Nhẹ Bước Vào Tim Anh

Chương 43





Cả hai người ngồi ở ghế sofa đều giật mình, kinh ngạc nhìn anh.
Bùi Vĩnh run run giọng :
- Quang …Con …
Anh không nhìn ông, bước đến bên cạnh người phụ nữ :
- Mẹ !
Bà ta không ngờ Bùi Quang lại phản ứng như thế này, như vậy là anh chưa nghe được gì rồi. Ngay lập tức, vẻ mặt trở nên rất xúc động :
- Quang ! Mẹ tới thăm con đây.
Anh à lên một tiếng , chiếc khuyên tai lóe lên một tia sáng lạnh lẽo :
- Nhưng mà tôi không có mẹ.
Nhìn khuôn mặt người phụ nữ trong phút chốc đã trở nên cứng đờ , anh lạnh lùng, giọng đều đều :
- Tôi không có mẹ , chỉ có bố. Vì vậy bà đi ngay đi .
Bùi Vĩnh ngạc nhiên…
Đôi môi bà ta mím chặt, sắc mặt tái mét, toàn thân run rẩy :
- Con …con không cần mẹ nữa sao hả Quang !
Anh cười một tiếng :
- Không phải là không còn nữa, mà là chưa bao giờ cần. Đừng để tôi nói thêm. Bà đi ngay đi. – Anh nhìn ra phía cửa , có ý xua đuổi, câu cuối được ghì mạnh – và…đừng làm phiền bố tôi.
Người phụ nữ đứng im…Chết trân.
Từ khi nào mà Bùi Quang lại trở nên như thế…chấp nhận và bảo vệ người bố ấy…
Lúc người phụ nữ kia rời khỏi, Bùi Vĩnh không giấu được sự hạnh phúc, nhìn anh đầy xúc động :
- Quang! Con chịu tha lỗi cho bố rồi .
Anh không nói gì, đi ngang qua người ông.
Bùi Vĩnh có hơi hụt hẫng nhưng niềm vui sướng vẫn còn hiện rõ.
Lúc bước lên bậc cầu thang, anh quay đầu lại :
- Bố ! Chuyện này đáng lẽ không nên giấu con. Còn nữa, con chưa bao giờ nghĩ là bố có lỗi với con.
Câu nói này như được anh cất giấu từ lâu.
Bùi Vĩnh nở một nụ cười mãn nguyện :
- Quang ! Con thay đổi rồi. Là vì cô bé kia à ?
Vừa nhắc tới đây, khuôn mặt anh trở nên khó coi, xen lẫn sự do dự và phức tạp.
Anh mím môi, không nói gì.

Bùi Vĩnh đến gần, đặt tay lên vai anh :
- Con thích cô bé ấy.
Anh gật đầu.
- Vậy thì phải nói rõ ràng cho người ta biết.
Anh không trả lời, bước lên những bậc thang tiếp theo .
***
Anh nhìn tôi, vẻ mặt là có nên cười hay không nữa !
-Vy Anh ! Em rất ngốc.
-À. Mọi người vẫn hay tưởng là vậy. Nhưng thật ra không phải.
-Vậy à?
-Vâng. Em ngược lại là rất thông minh. Chỉ là không có ai đủ khả năng để có thể nhận ra thôi.
-Vậy anh thấy Vy Anh rất ngốc thì anh có khả năng siêu phàm ?
-…
Tuyệt đối không bao giờ tranh luận với anh về vấn đề trí tuệ nữa ! Nhắc đến khả năng siêu phàm , tôi chợt nhớ ra …
-Màn ảo thuật đọc suy nghĩ lúc nãy, anh tại sao lại có thể đoán chuẩn các hết tất cả như vậy.
-Suy đoán.
Suy đoán ! Được rồi…Thì là suy đoán…
Tôi khẽ thở dài :
-Vậy tại sao em lại không đoán được ?
Anh thấy vẻ tò mò của tôi thì có hơi buồn cười giải thích :
-Thật ra là cái này không hề khó một chút nào cả. Chỉ cần em tinh ý.
-Thật sao ? Anh chỉ em đi .
-Được. Bây giờ Vy Anh cũng chọn ra hai thứ đi.
Tôi nghĩ nghĩ một chút , nhìn anh :
-Gia đình và sự nghiệp.
-Gia đình.
