tiếc là nửa chữ anh cũng không hiểu ! Là tiếng việt đấy nhưng theo kiểu xì tin …

- Bạn cùng lớp muốn giới thiệu em cho một vài chàng trai khác. Em có nên quen người mới như một cách quên anh không nhỉ ?

- Không cho phép em !
Duy Phong bực mình dang tay siết mạnh người anh yêu thương nhưng đáp lại vòng ôm đó là vẻ ảo não của người ấy.


Vy Anh lẩm bẩm :
- Nào có ai, đẹp trai như anh !

***
Tối hôm đó, Nguyên tìm gặp Vy Anh. Cậu muốn nói điều gì đó để an ủi cô nhóc nhưng lời nói ra cứ cứng nhắc như dạy bảo.

- Em cố lên đi. Tổng giám đốc có lý do riêng mới nói chia tay với em mà !
- Em nghe câu này tới chán ngấy rồi. Sao chính anh ấy không tự nói ra mà mấy người cứ thay nhau khuyên em vậy !

Vy Anh không nhìn Nguyên nữa, mắt cô hôn sâu vào mũi giày của mình.

Nguyên khẽ thở dài :
- Tổng giám đốc hiện nay đang … thôi bỏ đi, chỉ cần em còn ở đây thì Duy Phong sẽ trở về sớm !

Nguyên lúc ấy phải về gấp biệt thự trắng để xem xét tình hình của Duy Phong nên chỉ nói chuyện với Vy Anh rất ít.

Cậu ta đi rồi, Vy Anh trở vào trong nhà với tâm trạng trống rỗng.

Sự biến mất của anh với cô là một hiện thực tàn nhẫn, cô buộc phải chấp nhận nhưng rồi thì sao ? Ngày mai cô sẽ lại đau hơn hôm nay …

Vy Anh không muốn ngủ, cứ lôi bức ảnh mà cô lấy trộm từ nhà anh ra để ngắm nghía. Ngón tay của cô di di lên cậu bé đang tựa người vào cửa gỗ màu nâu nhạt.

- Anh đẹp trai từ bé !
Duy Phong cười khẽ, tâm trí anh tạm thời băng ngược về những ngày xưa ấy. Khoảng thời gian anh có cô bé con , anh biết bé con rất dễ thương nhưng không thể nào hình dung ra cô .

- Anh Duy Phong ơi!
Lúc anh còn nhớ về bé còn thì người anh yêu thương chợt gọi, giọng cô buồn buồn :
- Em muốn gặp anh ngay lúc này nhưng anh đang ở đâu vậy ?
- Ngay bên em .

Vy Anh lặng người, cô nghi ngờ vào những gì mình vừa nghe. Lại là ảo giác ! Cô gái nhỏ lục tung tủ thuốc , uống liền hai viên thuốc ngủ. Cô sợ hãi những ảo giác thường xuyên lởn vởn quanh cô, nó là ảo giác nhưng mang tới cô cảm giác thật sự khiến cô không dứt nổi mình khỏi nỗi nhớ về anh.

Đêm ấy,
Duy Phong không thể ngắm người anh yêu thương ngủ say.

Anh phải gắng thoát ra khỏi cơn hôn mê chết tiệt mà mình đang mắc phải. Cả thể xác và linh hồn anh đều vùng lên điên cuồng để anh tỉnh dậy.

Anh luôn nghe thấy giọng nói trong trẻo thúc giục bên tai .

- Cho em thấy anh đi. Đừng là gió thoảng qua như người chưa từng tồn tại trong đời em như thế.
***

Duy Phong tỉnh dậy vào mờ sáng của ngày nào đó. Anh nghe tim đập loạn nhịp vì chuỗi giấc mơ sắc nét luôn đeo bám anh trong những ngày qua.

Cơ thể anh còn yếu ớt vì dư âm của vụ tai nạn nhưng anh vẫn gượng dậy.

Bác sỹ khuyên can và xin anh đừng cử động nhiều nhưng không thể.

Anh gọi Nguyên, bảo cậu ta chuẩn bị xe đua cho anh.
Nguyên biết tính anh nên không ngăn cản, chỉ nói bâng quơ.

- Vy Anh cắt tóc rồi, dễ thương lắm.
- Tóc ngắn ?
- Sao anh đoán chuẩn vậy ! Là tóc ngắn.

Duy Phong kinh ngạc mất mấy giây, anh không tin nổi những giấc mơ vừa qua đều là thật …

Ngày hôm ấy có nắng rực rỡ và gió bụi đầy đường, chiếc xe màu trắng nổi bật lao thật nhanh như cắt xẻ không khí. Xe dừng lại trước quán Mun . Cửa xe bật mở, đôi chân dài bước xuống …

- Anh về rồi !

Đọc tiếp: Nhẹ bước vào tim anh – Ngoại Truyện 10