Tôi kích động :
-A ! Sao anh biết ! Mau chỉ em đi.
-Ừ. Là thế này. Khi em liệt kê hai thứ đó, anh để ý tới ánh mắt và giọng nói của Vy Anh. Lúc em nói tới gia đình, vì đó là thứ em chọn nên sẽ có chút hy vọng và tin tưởng ở em.
Hy vọng và tin tưởng ? Hình như là tôi hiểu rồi .Thế thì …
Anh thử nói ra hai thứ đi. Em cũng sẽ đoán được cho mà xem.
-Được. – Anh nhìn tôi, chậm rãi nói – Em và tất cả.
Tôi mở to mắt nhìn anh…Mặc dù đây chỉ là phục vụ cho mục đích thể hiện tài ảo thuật của tôi nhưng mà…ánh mắt anh…giọng nói này…
Em và tất cả …Câu nói này giống như mộ lời khẳng định thì hơn.
Tôi thất thần nhìn anh.
Đột nhiên anh bật cười :
- Vy Anh ! Em thật sự không có năng khiếu trong việc này.
- ….
Tôi bắt đầu cảm thấy không khí trở nên thật ngột ngạt. Tay anh vẫn để trên má tôi . Ánh mắt vừa dịu dàng lại vừa khó nắm bắt…
-Sắp đến giờ xe bus rồi.
-Về cùng anh.
-Đi xe bus gần hai tiếng. Sẽ rất tốn thời gian .
Anh cười một tiếng :
-Em còn có thể ngốc như thế này nữa.
A ! Tôi chẳng hiểu gì cả ! Vẻ mặt cũng trở nên ngơ ngác.
Anh buông tay ra , giọng nói trở nên ấm áp :
-Vào trong. Chơi một lát nữa rồi về.
Tôi gật đầu đi theo anh. Tim vẫn đập sai nhịp.
Cứ mơ màng, có lúc tôi nghĩ mình hiểu ra điều gì đó, có lúc lại không. Cuối cùng là chẳng rõ ràng được gì cả.
Bên trong, không khí khá trật tự.
Lũ nhóc đang chăm chú nghe thư kí Hoàng kể chuyện gì đó, khuôn mặt đầy nghiêm túc.
Còn rider Nguyên thì có vẻ nhàm chán lại vừa coi thường, cắm phone nghe nhạc, lâu lâu lại gắt lên :
-Stop !
Mạnh Vũ và Trúc Vũ cũng im lặng nghe nhưng biểu cảm không khác rider Nguyên là bao.
Thư kí Hoàng vẫn say sưa kể chuyện.
Tôi cũng bắt đầu tò mò, ngồi xuống lắng nghe.
Ném mình xuống giường, anh thẫn thờ nhìn trần nhà, khẽ thở dài.
Thích một người thì phải cho người ấy biết ! Điều ấy tại sao anh lại không rõ chứ ! thậm chí anh còn là người ghét cái kiểu cứ giấu diếm không rõ ràng.

Nhưng mà lúc đối mặt với cô bé ấy thì anh lại không nghĩ được như thế.
Giống như cô ấy sống ở một thế giới khác vậy, hoàn toàn cách biệt hẳn với anh.
Anh biết , tất cả là mình sẽ chỉ nhận được con số 0 mà thôi.
Và hôm qua, thấy Duy Phong và Vy Anh như vậy, anh đã biết ai mới là người nên ở bên cạnh cô ấy.
Chính anh cũng cảm thấy hai người họ mới thuộc về nhau.
Anh nhắm mắt lại…Tâm trí quay về một đêm mùa đông của nhiều năm trước.
Hôm đó, cuộc đua kết thúc, anh không vội về nhà mà lang thang khắp thành phố.
Không phải là anh chán ghét cái nhà đó mà là anh không chịu được sự cô đơn, lạnh lẽo ở nơi đấy.
Anh cứ phóng xe lao đi như vậy, chẳng hề có điểm dừng. Sương đêm đã bắt đầu buông xuống.
Mình anh với thành phố đang chìm trong đêm đen.
Cảm giác cô độc ngày càng lớn dần.
Và anh nhìn thấy một điểm sáng…
Anh quyết định dừng ở đó.
Là một quán phục vụ đồ uống, điểm tâm không lớn lắm , nhưng có cách bố trí rất độc đáo.
Anh mở cửa bước vào…Vắng ngắt. Chẳng có ai cả.
Đã đóng cửa rồi à ? bảng thời gian chỉ báo làm việc tới 10 giờ, bây giờ đã gần 12 giờ rồi…
Anh cau mày, chủ quán là ai sao mà bất cẩn như vậy, quên khóa cửa !
Đúng lúc anh định bước đi thì đột nhiên anh đèn vụt tắt.
Sự hiếu kì và một cảm giác lạ lẫm dâng lên…khiến anh dừng chân và bước hẳn vào quán.
Mắt anh dừng lại ở một nơi…
Trước ánh sáng lung linh của những ngọn nến nhỏ, có hai cô nhóc đang ngồi ở đấy.
Một cô nhóc có vẻ nhanh nhẹn, linh hoạt, vẻ mặt đầy háo hức , lấy tay lay lay cô nhóc ngồi bên cạnh :
- 11 giờ 59 rồi. Vy Anh, cậu chuẩn bị ước đi.
Cô nhóc tên Vy Anh có khuôn mặt rất đáng yêu, đôi mắt to tròn nhìn chăm chăm vào chiếc bánh sinh nhật đầy nến.
Cô nhóc bỗng trở nên thật nghiêm trang, ánh mắt đầy kiên quyết .
Bùi Quang hơi tò mò, chắc là việc gì đó rất quan trọng nên cô bé đó mới có bộ dạng nghiêm túc như vậy.
Cô bé hít sâu một hơi, đột ngột nhắm mắt lại, hai tay chắp vào nhau, lẩm bẩm :
- God, con ước người sẽ mang cho con một người đẹp trai, cao trên 1m80, tài năng, giàu có, không gay, chung thủy ,… nói chung là tuyệt vời như thiên thần là đủ rồi.
Bùi Quang suýt nữa thì bật cười ra tiếng.
Nhưng khoảnh khắc đó, anh lại muốn mình trở thành người ấy.
Dù điều ước có ngốc nghếch thế nào nhưng hình như đối với cô bé ấy lại là một điều vô cùng nghiêm túc.
Không hề ai biết tới sự hiện diện của anh…
Vừa lúc anh anh bước ra khỏi quán thì đèn bật sáng, một cô gái lớn tuổi đi ra từ chỗ công tắc điện, liếc xéo cô bé :
- Em lại ước cái này à ? Trai như thế không có đâu.
Cô nhóc bên cạnh cũng nhìn cô bé đầy nhàm chán:
- Cậu lại ước cái này mãi mà không chán à. Làm ơn quay về sao hỏa đi.
Trước thái độ của hai người kia, vẻ mặt của cô bé vẫn đầy quyết tâm :
- Người ấy chắc chắn là tồn tại.
- Em lại tự kỉ nữa rồi .
- Tự kỉ mà còn tự sướng.
- Em sẽ chờ người ấy. Em tin là anh ấy sẽ đến tìm em.
- Em ngốc vừa thôi.
- Cậu hâm quá.
- …
Anh thích cô bé ấy từ lúc đó…Cho đến bây giờ thì có còn là thích nữa không ?
Dù là con số 0 đi nữa, anh vẫn sẽ làm điều đó.
Đơn giản là vì anh không thể giấu được. Càng giấu nỗi đau sẽ càng sâu hơn.
***
-Cô ấy nói với chú là chỉ cần chú bằng lòng làm bạn trai cô ấy thì cô ấy sẽ bỏ sự nghiệp, tình nguyện ở nhà làm một người vợ ngoan, chăm chút gia đình và nuôi những đứa trẻ. – Thư kí Hoàng kể đến đây có phần vênh lên – Chú nói với cô ấy là anh không cần một phụ nữ ăn bám.
Kể xong, vẻ mặt thư kí Hoàng trở nên vô cùng kiêu ngạo.
Lũ nhóc còn gật đật đầu phụ họa, vẻ mặt như thông cảm….
À, hóa ra là kể chuyện tình sử cho lũ nhóc…Cái gì ? Tình sử ? Không phải thư kí Hoàng hết chuyện kể nên mới lôi tình sử ra kể đấy chứ !!! Người này nghĩ mấy nhóc sẽ hiểu được sao ?
Anh ngồi bên cạnh, có vẻ như đọc được suy nghĩ của tôi, khẽ thì thầm :
-Những chuyện này là có thật. Tất cả là 9 cô, anh ấy sẽ kể ra 90 cô. – Anh nhấn mạnh – chỉ có con nít mới chịu nghe anh ấy nói.
Thì ra là vậy. Nhưng tôi thấy cũng…thú vị mà.
Chú cháu nhà này…chú thì cứ nói, cháu thì cứ nghe…nhưng thật ra…chẳng ai hiểu gì.
Với chất giọng đắc chí nhơn nhơn, thư kí Hoàng tiếp tục :
- Cô nhân viên trong công ty theo đuổi chú. Nói với chú là cuộc sống không có chú sẽ trở nên rất vô nghĩa, không có chú, cô ấy không thiết sống nữa. Chú nói với cô ấy , anh không cần một người phụ nữ vô trách nhiệm.

Lần này, lũ nhóc la lên :
- Cô này chú kể rồi.
- Cô vô trách nhiệm chú kể lúc nãy rồi.
Thư kí Hoàng nghệch mặt vài giây , sau đó xua tay :
- Kể rồi ? Các cháu nhớ sai rồi.Chú nhiều cô lắm !
Mấy nhóc em lại nhao nhao :
- Kể rồi mà.
- Chú kể rồi.
- Rõ ràng là kể rồi .
Thư kí Hoàng đẩy gọng kính, cau mày :
- Đã nói chưa kể là chưa kể ! Có nghe không hả !
- Kể rồi . Kể rồi mà.
- Ta là người kể mà không biết à.
- Chúng cháu là người nghe.
- Nghe sai, sai bét hết rồi.
- ….
Lại còn có thể cãi nhau tay đôi với con nít …!
Tôi rất nghi ngờ một điều .Thư kí Hoàng có khi là một chứng nhân của sự hợp tác giữa thế giới ma quỉ và người ngoài hành tinh.
Rider Nguyên gỡ tai phone ra, liếc xéo thư kí Hoàng :
- Please ! Đây là lần thứ ba chú cháu mấy người cãi nhau rồi đấy !!!
Thư kí Hoàng tỏ ra không quan tâm, quay sang hỏi hai người tên Vũ :
- Cô này anh đã kể chưa ? Chính xác là chưa, có đúng không ?
Hai người tên Vũ cười lảng :
- Haha. Đôi khi các cô gái cũng có những hành động giống nhau mà.
- ….
Thế là biết sự thật rồi chứ ! Nhưng thư kí Hoàng…trong từ điển của người này hình như là không hề tồn tại hai chữ xấu hổ.
Nhanh chóng lấy lại vẻ mặt kênh kiệu, mắt lại lóe lên một tia gian tà, cười khà khà nhìn lũ nhóc :
- Thế có muốn nghe chuyện của anh Duy Phong không ?
Ngay lập tức, giọng nói đầy hào hứng và phấn khích vang lên :
- A ! Có !
Mọi người đồng loạt hướng ánh nhìn về phía đó.
Tôi le lưỡi, cười gượng, nói một cách rụt rè :
- Em muốn nghe mà…
Anh nhìn tôi , hơi nhíu mày :
- Muốn nghe ? Nhưng anh chẳng có ai cả !
Không có ai ? Chẳng lẽ lại không có ai ?
Vô lí !!! Hoàn toàn vô lí !!!
Anh luôn nổi-bật-kinh-người như vậy mà lại không có ai ?
Có chết tôi cũng không tin. Như thế chưa đủ, phải là chết rồi tôi cũng không tin.
Thư kí Hoàng sau khi bị tôi dọa thì đã lấy lại bình tĩnh, đẩy gọng kính :
- Cái này chỉ có tôi mới biết thôi bạn Vy Anh. Duy Phong…- nói tới đây, thư kí Hoàng lắc đầu thở dài vẻ khổ sở , theo tôi thì đây chính xác là nỗi khổ của một người nhiều chuyện – cậu ấy có bận tâm gì đâu.
Biết ngay mà !!! Hứ, không có ai nữa chứ…Riêng tôi…đã là một người rồi…
***
Sân bay náo nhiệt…
Một người đàn ông lặng lẽ kéo chiếc vali đi về phía bãi đỗ xe.
Nắng chiều chiếu lên người ông càng thêm kéo dài chiếc bóng cô độc.
Được cất giấu sau bóng dáng đó là cả một bí mật to lớn…và…một tình yêu bất diệt.
Đọc tiếp: Nhẹ bước vào tim anh – Chương 44